Đột nhiên, trong không trung có một tiếng xé gió, một đạo quang mang màu xanh nhạt cấp tốc lao xuống, chính diện đánh vào phi kiếm, “ binh” một tiếng khiến cho mũi kiếm bị chệch đường.
Mũi kiếm run lên, đâm trúng đầu vai từ tử thanh, y sam chỗ đó bị xé toạc, lộ ra làn da trắng nõn, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả y phục.
Nguyễn Nguyên Lượng cả kinh, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy có một con hùng ưng màu lông nửa đen nửa vàng kim đang lượn vòng thật cao, nó há miệng, phun ra một khối khí màu xanh nhạt, nhắm ngay Nguyễn Nguyên Lượng cấp tốc xông đến!
Nguyễn Nguyên Lượng lập tức né tránh, khối khí đó đập xuống đất, tạo thành một cái hố thật sâu.
Đúng là lợi hại!
Trong khối khí đó có mang theo lệ phong, chính là do áp súc sức gió mà tạo thành, đây cũng chỉ là một thần thông nhỏ thôi.
Từ Tử Thanh không muốn liên lụy đến Trọng Hoa nên không gọi nó xuống, nhưng Trọng Hoa đã cùng y ký huyết khế, tâm ý tương thông, sao có thể không cảm thấy y đang gặp nguy hiểm được chứ?
Vì vậy Trọng Hoa không để ý an nguy, đáp xuống, cứu y một mạng!
Nguyễn Nguyên Lượng quát lên: “ Con súc sinh, mày đi chết đi!”
Dứt lời liền giơ tay đánh phi kiếm ra, phi kiếm hóa thành kim mang, phóng lên trên cao.
Gã cũng nhận ra được đây chính là con thú sủng của Từ Tử Thanh, nếu không diệt trừ nó, chỉ sợ nó sẽ là một trở ngại lớn. Gã cũng nhìn ra được tuy con hùng ưng này nhìn như lợi hại, nhưng kỳ thực yêu khí tán loạn, có thể thấy được nó còn chưa kết yêu đan. Nếu ngay cả một con yêu thú cấp một cũng không bằng, cho dù có vài cái thần thông nhỏ thì thế nào? Quá lắm cũng chỉ mạnh hơn giấy một chút mà thôi.
Phi kiếm bay cực nhanh, như một ngôi sao vàng, không ngừng đuổi theo hùng ưng.
Trọng Hoa đập mạnh hai cánh, cực lực né tránh. Mỗi khi phi kiếm suýt xoát chém trúng nó, đều sẽ rớt xuống một cọng lông đen. Nó chưa trưởng thành, linh vũ cũng non nớt, cứ tiếp tục bị chém như vậy, khiến nó vô cùng đau đớn.
Nguyễn Nguyên Lượng chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, gã chỉ một lòng muốn lấy mạng Từ Tử Thanh, cho nên đối với thú sủng của y tất nhiên là hạ thủ không chút lưu tình! Miệng gã niệm pháp quyết, hai ngón tay dựng lên, khống chế phi kiếm đang bay ở phía xa. Phi kiếm kia liền bay nhanh hơn, quang mang trên thân kiếm nổi lên, kiếm quang phóng ra hóa thành nhiều sợi kim loại mảnh như tơ bọc đánh bốn phương tám hướng.
Dường như gã muốn dệt thành l*иg giam, muốn đem hùng ưng nhốt vào trong đó!
Trọng Hoa không muốn bỏ lại Từ Tử Thanh, vì vậy không dám bỏ trốn đi xa, không bao lâu thì đỡ trái hở phải. Lượng gió nó phun ra cũng có hạn, mới vừa rồi sử dụng toàn lực phát ra hai khối, hiện giờ không thể phun ra gì được nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn cực kỳ nguy cấp, cuối cùng nó cũng bị cái lưới bằng kiếm quang kia bắt được, một đạo kim quang vọt qua, đâm vào giữa cánh phải của nó, Trọng Hoa lập tức liền phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể cũng nghiêng ngả lảo đảo, như là muốn rớt xuống vậy…
Từ Tử Thanh đang chìm sâu vào trong hỗn độn, cảm thấy sát ý từ đan điền bốc lên, xông vào trong óc, không ngừng kêu gào.
Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ! Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ!
Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!
Vô số từ “ gϊếŧ” đầy rẫy trong đầu, y chỉ cảm thấy trong sát niệm sinh ra rất nhiều thèm khát.
