Từ Tử Thanh theo bản năng né tránh, sau đó chỉ nghe một tiếng “ phập”, xương sườn lạnh lẽo, một trận đau đớn kịch liệt ập tới.
Lúc này quyền phong của Kim Cương Cự Viên đã đến ngay trước mắt, Từ Tử Thanh bất chấp đau đớn, lăn một vòng trên không, né tránh. Nhưng lại có một kiếm từ bên cạnh đâm tới, y đành phải ra sức đánh một cái Mộc Hoa Chỉ vào giữa phi kiếm kia.
Chỉ nghe một tiếng “ keng” thanh thúy, Từ Tử Thanh mượn lực một chỉ này, mới miễn cưỡng đào thoát được nhiều mặt giáp công. Sau khi rớt vào một gốc cây to lớn đằng trước, y che chỗ xương sườn, máu tươi thuận theo vết thương trào ra, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Y ngẩng đầu, nhìn thấy đúng là Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn người cầm đao người cầm kiếm, mới vừa rồi ám toán y.
Từ Tử Thanh trong lòng lạnh lẽo: “ Hai vị vì sao…”
Còn chưa nói xong, Kim Cương Cự Viên cũng không chờ y đặt xong câu hỏi, đã lần thứ hai tiếp cận.
Lúc này trong tay Kim Cương Cự Viên đột ngột xuất hiện một cái trường côn, giống như được đúc chế từ sắt thép, phía trên có ô quang lưu chuyển, sát khí bức người. Một tay kia nắm cương mộc ngàn năm, cũng do trước đó Từ Tử Thanh vì tránh thoát công kích mà bỏ sót lại.
Kim Cương Cự Viên nhận định Từ Tử Thanh là kẻ thù, cũng không thèm để ý đến những tiên tu này đang nội chiến, ném cương mộc đi, giơ tay lên xoay xoay trường côn, hướng về phía Từ Tử Thanh đập tới!
Từ Tử Thanh hốt hoảng né tránh, tay phải vẫy một cái, cương mộc lần nữa liền quay trở về, sau đó hai tay y ra sức giơ lên, chống đỡ lại trường côn đang đập tới!
“ Binh binh binh binh——–”
Sức lực của Kim Cương Cự Viên vô cùng lớn, dù cho cương mộc ngàn năm vẫn chưa bị bẻ gãy, nhưng sức mạnh ghê gớm như quả núi cao đè ép khiến cho Từ Tử Thanh không thể chống đỡ nổi gánh nặng này, hai chân từ từ lún xuống.
Y có ý muốn tách ra, tìm ra kẽ hở để chiến đấu, nhưng Kim Cương Cự Viên khí thế kinh người, thế côn liên miên không dứt, tới như bão tố, ép chặt tới mức một con kiến cũng chui không lọt.
Cương mộc ngàn năm tuy nói cứng rắn không gì sánh được, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể gãy. Dưới công kích kịch liệt như vậy, chưa tới nửa khắc nữa, cương mộc bị bẻ gãy, Từ Tử Thanh cũng sẽ biến thành oan hồn dưới côn này mất thôi!
Thấy vậy, trong lòng Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn vô cùng vui sướиɠ, Kim Cương Cự Viên chỉ một lòng muốn gϊếŧ chết Từ Tử Thanh, trái lại sẽ không chú ý bọn chúng. Hôm nay chỉ cần Từ Tử Thanh chết, bọn chúng chỉ cần ngồi một bên ngư ông đắc lợi. Kim Cương Cự Viên tu vi có thể so với tầng chín Luyện Khí thì thế nào? Sau khi cùng Từ Tử Thanh đánh một trận hao tổn khí lực, hai người bọn chúng tu vi tầng tám Luyện Khí đã lâu như vậy, cũng không cần phải sợ hãi kiêng kỵ làm gì.
Vương Tuấn cười nói: “ Từ Tử Thanh, ngươi nhất định phải chết, đã vậy chúng ta cho ngươi làm một con quỷ minh bạch cũng không sao.”
Niên Hoằng Trí cũng nhận định chắc chắn như vậy, trong lời nói lộ ra vẻ đắc ý: “ Huynh đệ bọn ta tận lực tiếp cận ngươi như vậy, cũng chính là vì thời khắc này.”
Từ Tử Thanh đau khổ chống đỡ thế công nhanh như gió, gắng sức mở miệng: “ Ta với các ngươi…không oán không thù…”
Niên Hoằng Trí nói: “ ngươi bất quá là nhất thời nhớ không ra mà thôi. Nếu như nhớ ra rồi, thì chính là tai họa ngầm.”
