Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 60: Trực đêm.

Tim của cự viên bị mũi thương xuyên thủng, máu trong họng thuận theo khóe miệng trào đầy xuống.

Vương Anh Ngộ thu tay lại, trường thương biến trở lại nguyên hình thành thanh như ý, được hắn chộp trong tay.

Máu bắn tung tóe, thân thể to lớn ầm ầm ngả xuống đất, hất lên một tầng cát bụi xung quanh.

Thiết Bì Cự Viên hai mắt trợn to, chết thẳng cẳng!

Trên mặt Vương Anh Ngộ lộ ra nét cười tươi rói: “ Cừ thật, đúng là khó gϊếŧ!”

Vương Hưng và đám tu sĩ Vương gia thấy thế, cũng rất mừng rỡ: “ Thân thủ của thiếu chủ thật lợi hại!”

Vương Anh Ngộ khiêm tốn nói: “ Nếu không có Từ tiền bối dùng lưới lớn giam hãm nó, ta cũng không thể gϊếŧ chết nó được.”

“ Vương thiếu chủ đừng tự coi nhẹ mình, ngài có thể tùy cơ ứng biến, dùng tu vi tầng ba Luyện Khí vượt cấp gϊếŧ yêu thú, thật sự cũng rất tài giỏi. Ta bất quá là may mắn gặp dịp, ngăn trở sơ sài mà thôi.” Từ Tử Thanh ôn hòa cười, “ Vả lại may mà trước đó có Niên đạo hữu nhắc nhở, lại bày pháp trận chặn đường. Cho dù ta không ra tay, cự viên cũng không thể chạy trốn được.”

Vương Anh Ngộ nghe vậy, vội vàng hướng hai người Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn nói cám ơn: “ Nhờ có hai vị tiền bối nghĩ chu đáo.”

Hai người Niên Hoằng Trí cũng thoái thác: “ Từ đạo hữu xuất lực nhiều hơn.”

Nhất thời không khí giữa đám người càng thêm hòa hợp, bởi vì cự viên là do Vương Anh Ngộ gϊếŧ, nên thi thể cũng tùy theo ý hắn phân chia, hỏi qua ý kiến của hai huynh đệ Niên Hoằng Trí cùng Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh không kể công, hai người kia trong bụng có tính toán khác, nên cũng khước từ, vì vậy toàn bộ thi thể đều thuộc về Vương Anh Ngộ.

Lúc này còn phải đem thi thể đi xử lý một chút.

Thứ quý giá nhất trên người con cự viên này không phải một thân da lông bằng sắt của nó mà là yêu đan trong bụng, sắt có thể dùng làm luyện khí, mà tác dụng của yêu đan thì rất nhiều, luôn luôn có chỗ để dùng. Về phần máu thịt, gân cốt dưới da cự viên. Cái trước có thể dùng để ăn, chất thịt vẫn còn tươi mới, cái sau có thể dùng để pha rượu, luyện khí, luyện đan,.. tất cả đều có thể sử dụng được, không có gì phải bỏ phí.

Còn về việc xử lý thi thể, Vương Anh Ngộ đường đường là thiếu chủ, tất nhiên là không hề thuần thục khoản này, sau đó ba vị tu sĩ Vương gia bắt tay dạy hắn, cũng coi như trui rèn kinh nghiệm.

Rất nhanh đã xử lý xong, thi thể cự viên sau khi xử lý được Vương Anh Ngộ thu vào trong túi trữ vật, đến đây coi như là đã đại công cáo thành.

Cùng lúc đó, Từ Tử Thanh biến lưới lớn trở lại thành dây leo, rơi xuống mặt đất. Còn bên kia hai huynh đệ Niên Hoằng Trí cũng thu hồi trận kỳ, đứng một bên chờ đợi.

Thu thập xong xuôi, tinh thần Vương Anh Ngộ phấn chấn, mới lần đầu mà hắn có thể đắc thủ, hơi có chút đắc chí, tự tin cũng tăng lên nhiều, một tia sợ hãi mới vừa rồi trong lúc chiến đấu, lại càng không biết bay biến đi nơi nào: “ Chư vị tiền bối, chúng ta tiếp tục đi về phía trước chứ?”

Tất cả mọi người đều mỉm cười đáp ứng, Vương Anh Ngộ chuyến này thuận lợi, bọn họ cũng có thể được trả thêm tiền công.

Thiết Bì Cự Viên vừa chết, mùi máu tanh cũng phiêu tán theo gió bay ra ngoài.