Một loại hương thơm cực kỳ ngon miệng chảy vào xoang mũi, nhất thời cảm thụ được một loại thơm ngọt trong veo mãnh liệt…chưa đủ…chưa đủ! Vẫn còn muốn hút thật nhiều!
“ Gào gào——–” trong lúc bất chợt, một loại tiếng kêu trầm thấp thống khổ truyền đến, thanh âm lanh lảnh, như là hung hăng đâm vào tim y.
Đây là âm thanh gì? Đau đớn như vậy…là ai?
Là ai..mà sao lại quen thuộc như vậy…
Có gì đó ấm nóng rơi ở trên mặt, y bỗng nhiên nhận ra.
Là Trọng Hoa!
Đột nhiên, sát ý tràn đầy trong lòng hiện ra một tia thanh minh.
Từ Tử Thanh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó bất thường.
Đây không phải là tư tưởng của y, không phải tâm nguyện của y, y cũng càng không có cường liệt muốn ăn như vậy!
Vậy tại sao lại như vậy?
Chỉ trong chốc lát tâm trí lần nữa rõ ràng hơn, linh trí cũng lần nữa trở về, đồng thời đau đớn kịch liệt cũng theo đó mà trở về.
Từ Tử Thanh chậm rãi mở mắt ra, bên trong vốn đang mơ hồ vẩn đυ.c, hiện giờ lại lần nữa biến thành thần thái thanh tỉnh.
Y hiện giờ ngửi được, thứ khiến y khát vọng trước đó, chính là máu.
Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn lại, trong lòng bàn tay là yêu đằng dài nhỏ, nó đang không ngừng hút máu thịt của con Kim Cương Cự Viên trước đó, còn bên cạnh là tỷ muội Quỷ Âm Dương đang giao chiến với Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn, xem ra là đến để tương trợ cho mình.
Y lúc này mới phản ứng kịp, mạnh ngẩng đầu.
Trên bầu trời, một đạo kim mang đang không ngừng đuổi theo Trọng Hoa, cánh của Trọng Hoa bị thương, máu tươi nóng ấm tích táp rơi xuống, bởi vậy mới khiến Từ Tử Thanh tỉnh lại.
Từ Tử Thanh nhận thấy được, Trọng Hoa không kiên trì được bao lâu nữa, y lấy lại bình tĩnh, nhịn đau giơ ngón tay lên: “ Đi!”
Một luồng thanh quang mang theo tiếng xé gió phá không mà đi, thẳng tắp bắn vào giữa không trung, nặng nề đánh vào kim sắc trên phi kiếm!
Phi kiếm kia mất đi độ chính xác, Trọng Hoa thấy Từ Tử Thanh tỉnh dậy, lập tức kéo theo thân thể bị thương nặng, loạng choạng bay sâu vào trong rừng. Nó hiện giờ chỉ là gánh nặng, điều bức thiết hiện giờ, là tự mình đi liếʍ láp vết thương.
Từ Tử Thanh thấy Trọng Hoa đi xa, thoáng yên tâm.
Lúc này y nhìn về phía Nguyễn Nguyên Lượng, trong lòng khẽ động.
Tức giận lần thứ xông vào trong đầu, thanh minh lúc trước liền bị mê muội tăm tối thay thế, thân thể của Kim Cương Cự Viên chỉ còn lại khung xương, rất nhanh thì rơi cái rầm xuống đất. Yêu đằng vừa mới hút máu xong, lúc này cả người đều biến thành màu đỏ, giống như hồng ngọc.
Yêu đằng chậm rãi cuốn lại, đong đưa vòng quanh trước người Từ Tử Thanh hai cái.
Nguyễn Nguyên Lượng thấy Trọng Hoa bay đi, lần nữa thao túng phi kiếm, hướng chỗ Từ Tử Thanh vọt tới.
Yêu đằng đột nhiên bắn lên, đánh mạnh về phía phi kiếm “ ba” một cái.
Trên thân kiếm thoáng chốc liền nổi lên một tầng hồng quang, lan dần xuống dưới, sau đó rớt trên mặt đất, linh quang ảm đạm.
Hiển nhiên phi kiếm này đã bị huyết khí vấy bẩn, linh khí bị hao tổn nhiều.
Nguyễn Nguyên Lượng kinh hãi, gã liền nhìn qua Từ Tử Thanh, càng nhìn ớn lạnh.
