Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 59: Thiết Bì Cự Viên.

Cái đuôi dài bị ô quang trên thanh như ý quét qua, tức khắc liền bị đẩy lùi, sau đó một thân ảnh cao hơn hai trượng đột ngột hiện thân.

“ Rầm rầm—-”

Hai gốc cây tráng kiện chồng chất ngã đè lên nhau, khiến cho mặt đất phát sinh ra một tiếng vang dài trầm nặng.

Lúc này mọi người mới phát giác, con yêu thú vừa tấn công chính là..Thiết Bì Cự Viên, hai mắt nó đỏ đậm, toàn thân đen xám, hai cánh tay thật dài, buông xuống tới đầu gối.

Mà cái đuôi dài phía sau con cự viên còn to bằng cái bắp đùi, giống như một thanh trọng hình binh khí, chỉ cần bị nó quét qua một cái, sẽ da tróc thịt bong, máu chảy không ngừng!

Thanh như ý đẩy cái đuôi kia trở về, nhưng không hề tổn thương nó được nửa phần, trái lại còn chọc điên nó hơn, khiến nó liều lĩnh lao lên phía trước, trong đôi mắt đỏ cũng lộ vẻ phẫn nộ cùng tham lam.

Vương Anh Ngộ sau khi đánh ra một kích, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thở dốc, lập tức lùi về sau mấy bước, sau đó liền giơ tay lên thu hồi thanh như ý.

Mới vừa rồi hắn đã toàn lực xuất thủ, vậy mà không thể thương tổn được miếng da lông nào của Thiết Bì Cự Viên, quả thực có chút nhụt chí!

Vương Anh Ngộ cả kinh nói: “ Đây là yêu thú gì?”

Vương Hưng kiến thức rộng rãi, tự nhiên đáp: “ Nó quả thực là yêu thú cấp hai, gọi là “ Thiết Bì Cự Viên”, nếu nó tiến giai, da lông sẽ chuyển thành kim sắc. Thiếu chủ, ngươi xem da lông nó vẫn còn màu xám đen, ngay cả một cái lông vàng cũng không có, có thể tu vi chỉ mới ở sơ kỳ mà thôi, không có gì đáng lo.”

Vương Anh Ngộ gật đầu: “ Thì ra là thế, hiện giờ ta thấp hơn nó hai cấp, nhưng cũng không hẳn là không đánh một trận được.”

Vương Hưng nói: “ Đã như vậy, chúng ta sẽ lược trận cho thiếu chủ.”

Vương Anh Ngộ hít sâu một hơi, giơ cao thanh như ý trong tay, lần thứ hai nhảy vào chiến cuộc, giằng co cùng Thiết Bì Cự Viên.

Ba tu sĩ của Vương gia liền tản ra phía ngoài, để không cản trở Vương Anh Ngộ chiến đấu với Thiết Bì Cự Viên.

Niên Hoằng Trí quay qua nói với Từ Tử Thanh: “ Từ đạo hữu, tu vi của Vương thiếu chủ dù sao cũng có chút chênh lệch với Thiết Bì Cự Viên, chúng ta vẫn nên làm tốt phòng bị cho thỏa đáng.”

Từ Tử Thanh nghe vậy, cũng thấy có lý: “ Ý của Niên đạo hữu là?”

Niên Hoằng Trí nói: “ Ta cùng với nhị đệ chiêu thức công kích chiếm đa số, nhưng cũng có một bộ trận kỳ, có thể bày trận làm ra sương mù dày đặc. Nếu Thiết Bì Cự Viên có ý định chạy trốn, chắc chắn sẽ hãm thân vào đó. Nhưng pháp trận này lại không chịu được va chạm, không biết Từ đạo hữu có biện pháp gì hay không?”

Từ Tử Thanh suy nghĩ một chút, liền nói: “ Cũng có một chiêu có thể dùng, nếu nó xông tới, cũng có thể ngăn chặn một chút. Đến lúc đó đạo hữu biến hóa trận kỳ, chắc cũng không có gì đáng ngại nữa.”

Niên Hoằng Trí liếc mắt nhìn Vương Tuấn, lộ ra tươi cười: “ Như vậy rất tốt.”

Vương Tuấn được ám chỉ, lúc này liền từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ bảy cây cờ nhỏ màu xanh lớn chừng bàn tay, bên trên có hoa văn màu trắng, linh quang sáng quắc.

Niên Hoằng Trí ôm quyền: “ Huynh đệ hai người bọn ta đi bày trận trước, cũng xin Từ đạo hữu hãy nhanh nhanh động thủ.”

Từ Tử Thanh đáp: “ Hai vị đạo hữu, thỉnh.”