Lũ yêu thú trong núi ở gần đó đều biết, nhưng trong Thiểm Yến Lĩnh cũng thường xuyên có tu sĩ đến đây, nên bọn chúng cũng tập mãi thành thói quen. Chỉ có một số ít những con đói quá hoặc thuộc loại ăn thịt người mới có tính toán xem xét coi sao, để lấp đầy bụng…

Trong đám người cũng có nhiều người thường chém gϊếŧ với yêu thú, nên cũng khá hiểu rõ tập tính của yêu thú, xử lý thi thể của cự viên xong, liền nhanh chóng rời đi. Bằng không nếu như có yêu thú lần theo mùi máu mà đến, chỉ sợ sẽ phải đại chiến một hồi.

Vì vậy mọi người đều đi tiếp, trên đường quả thật là có gặp được một tí yêu thú theo mùi máu đuổi tới, nhưng tu vi cũng chỉ khoảng cấp một là cùng, cũng không đáng nhắc tới.

Đám yêu thú ở cấp này mặc dù đã mở ra linh trí, nhưng kỳ thực vô cùng ngu dốt, nếu không làm sao lại không phát hiện ra được khí tức nguy hiểm, hết lần này tới lần khác đến gây chuyện với những tu sĩ có tu vi còn cao hơn bọn nó nhiều chứ?

Vương Anh Ngộ bởi vì vừa rồi mới thắng được yêu thú cấp hai Thiết Bì Cự Viên, lúc nhìn đám yêu thú cấp một, cảm giác so với trước khác biệt thật to lớn. Không chỉ không có sợ hãi, mà còn chính trực nghênh đón. Lực lượng của yêu thú cấp một tương đương với Vương Anh Ngộ, sau bao phen chiến đấu kịch liệt, Vương Anh Ngộ càng thêm tôi luyện thành thạo kỹ xảo đối chiến.

Cứ một đường vừa đi vừa đánh, bầu trời đã đến lúc tối đen.

Vương Hưng ở sườn núi tìm được một chỗ đất trống giữa rừng cây, đem cỏ dại xung quanh thiêu rụi, đem chỗ này thành một chỗ dừng chân với rừng cây bao bọc xung quanh.

Bởi vì yêu thú chiếm giữ Thiểm Yến Lĩnh, nên yêu khí cực thịnh, khi màn đêm xuống, trong rừng càng thêm nguy hiểm. Cũng có nhiều yêu thú có tập quán ngày ngủ đêm thức, lợi dụng màn đêm che lấp mà rình rập đi săn.

Đám tu sĩ đều hiểu được phải ở trong Thiểm Yến Lĩnh này nghỉ ngơi hai ngày, cũng không phải người không chịu được khổ cực, đều không câu nệ, ngồi trên chiếu. Ngồi vây quanh đống lửa, ánh lửa toát ra, cũng coi như có chút sáng sủa.

Vương Anh Ngộ hơn nửa ngày nay, tổng cộng gϊếŧ chết được sáu con yêu thú cấp một, một con cấp hai, có thể nói là thu hoạch rất phong phú. Nhưng rõ ràng cũng là người mệt nhất, hắn dù sao tu vi cũng có hạn, mặc dù có Bát Tinh Như Ý trợ giúp, nhưng cũng tiêu hao không ít sức lực.

Vương Hưng sớm có chuẩn bị, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình, đưa tới: “ Thiếu chủ hôm nay tiêu hao quá nhiều, để tránh bị thương căn cơ, dùng một viên linh đan cho thỏa đáng.”

Vương Anh Ngộ tất nhiên là mau chóng tiếp nhận, mở nắp đổ ra một viên, nuốt vào miệng.

Sau đó hắn khoanh chân nhập định, linh khí lượn lờ quanh thân, bổ sung linh lực đã tiêu hao hôm nay.

Vương Hưng lại lấy ra một lọ khác, cũng nhìn về những tu sĩ khác: “ Chư vị hôm nay cũng vô cùng khổ cực, không biết có cần…”

Vương Tuấn nghe nói vậy, trong lòng bất mãn. Thầm nghĩ, lão già này đúng là nhiều chuyện!

Trước đây cố chủ cũng chưa từng hậu đãi như vậy, đan dược gì đó đều là tu sĩ tự mình chuẩn bị. Kỳ thực nếu như Từ Tử Thanh chưa từng nhận nhiệm vụ này, Vương Hưng làm như vậy, Vương Tuấn sẽ tán thưởng Vương gia phúc hậu chu đáo. Nhưng cố tình là bọn chúng khó khăn lắm mới làm cho Từ Tử Thanh tiêu hao hơn phân nửa linh lực, cứ cho là hết đêm nay y cũng không thể nào bổ sung trở lại được, không ngờ tới kết quả lại thành ra như vầy, hỏi có xúi quẩy không chứ?