Vương Tuấn cũng nói: “ Diệt cỏ tận gốc, mới là thượng sách. Chỉ trách ngươi đã ở trên biển nhìn thấy mấy huynh đệ bọn ta, lại còn may mắn có thể tìm ra đường sống từ miệng con Doanh Ngư kia!”
Lời hai gã vừa nói ra, Từ Tử Thanh hai mắt trợn tròn, nhiều hình ảnh sơ sài trong quá khứ dần hiện lên.
Y nhớ ra rồi!
Trên biển, Doanh Ngư, Ngạc Kiều Nhiên bị cuốn vào trong biển…
Bọn chúng chính là mấy tên trong đám mười hai tu sĩ đã bỏ rơi Ngạc Kiều Nhiên!
Từ Tử Thanh nhớ Ngạc Kiều Nhiên từng nói nàng chính là con gái của tông chủ Tử Quang Tông, chẳng lẽ mấy tên này sợ y đi mật báo cho tông chủ, cho nên vừa rồi mới hạ sát y hòng bịt miệng.
Nguyên do này đúng là ngang ngược, bất chất lý lẽ!
Lúc đó sóng biển ngập trời, Từ Tử Thanh căn bản không thể nhìn rõ tướng mạo của từng tu sĩ được, vì vậy dù trải qua nhiều lần tiếp xúc, y vẫn chưa thể nhớ tới chuyện này được.
Dưới tình huống như vậy, y làm sao sẽ đi mật báo? Huống chi mặc dù y cảm thấy hành vi của mấy tu sĩ kia không hề đúng, nhưng dù sao cũng là liên quan đến mấy mạng người, y làm sao nhẫn tâm dồn bọn họ vào chỗ chết chứ?
Tuy y không có lòng hại người, nhưng người lại có hại ý.
Chỉ là người mới gặp qua một lần, vậy mà lại có thể sinh ra ác niệm như vậy!
Mặc dù tính tình Từ Tử Thanh xưa nay ôn hòa thiện lương, nhưng cũng không khỏi tức giận.
Nửa câu cũng không hợp ý, Từ Tử Thanh không thèm để ý tới hai tên kia nữa.
Y chưa bao giờ biết trên đời này lại có người giỏi ngụy trang như vậy, chỉ vì gϊếŧ hại y thôi mà đã nghĩ ra trăm phương nghìn kế. Trước đó thân thiện ân cần, lại còn nhiều lần xuất thủ tương trợ, hóa ra là để tìm được thời cơ tốt để hạ thủ. Hư tình giả ý như vậy, đúng là khiến cho người ta buồn nôn!
Máu tươi từ vết thương trên xương sườn không ngừng trào ra, Từ Tử Thanh hai tay nắm chặt cương mộc, cứng rắn chống đỡ lại côn ảnh liên miên không dứt của Kim Cương Cự Viên.
Mới chỉ chống đỡ trong chốc lát, mà hai cánh tay y đã bủn rủn vô lực, càng mất nhiều máu cả người càng thêm lạnh lẽo. Ý thức đã hơi mê muội, vốn còn có chút ý niệm xoay chuyển trong đầu, nhưng hiện giờ cũng đã trống rỗng.
Không được, tuyệt đối không thể hôn mê!
Từ Tử Thanh cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn quá mức, mới miễn cưỡng gợi dậy một chút tỉnh táo.
Tình hình hiện giờ, nếu như có người có thể lôi kéo chú ý của Kim Cương Cự Viên một chút, là y có thể thoát thân dưới thế côn không dứt của nó…nhưng hiện giờ y tứ cố vô thân, chỉ có Trọng Hoa ở trên không xoay quanh. Nếu muốn, y chỉ cần huýt một tiếng là nó có thể xuống tương trợ ngay. Nhưng thời gian tu hành của Trọng Hoa rất ngắn, không chỉ chưa thành thục, mà còn chưa ngưng tụ được yêu đan, chỉ có một chút thiên phú thần thông mà thôi, sao có thể là đối thủ của con ác thú này được chứ!
Không muốn liên lụy đến nó, thì phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp khác…
Kim Cương Cự Viên thù hận cùng phẫn nộ đan xen, trong mắt chỉ muốn gϊếŧ chết một mình tên hung thủ trước mắt.
Nhưng tên tiên tu trước mắt này lại có tu vi xấp xỉ gần bằng nó, trong khoảng thời gian ngắn, không thể diệt trừ ngay tức khắc!