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn thực sự cầm mấy lá cờ, miệng đọc lẩm nhẩm, thỉnh thoảng đánh một cái vào những phương hướng khác nhau. Nhất thời trên lá cờ nhỏ toát ra một tầng sương trắng, như có như không, đây chính là đã bày pháp trận thành công, nhưng vẫn chưa kích phát thôi. Đợi đến khi cần dùng, chỉ cần phóng linh lực vào, là có thể sinh ra tác dụng ngay tức khắc.

Từ Tử Thanh thấy huynh đệ bọn họ ra sức như vậy, tất nhiên cũng không keo kiệt tiếc rẻ chút linh lực, an toàn của Vương Anh Ngộ cứ để cho mấy tu sĩ Vương gia lo, y cũng không thể để cho con Thiết Bì Cự Viên này chạy trốn được, như vậy sẽ khiến Vương Anh Ngộ lịch lãm được nhiều hơn.

Y chắp tay hành lễ, ngón tay lóe ra thanh quang oánh oánh, nhanh chóng sinh ra hơn mười dây leo rậm rạp.

Những dây leo ánh sáng màu bích lục, xanh tươi khả ái, tâm niệm Từ Tử Thanh vừa động, chúng nó liền mọc dài ra, dần dần đan thành một tấm lưới lớn sơ xài.

Sau đó cái lưới xanh liền phóng khỏi chỗ, nhất thời liền hình thành bốn mặt giăng ra bốn phương, treo ở trước pháp trận, chặn mất đường lui của Thiết Bì Cự Viên.

Theo sát đó, trong lòng bàn tay Từ Tử Thanh lần thứ hai liền toát ra thêm mấy sợi dây nữa, đan thành một cái lưới lớn khác, chặn ở bên trái Thiết Bì Cự Viên. Sau đó hé một chỗ trống nhỏ bên lưới phải.

Ngoại trừ lối thoát sau lưng Vương Anh Ngộ ra, ba hướng còn lại đều có lưới lớn chặn đường, lại có thêm pháp trận còn chưa được kích hoạt, cuối cùng đem Thiết Bị Cự Viên bao vây kín không kẽ hở.

Từ Tử Thanh thở phào, lau cái trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Mặc dù hiện giờ tu vi của y cũng coi như là không tồi, nhưng liên tục sử dụng linh lực nhiều như vậy, còn phải đan mấy tấm lưới rồi bố trí, cũng mất không ít khí lực.

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn thấy vậy, đều cười nham hiểm, lập tức liền bố trí trận pháp, nhưng cũng không đưa vào nhiều linh lực, tất nhiên là không có tiêu hao bao nhiêu rồi.

Hơn nữa lúc này Vương Anh Ngộ đang đứng đối ngược với Thiết Bì Cự Viên, tầng ô quang trên thanh như ý lấp lóe không ngừng, lại rất có uy thế.

Thanh như ý này gọi là “ Bát Tinh Như Ý”, là pháp khí trung phẩm, hình dạng như cỏ linh chi, đầu hình đυ.n mây. Trên đυ.n mây khắc tám khỏa kỳ tinh* ( sao), mỗi khỏa kỳ tinh đều có một tác dụng riêng, vì vậy mới gọi là “ Bát Tinh Như Ý”. (ở đây mình để tinh nghe có vẻ hay hơn)

Vương anh ngộ tu vi không cao, chỉ có thể thôi động được ba khỏa kỳ tinh mà thôi, nhưng cũng đã có uy lực cực lớn.

Đệ nhất tinh, ý như tinh thép!

Ô quang bao bọc khắp thanh như ý, hình thành lớp vỏ cứng rắn, lúc trước chặn đòn tấn công từ cái đuôi dài của Thiết Bì Cự Viên, chính là tác dụng của tinh thứ nhất này. Hiện giờ kích phát tinh thứ nhất, cũng là dùng để làm vũ khí, đối đầu trực tiếp với Thiết Bì Cự Viên.

Thiết Bì Cự Viên nộ khí xung thiên, lỗ mũi hừ hừ phun khí, cúi đầu nhìn xuống tu sĩ nhỏ yếu trước mắt, hai móng tạo thành quyền, hai cánh tay vung mạnh, cố sức hướng hắn đập một phát——–

“ Bang bang”

Bụi đất cuốn lên, khí lực của Thiết Bì Cự Viên vô cùng lớn, một kích này đập xuống, đem mặt đất đập ra hai cái hố to!

