Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 61: Đàn vượn.

Vương Anh Ngộ sau khi nghỉ ngơi một đêm thần thái sáng láng, bởi vì hôm qua đại triển tài nghệ, vì vậy hôm nay muốn đi sâu hơn vào trong Thiểm Yến Lĩnh.

Vương Hưng thấy thiếu chủ hứng khởi, lại ỷ vào người đông thế mạnh, nghĩ chắc cũng không có chuyện gì, liền chấp thuận làm theo ý hắn. Điều này càng thêm hợp với tâm ý của Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn, lập tức liền ăn nhịp với nhau, định ra việc thâm nhập sâu vào trong Thiểm Yến Lĩnh.

Từ Tử Thanh được nhờ vả, ở một bên lược trận, Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn âm thầm để ý xung quanh.

Dọc theo sơn đạo một đường đi về phía trước, Vương Anh Ngộ cầm thanh như ý trong tay, mặt mày sáng láng. Hắn cũng nhìn chung quanh, lần tìm dấu vết của yêu thú, hòng đánh chết thêm vài con yêu thú, lần nữa biểu hiện tài năng một phen.

Nhưng có lẽ là yêu thú trên ngọn núi này biết được mấy tên sát thần này đến, nên đã trốn tránh từ lâu, bởi vậy đoàn người đi rất lâu rồi, mà vẫn chưa gặp được bóng dáng con yêu thú nào.

Bất quá chỉ hơn nửa canh giờ, Vương Anh Ngộ chuyển từ đắc ý sang uể oải. Trong lòng nảy sinh ham muốn biễu diễn một phen, vậy mà giờ lại bị tạt một thau nước lạnh, làm cho hắn chán ngán thất vọng!

Đây cũng là bởi vì hôm qua quá mức thuận lợi, thế nên hôm nay vừa mới bị một chút ngăn trở, đã có chút không nhịn được.

Vương Hưng thấy thế, cảm thấy thiếu chủ nhà mình như vầy quả là không ổn. Chuyến lịch lãm này, không chỉ vì nâng cao lực lượng, mà trọng yếu nhất vẫn là rèn luyện tâm tính. Thân là gia chủ, nếu dễ dàng bị ngoại vật ảnh hưởng như vậy, quả là không tốt một chút nào.

Ông lại không tiện nhắc nhở, bằng không thiếu chủ sẽ không nhớ kỹ, cũng không trọng dụng.

Vương Anh Ngộ vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra Vương Hưng đang khổ não vì hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể không có khiếm khuyết được chứ? Bởi vì hưng phấn mà sinh ra đắc ý, vì đắc ý mà gặp phải sự rèn dũa, vì gặp rèn dũa mà cảm thấy ủ rũ thất vọng, bởi vì ủ rũ mà thấy phiền não, tất cả đều là bản chất con người.

Đi được nửa canh giờ nữa, càng đi sâu vào trong núi, dấu vết cùng bóng dáng của yêu thú, một bóng cũng không thấy.

Mặt Vương Anh Ngộ sa sầm, tâm tình cực kỳ buồn bực, cũng may còn có thể kiềm chế, chưa từng nói ra lời thiếu suy nghĩ gì, khiến cho Vương Hưng có chút lo lắng cũng thấy vui mừng trong lòng.

Bất thình lình, Niên Hoằng Trí đi đến cạnh Từ Tử Thanh, thấp giọng nói với y: “ Từ đạo hữu, Vương thiếu chủ mà cứ như vậy, chuyến lịch lãm này xem như bị hủy phân nửa rồi.”

Từ Tử Thanh cũng nhìn ra, gật đầu: “ Niên đạo hữu nghĩ thế nào thì tốt?”

Niên Hoằng Trí chính là chờ y hỏi ra câu này, lập tức liền nói: “ Ta muốn cùng nhị đệ dẫn vài con yêu thú tới. Từ đạo hữu, linh giác của ngươi nhạy cảm, có thể lưu lại chỗ này bảo vệ cho Vương thiếu chủ không?”

Từ Tử Thanh nhất thời sáng tỏ: “ Niên đạo hữu muốn dùng cách này cổ vũ thiếu chủ.”

Niên Hoằng Trí nói: “ Đúng vậy, nhưng dù sao trong núi tĩnh mịch âm u, đề phòng có yêu thú cấp cao, cho nên một người cũng không tiện đi vào. Không biết Từ đạo hữu có cảm nhận được chỗ nào không ổn?”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Ý của Niên đạo hữu rất tốt, cũng không có gì không thích đáng. Nhưng dù sao việc này vẫn nên nói một tiếng cho Vương quản sự biết, phải để ông đáp ứng mới được.”