Lúc này Từ Tử Thanh đã quay mặt lại nhìn về phía gã, khí tức quanh người lại cực kỳ quỷ dị, mùi máu tươi nồng nặc ở bên cạnh y bốc lên ngưng tụ thành một mảnh huyết vụ, bao bọc lấy thân ảnh áo xanh, lúc này làm gì còn nhìn ra nửa điểm sinh cơ bừng bừng của tu sĩ hệ Mộc nữa.
Nếu trước đó Từ Tử Thanh ôn nhu tuấn nhã, cảm giác đem lại cho người khác như gió xuân thì lúc này toàn thân y đều dày đặc mùi máu tanh gϊếŧ chóc. Nét mặt y trống rỗng, giống hệt như một con rối.
Đây quả thực giống như là biến thành người khác!
Từ Tử Thanh hiện giờ, khiến cho Nguyễn Nguyên Lượng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gã giơ tay lên, muốn móc thêm một kiện pháp khí từ trong túi trữ vật ra, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho gã thấy an tâm chút.
Nhưng mà gã còn chưa kịp lấy ra, đã thấy một bóng trắng nhoáng lên trước mắt, trên ngực vừa mát lạnh vừa đau đớn.
Nguyễn Nguyên Lượng cúi đầu, cảm giác giống hệt như Từ Tử Thanh lúc nãy bị người đâm lén từ phía sau, chỉ khác là hiện giờ gã bị người đâm từ phía chính diện.
Sợi dây leo màu máu đỏ xuyên thấu qua thân thể hắn, vững vàng bò lên quấn chặt gã, hút lấy máu gã.
Lực lượng cả người phảng phất như vào giờ khắc này đều bị hút ra hết, Nguyễn Nguyên Lượng có thể cảm giác được sức sống trong cơ thể mình đang xói mòn cực nhanh. Sợi dây leo trong cơ thể gã đang nhanh chóng tước đoạt đi sự sống của gã.
Linh lực dần dần tan biến…thể lực cũng dần dần theo đó mà biến mất..gã có thể thanh tỉnh mà cảm giác được hết thảy, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào cử động được, ngay cả một ngón tay cũng không giơ lên được.
Sau đó, thế giới của gã lâm vào một mảnh hắc ám.
Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn đang đối chiến cùng tỷ muội Quỷ Âm Dương, dù sao song phương cũng không phải là kẻ thù thật sự, đều tự mình lưu thủ, bởi vậy chỉ dây dưa triền đấu, chứ không có đấu đến ngươi chết ta sống.
Ngay thời điểm lúc Niên Hoằng Trí có chút mất kiên nhẫn, muốn ra tay mạnh hơn, lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Cảm giác này làm gã thoáng quay đầu lại, vừa nhìn liền trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin vào mắt mình nữa.
Quỷ Dương đối diện nhìn thấy gã như vậy, rất là tò mò, cũng nghiêng đầu nhìn theo.
Vừa nhìn, hai người không tự chủ đều ngừng lại động tác trên tay.
Chỉ thấy một sợi dây leo màu máu nối liến với tay của Từ Tử Thanh quấn chặt, đâm vào ngực Nguyễn Nguyên Lượng, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy ra chạy dọc theo sợi dây leo. Nó tham lam hút lấy hút để không ngừng nghỉ.
Dây leo đó đang hút máu, còn Từ Tử Thanh lúc này thì đã mất đi ý thức.
Nguyễn Nguyên Lượng nhanh chóng trở nên gầy đét lại, phảng phất như tất cả máu thịt đều đã bị hút hết, từ từ chỉ còn lại một bộ xương khô.
Ở trong tầm mắt của mọi người, huyết đằng “ ba” một tiếng rút ra, có vài giọt máu còn tí tách rơi từ chồi non xuống, dọc theo thân dây chậm rãi trượt xuống.
Niên Hoằng Trí chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, gã không nghĩ tới trong cơ thể Từ Tử Thanh lại có một vật như vậy ký sinh!
Dây leo này khống chế Từ Tử Thanh? Không đúng…này giống như nó đang khống chế Từ Tử Thanh hơn!
Lúc này ánh mắt Niên Hoằng Trí nhìn Từ Tử Thanh như đang nhìn một con quái vật vậy.
Trực giác cảnh báo nguy hiểm ở trong đầu gã ong ong vang lên, giờ phút này gã làm gì còn muốn lấy mạng Từ Tử Thanh nữa? Phải mau chạy trốn mới là đúng đắn nhất!