Lúc này Niên Hoằng Trí lại càng thêm trầm ổn, thấp giọng nói: “ Ban ngày đệ nhắc nhở ta thế nào, vậy mà bây giờ bản thân lại không nén được tức giận?”

Vương Tuấn thở dài: “ Đệ cứ tưởng thời cơ cũng không khó tìm… đâu nghĩ đến Vương gia lại gây thêm phiền phức vậy chứ.”

Niên Hoằng Trí lại nói: “ Bất quá chỉ là Bổ Linh Đan hạ phẩm mà thôi, cho dù ăn vào, đối với chúng ta cũng có bao nhiêu tác dụng đâu chứ? Nhị đệ, đệ nghĩ nhiều rồi.”

Mắt Vương Tuấn sáng ngời, lập tức liền phản ứng kịp.

Bổ Linh Đan tuy nói có khả năng giúp tu sĩ khôi phục linh lực cực nhanh, nhưng cũng có chút hạn chế. Phàm là những tu sĩ dưới tầng năm Luyện Khí, đều chỉ có thể dùng loại bổ linh đan hạ phẩm mà thôi. Nếu như không cẩn thận ăn phải loại trung phẩm, thượng phẩm, chỉ sợ có nguy cơ bị nổ tan xác.

Vương Hưng nếu chuẩn bị đan dược cho Vương Anh Ngộ, phẩm cấp tất nhiên chỉ có thể là loại hạ phẩm. Mà tu vi của Từ Tử Thanh tới tận tầng tám Luyện Khí, đẳng cấp quá chênh lệch, đan dược bậc này cho y uống, cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Nhưng dù sao cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác, lấy lại tinh thần, thanh âm của Vương Tuấn trầm thấp hơn: “ Chỉ còn lại ngày mai nữa là ngày cuối cùng, đại ca, cho dù có vài phần mạo hiểm, cũng tuyệt không thể trì hoãn nữa.”

Niên Hoằng Trí cũng có suy nghĩ này, nói: “ Yên tâm, ta đã có kế sách.”

Hai người thương lượng xong, cũng không lưu ý bên kia nữa, trái lại còn cười nói: “Đạo hữu có lòng, còn phải đa tạ gia chủ Vương gia hào phóng.”

Vương Hưng thấy hai người cảm kích, cũng mừng rỡ, đem bình đưa qua, sau đó nhìn Từ Tử Thanh: “ Vị đạo hữu này?”

Từ Tử Thanh cũng cười tiếp nhận, nhưng không ăn, chỉ giống như hai người kia đổ ra ba viên, thu lại rồi nói: “ Đa tạ Vương đạo hữu.”

Mọi người chỉ cho là y muốn ban đêm nhập định mới dùng, lại không nghĩ đến bản thân chính là đơn linh căn, nếu như dùng Bổ Linh Đan có nhiều tạp chất như vậy, trái lại còn có hại với y chứ không lợi.

Nửa ngày mệt nhọc, đợi sau khi Vương Anh Ngộ dùng Bổ Linh Đan khôi phục linh lực xong, liền lấy thịt Thiết Bì Cự Viên làm đồ ăn cho đám tu sĩ. Thịt cự viên ăn vào thơm ngào ngạt, mùi vị rất ngon, đoàn người ăn chừng hai cái chân vượn mới đủ no.

Đến lúc gác đêm, trừ Vương Anh Ngộ ra tổng cộng có sáu tu sĩ, hai người một cặp, phân ra ba phiên, mỗi giờ trao đổi một lần. Người canh gác không được nhập định tu hành, phải chuyên tâm theo dõi, để ngừa yêu thú ban đêm đột kích, khiến mọi người lúng túng, phòng bị thua.

Ba tu sĩ tầng tám Luyện Khí phân nhau ra bắt cặp với một tu sĩ tầng bảy Luyện Khí, y được phân vào ca hai. Vì vậy theo đuôi những người còn lại, tìm đến một địa phương sạch sẽ, bày cấm chế ra chuyên tâm hồi phục linh lực.

Lúc nửa đêm, Từ Tử Thanh tự nhiên từ trong nhập định tỉnh táo lại.

Ban ngày y tiêu hao linh lực chừng bảy thành, lúc này vừa tu hành một canh giờ, nhưng cũng chỉ khôi phục được hai thành mà thôi.