Niên Hoằng Trí thấy y tán thành như vậy, thầm nghĩ, quả nhiên không ngoài sở liệu. Liền nói: “Tất nhiên là vậy rồi.” Nói xong liền xoay người đến cạnh Vương Hưng, thì thầm nói kế hoạch cho ông biết.

Vương Hưng một lòng lo nghĩ cho Vương Anh Ngộ, mặc dù muốn rèn dũa tâm tính của thiếu chủ, nhưng ông cũng biết không thể một lần là xong được. Hiện giờ Vương Anh Ngộ gần như muốn bạo phát, dẫn vài con yêu thú đến cho hắn xả cơn tức, có lẽ cũng khiến cho hắn lĩnh ngộ thêm gì đó.

Lập tức liền vui vẻ nói: “ Đạo Hữu tình sâu nghĩa nặng, Vương gia vô cùng cảm kích.”

Niên Hoằng Trí có được hảo cảm của Vương Hưng, lại nghĩ tới tương lai của chuyến đi lần này…, không khỏi tự đắc. Nhưng trên mặt không hiển lộ ra, chỉ ôm quyền nói: “ Vậy, ta liền cùng nhị đệ đi, chư vị chậm rãi đợi một chút.”

Vương Hưng cùng đám tu sĩ cũng đều ôm quyền nói: “ Thỉnh!”

Vì vậy hai huynh đệ dùng Thuật Ngự Phong, nhắm sâu trong sơn lâm mà phiêu nhiên bay đi.

Vương Hưng thấp giọng nói chuyện về hai huynh đệ cho Vương Anh Ngộ nghe, Vương Anh Ngộ nghe xong giật mình, cũng không đi về phía trước nữa, bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.

Lại nói bên này, Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn bay vài dặm, dõi mắt trông về phía xa, không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Niên Hoằng Trí nói: “ Cứ Tưởng rằng phải tìm một thời cơ bị thương tổn rồi thoát thân, không ngờ lại có cơ hội tốt như vầy, thực sự là trời cũng giúp ta!”

Vương Tuấn nói: “ Đại ca, vẫn là làm theo kế hoạch đêm qua đã bàn sao?”

Hai người bọn chúng thương định kế sách, là muốn trong lúc đang cùng yêu thú đối chiến chịu thương nhẹ, mượn cớ truy đuổi yêu thú rồi rời đi. Sau đó sẽ tìm một ấu tể yêu thú cấp ba, bắt cóc rồi gϊếŧ chết, đem tất cả máu thu dọn sạch rồi hất hết lên người Từ Tử Thanh. Đến lúc đó yêu thú trả thù, hai người bọn chúng giả vờ tương trợ Từ Tử Thanh, bảo mấy người vương gia cứ đi trước. Lúc đó làm sao để từ từ mài chết Từ Tử Thanh, chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

Bất quá kế này tuy rằng khả thi, nhưng cũng còn vài chỗ sơ hở, nếu vận khí không tốt, cũng khó mà thành công. Đặc biệt, bọn chúng thân là người hộ tống, mặc dù lấy lý do truy sát yêu thú, nhưng cũng coi như tự ý rời cương vị, chỉ sợ sẽ bị Vương gia kín đáo phê bình… nhưng hiện giờ thì lại khác, còn được người Vương gia cảm kích, đúng là khéo không chê vào đâu được.

Chỉ là thời gian không còn nhiều, bọn chúng cần phải nhanh chóng tìm ra ấu tể cấp ba mới được.

Niên Hoằng Trí liền nói: “ Đúng vậy. Nhị đệ, ngọn núi này không có, vậy chúng ta nhanh bay qua thôi!”

Hai huynh đệ cấp tốc bay về phía trước, xẹt qua rất nhiều cây rừng rậm rạp.

Nhưng vận khí không tốt, chỉ thấy được toàn yêu thú cấp một và cấp hai, yêu thú cấp ba thì một cái bóng cũng không thấy.

Vương Tuấn vội la lên: “ Đại ca, bây giờ phải làm sao đây?”

Nếu như đi quá xa, trở lại quá trễ, chỉ sợ không thể giải thích được.

Niên Hoằng Trí cũng lo lắng, nhưng lại không mở miệng, tăng tốc bay nhanh về phía trước.

Lại qua sơn lâm, bỗng nhiên gã phát hiện ra ở địa phương phía trước có yêu khí phát tác mãnh liệt, trong lòng gã vừa vui vẻ vừa cả kinh.