Vì vậy Niên Hoằng Trí liền hô lên: “ Nhị đệ, chúng ta mau chạy thôi!” Nói xong liền ném trường đao trong tay ra.
Vương Tuấn cũng thấy được một màn kinh khủng trước mắt, tất nhiên cũng vô cùng hoảng sợ, cũng ném phi kiếm ra hợp nhất với đao của Niên Hoằng Trí, hóa thành hư ảnh Giao Long, nhún người nhảy lên.
Thân pháp của Niên Hoằng Trí cũng không chậm, đồng dạng cũng nhảy lên thật cao.
Nhưng động tác của sợi dây leo kia còn mau hơn nhiều!
Chỉ thấy trước mắt lóe lên bóng dáng màu đỏ, hai người vừa mới bước lên đầu Giao Long, yêu đằng đã phóng tới trước mặt.
Dưới cơn hoảng hốt, Niên Hoằng Trí không dám đυ.ng vào nó, vươn tay lấy ra một thanh chủy thủ màu vàng đen, hung hăng chém về phía dây leo!
“ Keng!”
Yêu đằng cùng chủy thủ màu vàng đen chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại ma sát. Nhưng yêu đằng không hề bị tổn hại chút nào, ngược lại trên thanh chủy thủ thì lại nổi lên hồng quang, cũng giống hệt như phi kiếm lúc trước, linh quang dần dần ảm đạm xuống.
Niên Hoằng Trí bất chấp chủy thủ bị hủy, chỉ dựa vào sức lực của bản thân dùng một thân kỹ xảo có được trong ngày thường nhiều lần làm nhiệm vụ, cứ như vậy cùng yêu đằng đối chiến qua lại.
Vương Tuấn thấy Niên Hoằng Trí bị yêu đằng cuốn lấy, liền cố tình muốn chạy trốn. Mấy người bọn chúng vốn chính là những người muốn chạy trốn khỏi sự truy sát của tông chủ Tử Quang Tông rồi mới kết thành huynh đệ, một năm nay ít nhiều gì cũng có chút cảm tình, nhưng cảm tình này lại không thể so được với tính mạng của bản thân. Nhưng phi kiếm của gã đang hợp nhất với đao của Niên Hoằng Trí hóa thành Giao Long, nếu giờ gã muốn chạy trốn, cũng chỉ có thể ngự phong.
Cắn răng một cái, Vương Tuấn không muốn chần chừ nữa, quyết tâm bỏ lại hư ảnh Giao Long.
Quanh người gã sinh ra gió, mắt thấy sắp hòa vào trong gió.
Nhưng càng làm cho người ta không tưởng tượng nổi, yêu đằng sinh ra biến hóa mới.
Ngay khi Vương Tuấn muốn chạy trốn, một cái chồi non trên thân yêu đằng bỗng nứt ra—-
Chồi non hé mở, một sợi dây leo trắng nhỏ nhắn xinh xắn chợt thoát ra, thân dây nhanh chóng kéo dài ra, sinh ra một nhánh dây mới.
Dây leo vọt lên với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đuổi theo Vương Tuấn, đâm vào cổ gã.
Vương Tuấn có thể cảm giác được tiếng máu tươi lưu động ồ ạt, gã thấy được yêu đằng đang hút một lượng lớn máu tươi của mình, thân dây tuyết trắng cũng từ từ nhuộm hồng, biến hóa nhanh chóng…
Cả người gã lạnh toát, hai mắt cũng rất nhanh lờ mờ không ánh sáng.
Vương Tuấn bỏ mình, chỉ còn lại Niên Hoằng Trí đang ngoan cố chống lại yêu đằng.
Sau khi hút khô Vương Tuấn xong, sợi dây leo đột nhiên uốn lượn ngoằn ngoèo, bọc đánh Niên Hoằng Trí từ một hướng khác.
Niên Hoằng Trí không thể rảnh tay, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn yêu đằng càng ngày càng gần, sau đó “ xoát” một tiếng, trói chặt gã lại!
Trước khi ý thức bị tiêu tán, gã cảm giác được ngón tay đang nắm chủy thủ của mình dần buông ra, sợi dây leo màu đỏ đã đùa bỡn gã lúc trước, lúc này đã không thể chờ đợi nữa mà đâm sâu vào thân thể gã.