Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 58: Thiểm Yến Lĩnh.

Thiểm Yến Lĩnh nằm ở phía Tây, niên đại đã từ rất xưa, bên trong đều là lão thụ trăm năm, ngàn năm,cành lá xum xuê, một mảnh xanh um tươi tốt. Hình dạng vùng núi này giống y như một đập nước ( Yến), từ trên cao nhìn xuống lại cực kỳ chật hẹp, vì vậy mới được gọi là Thiểm Yến Lĩnh.

Trong núi thâm u tĩnh mịch vô cùng, có vô số yêu thú sống ở đây, nhưng linh khí cũng hết sức dồi dào, nên tu sĩ mới luôn luôn tiến nhập vào trong đó, có lẽ là lịch lãm, cũng có lẽ là tìm tài nguyên hay liệp sát yêu thú gì đó…

Buổi trưa một ngày nọ, từ phía xa nơi chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng dài bay đến đây, hạ xuống mặt đất, hiện ra thân ảnh hơn mười tu sĩ.

Đúng là đoàn người Từ Tử Thanh.

Vương Anh Ngộ cùng với ba thứ đệ, cung cung kính kính chờ ở một bên.

Tu sĩ được thuê đến để bảo hộ đám con cháu Vương gia tổng cộng có chín người, tu sĩ của Vương gia đi theo có sáu người, tu vi đều khoảng tầng sáu tầng bảy Luyện Khí.

Trong đám tu sĩ của Vương gia có một vị lão giả, tên là Vương Hưng, ông là một quản sự lâu năm được Vương Khang Đức vô cùng tin cậy. Thấy mọi người đã đến trước núi, liền đi lại gần nói: “ Chư vị đạo hữu, gia chủ nói rõ, sau khi đến núi liền chia nhau ra mà đi. Sáu người hộ tống thiếu chủ Anh Ngộ, còn lại ba vị thiếu gia chia ra mỗi nhóm ba người theo hộ tống.”

Ông vừa nói dứt lời, trong đám tu sĩ Vương gia liền có hai người bước ra, đứng phía sau Vương Anh Ngộ, ba người còn lại phân ra đứng phía sau ba người con thứ.

Người Vương gia đã phân chia xong, Vương Hưng cũng đã đi đến phía sau Vương Anh Ngộ, lại nói: “ Chư vị đạo hữu cũng thỉnh…”

Chín tu sĩ được thuê đến, liền đối mắt nhìn nhau.

Không cần tranh cãi chi cho mệt, tu vi cao nhất tất nhiên là có quyền quyết định trước.

Cho nên ở đây có ba người tu vi là tầng tám Luyện Khí, đó là Niên Hoằng Trí, Vương Tuấn cùng Từ Tử Thanh. Nếu tu vi cao nhất, tất nhiên cũng phải theo hộ tống người có thân phận cao nhất, nhân số cũng vừa đúng, nên cũng không cần nhiều lời.

Niên Hoằng Trí liền cười nói: “ Từ đạo hữu, xem ra không cần thiết ước định nữa, chúng ta lần này cũng phải kết bạn hành động rồi.”

Từ Tử Thanh cũng mỉm cười: “ Niên đạo hữu, Vương đạo hữu, thỉnh.”

Vương Tuấn lúc đi còn quay đầu lại, hướng Nguyễn Nguyên Lượng ra dấu tay. Hôm nay hai người bọn chúng đấu với một, vả lại còn không lộ chút kẽ hở, chính là thời cơ cực kỳ tốt.

Tỷ muội Quỷ Âm Dương “ Khanh khách” cười duyên, chọn một người con thứ nhỏ tuổi nhất, nhẹ nhàng đi qua. Người con thứ kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, không dám hó hé câu nào.

Còn lại bốn người có ba người là cùng kết nhóm đi tới, nên cũng không tách nhau ra, cuối cùng còn dư ra một mình Nguyễn Nguyên Lượng cũng đi qua kết nhóm với hai tỷ muội. Vì vậy chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, đã xác định xong.

Sau đó cùng từ giã nhau, mọi người phân ra bốn phương hướng khác nhau, đi sâu vào Thiểm Yến Lĩnh.

Từ Tử Thanh đi ở bên trái, cùng với năm người khác vây Vương Anh Ngộ vào giữa. Bọn họ đi theo sơn đạo bên phải, dọc theo dấu vết cỏ dại, leo lên phía trên.

Hai bên đường đi cây rừng thấp thoáng, núi đá lởm chởm, nhìn có chút quái dị.