Vương Anh Ngộ theo phản xạ nhảy lên, lui về phía sau nửa trượng, mới miễn cưỡng tránh thoát được dư âm của cơn địa chấn! Hắn hết sức kinh hãi, nhìn thấy uy lực của thiết quyền, hắn đâu còn dám dùng thanh như ý chống đỡ lại! Cho dù có lớp vỏ cứng rắn, cũng không thể đương đầu nổi!

Thiết Bì Cự Viên nhe răng cười, trong mắt hiện vẻ thú tính hung ác. Sau khi đánh ra một kích này, cánh tay nó cũng không giơ lên, mà bỗng nhiên nghiêng lưng, hai chân hơi cong, một tay chống xuống đất, còn tay kia dùng sức vung tới —“ Ba!”

Cánh tay kia như là đột nhiên dài thêm vài thước, mắt thấy sẽ đánh trúng Vương Anh Ngộ! Vương Anh Ngộ mới vừa may mắn tránh được một kiếp, lúc này lại luống cuống chân tay, đành phải dùng pháp khí đổi lấy một đường sinh cơ, run tay đánh thanh như ý ra lần nữa, chính diện ngăn chặn lại thiết quyền của Thiết Bì Cự Viên.

“ Răng rắc—-”

Một âm thanh vang lên, do sức mạnh của cự viên, lớp vỏ cứng rắn trên thanh như ý nứt ra, trên đυ.n mây cũng nứt ra vài đường. Lúc này không thể mạnh mẽ dùng thanh như ý chống đỡ nữa, bằng không đυ.n mây mà vỡ, thì pháp khí cũng liền phế đi luôn.

Vương Anh Ngộ tránh được một kiếp, nhìn thấy thanh như ý bị tổn hại nặng như vậy, đau lòng vô cùng.

Thiết Bì Cự Viên đúng là không dễ đối phó, nếu hắn đã chọn nó để lịch lãm, trong trường hợp không nguy hiểm đến tính mạng, thì không thể dừng lại được, thanh như ý này vẫn còn dùng được một chút.

Dùng Ngự Phong Thuật bay lên cao, Vương Anh Ngộ khẽ cắn môi, kích phát một viên kỳ tinh khác.

Đệ nhị tinh, ý như liệt hỏa!

Cự viên một thân cứng như thép, da thép thuộc tính Kim, mà Hỏa có thể khắc Kim, có thể dùng thử một chút!

Tinh thứ hai lóe lên hồng quang, ngay tức khắc một đoàn hỏa diễm toát ra bao bọc toàn thanh như ý, khiến cho nó từ một thân đen thui liền biến thành đỏ bừng, phạm vi xung quanh cũng nhanh chóng trở nên nóng rực.

Vương Anh Ngộ cầm thanh như ý trong tay, lại không nỡ sử dụng, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, bỗng nhiên phun một luồng linh lực lên thanh như ý, đem nó giơ cao—–

“ Xoát xoát”

Một cột lửa từ trong đυ.n mây bắn ra, nhắm vào người Thiết Bì Cự Viên mà đánh tới.

Sóng nhiệt cuồn cuộn, đánh trúng ngay giữa ngực cự viên.

Thiết Bì Cự Viên liền phát sinh ra một tiếng rống to, chấn thẳng làm màng tai vang lên ong ong.

Quả nhiên dưới tình huống tu vi không kém quá nhiều, Hỏa có thể khắc Kim, thì cũng không xê xích gì nhau mấy.

Bởi vì bị liệt hỏa đốt phỏng, Thiết Bì Cự Viên nhanh chóng rút lui, hai tay liên tục phẩy phẩy ngực, mau chóng dập tắt lửa. Lúc này nó đã lui ra xa vài thước, không còn ham chiến nữa, muốn xoay người chạy trốn.

Niên Hoằng Trí liền hét to: “ Từ đạo hữu, mau xuất thủ!”

Từ Tử Thanh cũng đã phát giác ra ý đồ đào tẩu của Thiết Bì Cự Viên, liền giơ tay phải lên, nhẹ nhàng phất một cái về hướng bên trái.

Tấm lưới lớn phía sau Thiết Bì Cự Viên theo điều khiển của Từ Tử Thanh, rất nhanh liền di chuyển phía trước, ngăn lại đường chạy trốn của Thiết Bì Cự Viên. Nó còn muốn bỏ chạy về hướng bên trái, nhưng bên trái cũng có lưới lớn giăng sẵn, chạy về bên phải, thì bên phải cũng có lưới lớn nhào tới.

Cự viên lại càng không thể bay lên trời, nó chỉ có thể tìm kiếm đường sống dưới đất, ba hướng đã bị chặn, chỉ còn lại một hướng trước mặt tên nhóc tầng ba Luyện Khí thôi, có thể chạy trốn được đây…

Vương Anh Ngộ thấy Thiết Bì Cự Viên sợ lửa, lại thấy nó không tìm được đường trốn, trong lòng rất mừng rỡ.