“ Nhị đệ, mau dừng lại!” Gã nhanh chóng mở miệng, “ Huynh cùng đệ tra xét ở đây đi!”

Vương Tuấn cũng cảm giác được, cũng khẽ hô: “ Yêu khí thật nồng đậm!”

Cũng không biết phía trước có bao nhiêu yêu thú mà có thể tập kết thành một bầy đàn lớn khiến người kinh sợ như vậy!

Niên Hoằng Trí kéo Vương Tuấn, hai người thu Ngự Phong Thuật lại, đáp xuống đất.

Gã nói: “ Mau lấy hai tấm phù thu liễm hơi thở ra dùng.”

Vương Tuấn nghe lời làm theo, móc từ trong lòng ra hai tờ phù, một cái dán lên người mình một cái dán cho Niên Hoằng Trí. Phù lục tiêu tán, một chút linh khí không tự chủ xuất ra quanh thân hai người cũng thu liễm bớt.

Sau đó hai người gạt mấy cái cây cùng dây leo đang cản trước mắt ra, chậm rãi đi về phía trước.

Vừa đi không xa, lối đi trước mắt trở nên rộng rãi thông suốt, hiện ra một cái sơn cốc.

Sơn cốc này rất là trống trải, bốn bề toàn núi, có ba mặt vách núi hơi thấp, trên các khe nứt của vách đá có vô số rễ cây đào hoang dã tráng kiện ló ra, bên trên có một nửa đào đã chín đỏ cùng một nửa vẫn còn trắng, từ xa đã ngửi thấy hương đào thoang thoảng. Một mặt núi còn lại thì tách ra, vô cùng cao.

Ngọn núi này cao chót vót, bên trong có một sơn huyệt, nước từ trong sơn huyệt chảy thẳng xuống, rơi vào đầm nước phía dưới.

Mà cảnh trí ưu mỹ thế này lại có dã thú, nếu là một sơn cốc vô chủ, thì đúng là dụ người lưu luyến không muốn rời đi, hận không thể ở mãi nơi này.

Nhưng mà nó cũng không phải là sơn cốc không chủ.

Ở trong sơn cốc này yêu khí tận trời, có một đám cự viên đang ngồi, hoặc nằm, hoặc tranh đấu, hoặc đang vui đùa ầm ĩ, tạo ra âm thâm ồn ã xôn xao, trông bừng bừng sinh khí.

Hóa ra nơi này cũng không phải là tiên cảnh, mà là một yêu cảnh.

Hai người Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn không dám thở mạnh, đều ghé vào trong bụi cỏ, giương mắt dè dặt nhìn xuống dưới.

Một đám cự viên hình thể cao to, toàn thân màu xám đậm, có mấy con bộ lông đã chuyển sang vàng kim, khí thế yêu diễm rào rạt, hung hãn đáng sợ.

Hóa ra là sơn cốc của Thiết Bì Cự Viên!

Niên Hoằng Trí hít một ngụm khí lạnh, cùng Vương Tuấn bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vận khí không tốt.

Chính lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rú dài, âm thanh vang vọng khắp nơi, sơn cốc cũng chấn động không ngớt.

Hai người lấy làm kinh hãi, đột nhiên…có một con cự viên từ trong thủy đàm đứng thẳng lên, toàn thân mọc toàn lông màu vàng kim, hoàn toàn không lẫn tạp sắc. Hình thể tướng mạo lại càng thêm dữ tợn, hai mắt lóe ra tinh quanh, đỏ tươi hung lệ.

Nó chính là yêu thú cấp ba Kim Cương Cự Viên! Là thể tiến hóa của yêu thú cấp hai Thiết Bì Cự Viên.

Khí thế của Kim Cương Cự Viên còn vượt xa cả Thiết Bì Cự Viên, xem khí tức trên người nó, tu vi hẳn là có thể so với tu sĩ tầng chín Luyện Khí, thậm chí sắp tiếp cận đến tầng mười Luyện Khí.

Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng không đủ để khiến người kinh sợ.

Càng khiến cho người khác phải e ngại hơn chính là, trong một huyệt động của thác nước phía trên, truyền đến một rống đáp lại tiếng rú dài lúc nãy của con Kim Cương Cự Viên. Yêu khí truyền đến từ trong tiếng rống này còn muốn mạnh mẽ hơn tiếng rú lúc nãy của con Kim Cương Cự Viên kia gấp mấy lần!

Mà lợi hại hơn yêu thú cấp ba là thứ gì?

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn không cần suy đoán cũng biết được, đó chính là chủ nhân chân chính của sơn cốc này.

Yêu thú cấp bốn có thể so với tu sĩ Trúc Cơ, Huyền Cương Cự Viên!