Đáng thương cho ấu tử còn chưa trưởng thành của nó…
Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Cương Cự Viên đau đớn vô cùng, tay múa trường côn nhanh và mạnh hơn, cơ hồ là dùng khí lực toàn thân, muốn đem tên tiên tu ghê tởm trước mắt này đánh cho đầu nát xương tan!
Pặc! pặc! pặc!
Từ Tử Thanh bị chấn quá mức khiến cho l*иg ngực đau đớn, máu tươi hóa thành dòng, nhanh chóng tràn ra khóe môi, khiến cho thanh sam của y nhuốm máu, chật vật không thể tả.
Lúc này trong lòng Từ Tử Thanh bỗng sinh ra một loại âm thanh phát động, trộn lẫn cùng sự tức giận của y, biến thành ý niệm cầu sinh mãnh liệt! Y rõ ràng chưa từng làm chuyện sai lầm, lại bị kẻ tiểu nhân mưu hại, làm sao y có thể cam tâm!
Một loại ý niệm chuyển động trong đầu, thần trí cũng tựa hồ bắt được một tia linh quang.
Vì sao Kim Cương Cự Viên lại coi y là tử địch? Nếu như nguyên nhân là do con Thiết Bì Cự Viên kia, vậy thì đêm qua không thể nào bình yên như vậy được…nếu vậy, vậy thì do đâu đây?
Từ Tử Thanh lại suy nghĩ tiếp, Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn ngầm tính kế y, chẳng lẽ cũng chỉ âm mưu một chuyện là xong? Lòng dạ hai người bọn chúng hẹp hòi như vậy, trước đó ra vẻ rộng lượng suy nghĩ vì Vương Anh Ngộ, có thật là thật lòng muốn làm vậy không?
Trong khoảng thời gian ngắn, y bỗng nhiên sinh ra rất nhiều ý nghĩ, chẳng mấy chốc đã khiến cho y sáng tỏ rất nhiều chuyện.
Y thầm nghĩ, Kim Cương Cự Viên tức giận như vậy, chắc chắn…không thoát khỏi có liên quan đến hai tên kia!
Thế nhưng có liên quan thì đã sao? Kim Cương Cự Viên tức giận ngập trời như vậy, chắc chắn sẽ không nghe một tiên tu như y nói chuyện.
Đã vậy…đã vậy thì…
Đúng lúc này, trong đan điền của Từ Tử Thanh đột nhiên sinh ra một cảm giác khát máu cực kỳ mãnh liệt.
Có vật gì đó ở trong đan điền đang sôi trào, có vật gì đó đang muốn ló đầu ra ngoài!
Trong đầu tràn ngập một sự tức giận chưa bao giờ có, quanh thân Từ Tử Thanh nhất thời tản mát ra một loại khí tức cực kỳ quỷ dị, khí huyết sát khiến người khác phải e ngại.
Đây không phải khí tức thuộc về Từ Tử Thanh, chẳng những không có nửa điểm ôn hòa nào, mà càng khiến người ta kinh hãi—-
Trên bàn tay dính đầy máu tươi của Từ Tử Thanh, bỗng nhiên có một chồi non chui ra, sau đó sinh sôi, nhanh chóng mọc dài ra, hóa thành một sợi dây leo dài nhỏ, trắng tuyết như ngọc, trong suốt khả ái.
Mà cái dây này càng gặp gió càng dài ra, vừa mới ló đầu ra không lâu, bất ngờ lượn vòng cuốn lên trên cương mộc, nhanh chóng quấn lấy trường côn, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, phóng ra!
Ngọn dây leo thẳng tắp đâm vào ngực Kim Cương Cự Viên, chỉ một thoáng chỗ bị nó dính vào liền đỏ tươi, lan thật nhanh kéo dài đến rễ cây.
Kim Cương Cự Viên hai mắt trợn tròn, màu đỏ máu trong đôi mắt lóe tinh quanh đầy thù hận dần dần biến mất, thân thể to lớn của nó cũng từ từ đứng thẳng bất động, trường côn cũng “ bịch” một tiếng, rơi cái ầm xuống đất.
Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn đang nhìn đến cao hứng, nhưng không ngờ bỗng nhiên xuất hiện biến hóa như thế.
Bọn chúng chỉ thấy được có một dây leo gì đó từ trong lòng bàn tay của Từ Tử Thanh lộ ra, nhanh chóng chui thẳng vào thân thể của Kim Cương Cự Viên, mà cự viên vốn đang uy vũ cường tráng, thân thể đầy đặn, lúc này chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang khô quắt lại.