Nơi này vẫn còn nằm ngoài phạm vi Thiểm Yến Lĩnh, nên cũng không ngửi được mùi yêu khí gì, trên mặt đường cũng có vài dấu chân của dã thú, xem dấu vết này, thoạt nhìn có lẽ là dã vật bình thường, không đến mức tạo thành nguy hiểm.

Nếu đã là chuyến lịch lãm của Vương Anh Ngộ, mấy tu sĩ đi theo hộ tống chỉ cần đứng nhìn là được rồi, trừ phi Vương Anh Ngộ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì họ không cần thiết phải ra tay. Bằng không lại làm mất đi ý nghĩa của việc lịch lãm. Vương Hưng sỡ dĩ đi theo Vương Anh Ngộ, cũng là vì tác dụng đốc xúc hắn.

Vương Anh Ngộ cũng tự mình minh bạch điều này, cho nên ngay từ đầu đã cầm chặt thanh như ý trong tay, cũng đem linh lực trong cơ thể phóng xuất ra, bám một tầng hơi mỏng lên thân pháp khí. Động tác này của hắn tiêu hao linh lực cũng không nhiều, cũng có thể cảnh giác bốn phía.

Vương Hưng ở bên cạnh nhìn thấy, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn đứng ở một bên, bởi vì Từ Tử Thanh đang phòng bị xung quanh cạnh bên, hai người bọn chúng liền truyền âm với nhau.

Vương Tuấn nói: “ Đại ca, thực sự là không cần uổng phí chút công phu nào cả. Có thể thấy ngay cả ông trời cũng muốn cho chúng ta thực hiện được mong muốn.”

Niên Hoằng Trí cười cười: “ Chúng ta có hai ngày làm nhiệm vụ trong núi, huynh và đệ cùng liên thủ, mấy người này cũng không đủ gây sợ hãi. Nhưng nếu muốn gϊếŧ chết Từ Tử Thanh, cũng không thể để Vương Anh Ngộ gặp chuyện được, bằng không Vương gia bên kia, cũng là một đại phiền toái.”

Vương Tuấn nói: “Đại ca yên tâm, đệ hiểu mà. Tương lai sau này chúng ta muốn đột phá Trúc Cơ, cũng cần phải có Song Văn Thảo của Vương gia, nhiệm vụ lần này tất nhiên cũng không thể qua loa được.”

Hai người thương nghị một trận, quyết định mọi chuyện còn lại cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy.

Yêu thú trong núi đông đảo, chỉ cần chọc giận một trong số chúng, với tính cách của Từ Tử Thanh, tất nhiên sẽ không chỉ lo cho bản thân mình, đến lúc đó bọn chúng chỉ cần đem người dẫn dắt ra chỗ khác…bất luận cách làm thế nào, cũng đều rất thuận tiện.

Đi được gần nửa canh giờ, đã nhanh đến sườn núi, lại vẫn chỉ thấy được mấy con chim trĩ, thỏ rừng các loại, một con có yêu khí cũng không.

Mọi người trước tiên dừng cước bộ, Vương Hưng nghi hoặc: “ Chẳng lẽ chúng ta đã bước vào lãnh địa của một sơn đại vương nào rồi hay sao?”

Trong yêu thú cũng thường dùng bản năng để phân chia cao thấp. Yêu thú cấp cao đối với yêu thú cấp thấp có lực uy hϊếp cùng lực khống chế rất lớn, nếu như có yêu thú cấp cao nào chiếm cứ ngọn núi nào đó, nếu không có sự chấp thuận của nó thì những yêu thú bên cạnh cũng không thể vào. Hơn nữa càng gần vị trí của nó, càng không có yêu thú khác lui tới.

Ngọn núi này nếu như thật sự có yêu thú cường đại chiếm giữ, thì chuyện quét sạch những yêu thú ra khỏi lãnh địa cũng không hẳn là không thể.

Vừa nghe nơi này có khả năng có yêu thú chiếm núi xưng vương, Vương Anh Ngộ nhất thời biến sắc: “ Vậy, vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Đây cũng không phải là do hắn nhát gan, nhưng hắn bất quá chỉ mới có tầng ba Luyện Khí, cho dù có nhiều dũng khí, thì cũng đâu thể khiêu chiến với yêu thú cường hãn như vậy được? Nếu là đi thật, bất quá cũng chỉ là làm món tráng miệng thêm cho nó mà thôi, đó đơn thuần là rãnh rỗi đi tìm chết.

Có một tu sĩ của Vương gia không khỏi mở miệng: “ Nếu như muốn chiếm cứ đỉnh núi Thiểm Yến Lĩnh này…”

Tên còn lại nói tiếp: “ Sơn đại vương tu vi cũng phải ở cấp bốn.”