Hai gã gần như muốn tê liệt, co quắp ngã bệch xuống đất, nhiều cự viên như vậy, nếu như không cẩn thận kinh động chúng nó, đừng nói chạy trốn, không biết nếu lỡ rơi xuống kết cục khi chết có còn toàn thây hay không kìa!

Nhưng nhiều cự viên như vậy…tầm mắt hai gã chậm rãi rơi vào một động quật hơi thấp dưới vách núi.

Ngay bên ngoài động quật, có vài con ấu tể cự viên toàn thân khoác lông tơ, cầm lấy dây leo đong đưa chơi đùa.

Trong lòng Niên Hoằng trí, bất luận làm thế nào cũng không thể kiềm chế nổi ý niệm đang dâng lên trong đầu.

Trộm một con ấu tể cự viên…giá họa cho Từ Tử Thanh…đến lúc đó toàn bộ cự viên trong sơn cốc đều sẽ coi y là địch nhân, Từ Tử Thanh hẳn là phải chết không nghi ngờ!

Vương Tuấn cả kinh: “ Đại ca, huynh muốn…”

Niên Hoằng Trí nheo nheo mắt: “ Đúng là một cơ hội cực kỳ tốt.”

Vương Tuấn lại do dự: “ Nhưng độ mạo hiểm cũng quá cao rồi.”

Niên Hoằng Trí thấp giọng nói: “ Những năm gần đây, chúng ta gặp nguy hiểm chẳng lẽ còn thiếu? Nếu như rụt rè sợ hãi, làm sao có thể diệt trừ được cái đinh trong mắt đây hả!”

Bọn chúng luôn canh cánh về Từ Tử Thanh trong lòng, lúc đầu chỉ là nhất thời hưng khởi, nhưng sau một năm lâu dài, nó đã dần trở thành tâm ma. Một ngày còn chưa diệt trừ được Từ Tử Thanh, bọn chúng không thể an tâm thì cũng đừng mơ có thể đột phá tiếp.

Vương Tuấn trầm mặc: “ Theo tính toán của đại ca, phải làm sao thì mới tốt?”

Ý niệm trong đầu Niên Hoằng Trí vừa chuyển: “ Đệ về trước đi, dẫn vài con yêu thú cấp một tới cho Vương thiếu chủ luyện tập. Huynh ở đây canh chừng thời cơ, bắt được ấu tể cự viên xong sẽ đuổi theo đệ. Nếu như có người hỏi, chỉ cần nói huynh ở sau bọc hậu chưa về kịp.”

Vương Tuấn gật đầu, cúi người chậm rãi lui về phía sau, sau đó chạy liên tục một đoạn dài, cách đã đủ xa, rồi mới sử dụng Thuật Ngự Phong. Mới vừa rồi gã trên đường tìm kiếm cũng từng nhìn thấy vài chỗ có yêu thú cấp một cấp hai, dẫn theo vài con ngu ngốc, nhanh chóng chạy thật nhanh về chỗ đám người Vương Anh Ngộ đang chờ.

Còn Niên Hoằng Trí thì quay đầu lại, từ từ trượt xuống sơn cốc.

Gã đem khí tức thu liễm lại, nhẹ nhàng di chuyển để đám cự viên không thể nhìn thấy hành tung của gã. Niên Hoằng Trí dù sao cũng quanh năm hành tẩu bên ngoài, lên núi xuống núi, cũng không cần tốn nhiều sức.

Ghé vào trên nhánh cây một gốc đào cao, Niên Hoằng Trí vươn tay hái vài quả đào.

Đột nhiên, trong sơn cốc phát ra âm thanh ầm ầm rung động.

Kim Cương Cự Viên dẫn dắt theo một bầy mười con cự viên, leo lên một mặt núi khác, nhanh chóng biến mất sau núi.

Niên Hoằng Trí bỗng hiểu được, bọn nó đây là muốn đi săn mồi.

Trong sơn động Huyền Cương Cự Viên lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đang tu luyện? Đúng là rất hợp ý gã.

Niên Hoằng Trí xuống thấp tí nữa để nhìn xem, chỉ thấy có mấy con cự viên ở xa xa đang trông chừng đám ấu tể đang chơi đùa thôi. Bất quá cũng chỉ là cự viên cấp hai mà thôi, tư chất hữu hạn, linh trí cũng có hạn…

Tìm một thời cơ, Niên Hoằng Trí đột nhiên thảy vài quả đào xuống phía dưới, quả đào lăn xuống, tới trước chân của một con ấu tể còn rất nhỏ, đang chơi một mình.