Mở mắt ra, Từ Tử Thanh thấy Niên Hoằng Trí cùng một tu sĩ của Vương gia gật đầu với y, sau khi gật đầu xong, hai người kia liền ngồi khoanh chân nhập định, mà bên đống lửa, Vương Hưng đang ngồi đấy gảy gảy củi đốt.

Từ Tử Thanh liền đi tới, ngồi đối diện ông.

Vương Hưng hướng y cười cười: “ Từ đạo hữu, thể lực khôi phục thế nào?”

Từ Tử Thanh cười nói: “Hiện giờ đã khôi phục một nửa, đợi tới ngày mai, thì có thể khôi phục được bảy tám phần rồi.” Y lại nói tiếp, “ Đa tạ Vương gia chủ hậu tặng, bằng không chỉ sợ không thể khôi phục nhanh như vậy.”

Vương Hưng hơi suy nghĩ: “ Đạo hữu thế nhưng ăn một lần ba viên?”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Đúng vậy.”

Vương Hưng nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, đối với tu sĩ cấp cao loại Bổ Linh Đan hạ phẩm một lần phải ăn nhiều viên mới có chút tác dụng, mà trong cơ thể linh lực càng nhiều, khôi phục sẽ càng nhanh.

Hai người cũng không quen biết, cho nên chỉ nói có vài câu, sau đó lại tập trung canh gác xung quanh.

Từ Tử Thanh giống như ban ngày thả bụi cây ra, tứ tán khắp nơi. Lợi dụng vật thuộc tính hệ Mộc, tiếp xúc với yêu khí như có như không trong gió, thám thính vị trí của yêu thú, tình hình phân bố của yêu thú, để phòng bị.

Thuật này là do Từ Tử Thanh lợi dụng yêu khí dày đặc xung quanh Trọng Hoa tu luyện thành. Trong đó dùng làm căn bản, đem dung hợp cùng , mới có thể có tiểu thuật pháp này.

Tác dụng cũng không có gì lớn, nhưng có thể khiến cho tro cỏ cây hòa vào trong gió đi thám thính, không để bị yêu thú phát hiện, cũng có thể nắm bắt được yêu khí của yêu thú, truyền tin tức về cho Từ Tử Thanh.

Vương Hưng cũng rất dụng tâm, ông từ trong lòng bàn tay lấy ra mấy lá phù lục, dùng lửa đốt cháy rồi quăng ra ngoài.

Từ tử thanh chỉ thấy lá phù lục hóa thành mấy cái bóng đen, nối tiếp nhau phóng ra ngoài, ẩn nấp trong bóng cây lòa xòa dưới ánh trăng, thoáng cái đã biến mất.

Hai người đều chuẩn bị xong, sau đó nhìn nhau cười, cảm thấy thuật pháp của đối phương không tệ.

Tiếp đó cũng không nhiều lời với nhau, chuyên tâm phòng bị canh gác.

Phòng bị quả nhiên không hề dư thừa, không lâu sau đó, tro bụi truyền đến kinh động cho Từ Tử Thanh.

Hóa ra có một đám yêu khí nhỏ, thừa dịp tầng mây che ánh trăng kéo đến, kết thành bầy, nhanh chóng tới gần.

Từ Tử Thanh khẽ động, liền thấy vài đạo bóng đen chạy như bay đến, kêu la chít chít thật lớn thông báo cho Vương Hưng biết.

Vương Hưng mặt không đổi sắc, nhìn qua thiếu niên áo xanh đối diện: “ Từ đạo hữu, có một đám yêu phong* ( ong) tới đây, mặc dù thực lực nhỏ, nhưng số lượng đông đảo, có chút phiền phức. Đạo hữu vẫn chưa khôi phục lại linh lực, không bằng cứ giao cho lão phu xử lý.”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Vương đạo hữu xin cứ tự nhiên.”

Vương Hưng quay đầu đi, vừa lúc đó một đoàn mây đen kéo tới, âm thanh “ Ong ong” nhanh chóng tiếp cận, ông vẩy tay áo, xuất ra thanh phi kiếm màu đỏ lửa chém ra một cái lưới lửa, phóng ra trước mặt!

Chỉ nghe một trận tiếng tuôn rơi, vô số thi thể ong rơi đầy đất, nhanh chóng hóa giải tình thế nguy hiểm.

Sau đó cũng không còn xảy ra chuyện gì nữa, một lúc lâu sau Từ Tử Thanh giao ca, vừa nhập định xong, cũng đã là sáng sớm ngày thứ hai.