Cái thứ đồ chơi kia đang hút máu!
Đây là cái thứ đồ quỷ quái kỳ dị gì vậy!
Trong lòng Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn “ lộp bộp” một cái, lúc này bọn chúng đã cùng Từ Tử Thanh kết thành tử thù, nếu không thể ở đây gϊếŧ chết y, thì tương lai chính là huynh đệ bọn chúng phải chết!
Từ Tử Thanh tư chất vô cùng cao, vốn đã muốn cao hơn bọn chúng nhiều rồi, nếu như còn tu hành nữa, bọn chúng nhất định sẽ thua. Huống chi y còn có cái vật quái quỷ tà môn kia nữa, quả đúng là khiến người đố kỵ không ngớt.
Việc này không thể chậm trễ nữa, phải xuất thủ thôi!
Hai người không do dự nữa, nhân lúc thần trí của Từ Tử Thanh đang có chút hỗn loạn, bọn chúng phi thân ra, một đao một kiếm, nhắm vào đầu từ tử thanh mà bổ tới!
Lúc này, có hai đạo tiếng nói cực kỳ thanh thúy vang lên.
“ Quá vô sỉ!”
“ Quá đê tiện!”
Sau đó có hai sợi dây thừng trong suốt phóng tới cực nhanh, một cuốn lấy đao, một cuốn lấy kiếm, ngăn trở chúng nó, không để cho nó tập kích Từ Tử Thanh.
Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn nhìn lại, quả nhiên là tỷ muội Quỷ Âm Dương đến.
Vương Tuấn nói: “ Quỷ Âm Dương, các ngươi việc gì mà phải ngăn trở bọn ta!”
Sắc mặt của Niên Hoằng Trí cũng vô cùng khó coi, chuyện trọng yếu trước mắt, thế nào lúc này một đôi sát tinh này lại tới!
Nhưng gã cũng biết lúc này không phải thời điểm nên đắc tội với họ, cực lực nhẫn khí nói: “ Chỉ cần hai vị không nhúng tay vào việc này, xong khi chuyện này xong xuôi huynh đệ chúng ta chắn chắn sẽ có hồi báo.”
Quỷ Âm cười duyên nói: “ Nam nhi trong thiên hạ đều đáng hận, duy chỉ có người các ngươi muốn gϊếŧ còn nói ra vài câu tiếng người, sao ta có thể để cho y chết trong tay của bọn tiểu nhân hèn hạ được đây?”
Quỷ Dương cũng tươi cười: “ Muốn tỷ muội chúng ta không nhúng tay vào cũng không sao, chỉ cần ngươi cho nhện của ta cắn một cái, chúng ta sẽ làm theo ý ngươi, thế nào?”
Niên Hoằng Trí tức giận, ai chẳng biết con nhện đực kia kịch độc, sao có thể để mặc cho nó cắn chứ!
Vương Tuấn cũng vô kế khả thi, ai biết lúc nào Từ Tử Thanh bỗng nhiên thanh tỉnh? Đột nhiên phía xa xa lại có thêm một người tới, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ: “ Tam đệ! Mau lại đây gϊếŧ chết Từ Tử Thanh!”
Lúc này người tới chính là Nguyễn Nguyên Lượng.
Hóa ra lúc Vương Anh Ngộ rời đi, bởi vì đi theo đường ra khỏi núi, nên liên tục gặp gỡ được mấy người con thứ cùng với cao thủ theo hộ tống bên cạnh họ. Tỷ muội Quỷ Âm Dương đứng đầu, nghe được Vương Anh Ngộ nói trong lòng liền khẽ động, mà lúc đang nói chuyện này, Nguyễn Nguyên Lượng cũng đứng phía sau, sau khi nghe được chuyện này gã cũng hiểu được đây chắc chắn là kế hoạch của hai huynh đệ Niên Hoằng Trí, trong lòng lo lắng nên cũng theo sát mà đến.
Vì vậy hai nhóm người một trước một sau, đều đã đến nơi này.
Nguyễn Nguyên Lượng nghe nói vậy, lúc này liền phóng người, đánh về phía Từ Tử Thanh.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương biến sắc, muốn đi lên tương trợ, liền bị Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn đứng một bên, kẻ dùng đao kẻ dùng kiếm ngăn cản bọn họ.
Thoáng chốc tình thế đảo ngược, Nguyễn Nguyên Lượng giơ cao phi kiếm của gã, kiếm phong lợi hại, kiếm quang lạnh thấu xương, đâm thẳng vào ngực Từ Tử Thanh!