Nếu có thể gϊếŧ chết cự viên tại đây, thì chính là gϊếŧ chết được đối thủ hơn tới hai cấp, cho dù có người lược trận cho, nhưng cũng coi như là một thu hoạch lớn trong chuyến lịch lãm này!

Chớp lấy thời cơ lần này, hắn giơ thanh như ý lên lần nữa, đυ.n mây phun ra lửa, bắn thẳng vào Thiết Bì Cự Viên!

Lực lửa lần này lớn đến kinh người, lúc bắn ra chiếu rực bốn phía một mảnh hồng quang!

Thiết Bì Cự Viên không tìm ra được đường trốn, trên mặt hiện ra hận ý.

Nhưng nó cũng không ngu ngốc, thân thể to lớn nhưng lại cực kỳ linh hoạt, lộn mèo một vòng tại chỗ, né tránh luồng lửa phun tới, khiến cho lửa bắn thẳng vào tấm lưới đằng sau nó.

“ Không tốt rồi!”. Mọi người kinh hô.

Con Thiết Bì Cự Viên này đúng là xảo trá, biết rõ Hỏa có thể khắc Mộc, nên dẫn lửa tới cái lưới được đan bằng dây leo phía sau. Chỉ cần lửa thiêu cháy hết cái lưới này, chẳng những nó có thể tránh thoát được đòn đánh lần này, còn có thể mượn thêm uy thế của lửa đốt cho nó một lối thoát.

Yêu thú cấp hai mà đã có linh trí như vậy, không thể để cho nó trốn thoát được!

Niên Hoằng Trí cũng có chút không vui, gã bày pháp trận chẳng qua chỉ để làm màu, ý đồ thực sự là muốn thúc đẩy Từ Tử Thanh tiêu hao thật nhiều linh lực. Đâu có ngờ được con cự viên này gian xảo như vậy, chẳng lẽ muốn gã phải kích phát pháp trận thật sao? Nếu làm vậy, gã cũng phải tốn không ít linh lực đâu, kế hoạch hoàn mỹ vừa rồi không lẽ chỉ vì vậy mà bị phá hủy.

Nhưng nếu không kích phát pháp trận, chẳng phải là công khai để lộ những gì trước giờ hắn nói chỉ là giả dối thôi sao? Làm vậy khó tránh khỏi đả thảo kinh xà……

Lúc hắn đang do dự, Vương Tuấn kế bên liền nhắc nhở cảnh tỉnh hắn: “ Đại ca, vẫn còn rất nhiều cơ hội mà, đừng hành động theo cảm tính!”

Niên Hoằng Trí trầm trọng gật đầu, đè xuống không kiên nhẫn trong lòng, đang lúc quyết định xuất thủ, liền thấy Từ Tử Thanh nhìn gã nhẹ mỉm cười, thái độ không hề mang theo chút bất an nào. Trong lòng khẽ động, ngừng tay lại.

Luồng lửa kia khí thế hừng hực, lan đến trên lưới, thoáng chốc liền biến nó thành một tấm lưới lửa.

Cái lưới đáng lẽ phải bị đốt cháy sém, không ngờ sau khi lửa lan khắp tấm lưới lớn, nhưng chỉ sau một lúc thế lửa lại giảm bớt, sau đó tắt ngúm.

Lúc này mọi người mới phát giác, hóa ra trên tấm lưới có nhiều tia sáng lóng lánh, làm tấm lưới vừa ướt vừa trơn, lửa kia cho dù có lớn thế nào cũng không thể đốt được một lỗ nào trên lưới, chỉ có thể phẫn nộ tiêu tán.

Tấm lưới không bị đốt, đối với Vương Anh Ngộ mà nói rất vui mừng.

Từ Tử Thanh lần nữa giơ hai ngón tay lên, khiến ba tấm lưới tiến lên vây chặt Thiết Bì Cự Viên lại, khiến cho nó không thể động đậy, cũng không thể dùng sức.

Vương Anh Ngộ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quý giá như vậy, liền niệm: “ Đệ tam tinh, ý như lôi thương!”

Như ý đột nhiên biến thành hình dạng khác, hóa thành một cây trường thương phong cách cổ xưa, lôi quang quấn quanh, dùng sức đâm tới—-

Chợt nghe một tiếng phập đâm vào da thịt, trường thương “ Xèo xèo” xuyên thấu qua da Thiết Bì Cự Viên, đâm thẳng qua tim nó!