Yêu thú cấp bốn giống như là tu sĩ Trúc Cơ, mà mọi người ở đây, tu vi cao nhất cũng chỉ tầng tám Luyện Khí là cùng. Nếu như chọc giận sơn đại vương, bọn họ một người cũng đừng mong trốn thoát!

Từ Tử Thanh cũng nhíu mày, nhưng y cũng không có kinh hãi. Y đã từng đối mặt với Huyết Ma tu vi kỳ Hóa Nguyên, cũng đã kiến thức quá khí thế phô thiên cái địa của yêu thú trên biển, chỉ như vậy thì sao có thể dễ dàng hù dọa y được.

Hơn nữa với trạng huống trước mắt, cho dù bị dọa sợ thì cũng có thể làm được gì đâu chứ? Sống hay chết, đều chỉ cần một ý niệm của con yêu thú kia. Lúc này cần phải tỉnh táo lại, tìm một con đường sống.

Quyết định xong, Từ Tử Thanh liền bước qua bên cạnh vài bước, cúi người ngắt một phiến lá xanh, sau đó liền bấm tay bắn ra, bắn rơi một phiến lá trên cây cao. Y vừa rồi có quan sát được, trong ngọn núi này, loại cây này là loại cây thường thấy nhất, y có thể lợi dụng chúng nó, thám thính một ít tin tức.

Hai bàn tay y hợp lại, đem phiến lá kẹp trong lòng bàn tay, chà xát một chút. Sau đó vận khởi linh lực, trong lòng bàn tay liền nổi lên một tầng thanh quang. Từ tử thanh mở tay ra, lá cây lúc nãy đã bị y nghiền thành bột phấn, sau đó y nhẹ nhàng thổi một cái———-

Bột phấn từ từ bay ra, tản mát đi tứ phương, càng bay càng xa.

Từ Tử Thanh nhắm mắt lại, cảm nhận được phạm vi xung quang vắng vẻ không một tiếng động, một lúc lâu, vùng xung quanh lông mày đang nhăn nhíu cũng dần buông lỏng ra.

Lúc này y liền nói: “ Chư vị đạo hữu, trong phạm vi nửa dặm phía trước, có yêu thú mai phục.”

Mọi người còn chưa có thần thức, bằng không chỉ cần dùng thân thức đảo qua, những vật trong phạm vi mười dặm đều hiển hiện lên hết, chứ đâu cần ngồi đây thấp thỏm như vậy. Lúc này nghe Từ Tử Thanh nói như vậy, nhất thời cả đám đều nhìn qua: “ Từ đạo hữu, ngươi nói có thật không?”

Lại có người truy vấn: “ Làm sao ngươi biết được?”

Từ Tử Thanh cười nói: “ Bất quá chỉ là một bí quyết nhỏ mà thôi. Trong núi cây cối rất nhiều, ta tu hành công pháp hệ Mộc, vì vậy cũng có chút tác dụng.” Lại nói thêm, “ Nếu ở phía trước có yêu thú mai phục, nói vậy núi này có lẽ không có yêu thú xưng vương?”

Vương Hưng nói: “ Nói vậy, mới vừa rồi chúng ta không phát hiện ra yêu khí là bởi vì có yêu thú đang đi săn, rào lại một khu vực này, khiến cho các loại yêu thú xung quanh tránh lui. Không biết Từ đạo hữu có biết được cấp bậc của yêu thú kia thế nào hay không?”

Từ Tử Thanh định thần lần nữa, vừa nhắm mắt đã mở mắt ra: “ Ước chừng là yêu thú cấp hai, chúng ta không cần sợ hãi.”

Yêu thú cấp hai cũng giống như tu sĩ từ tầng năm tới tầng bảy Luyện Khí mà thôi, chỉ là không biết con yêu thú tu vi là ở cấp hai sơ kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ, không thể xác định rõ ràng được.

Từ Tử Thanh nói xong, Niên Hoằng Trí liền nhìn về phía Vương Hưng, hỏi: “ Đạo hữu tính làm sao?”

Vương Hưng cũng không làm chủ, mà liếc mắt nhìn Vương Anh Ngộ: “ Chuyến này lão phu bất quá chỉ là người đốc xúc mà thôi, chuyện thế nào, toàn bộ đều do thiếu chủ tự mình quyết định.”

Vương Anh Ngộ nghe nói cũng không phải là yêu thú cấp bốn, liền tỉnh táo lại: “ Nếu vãn bối đã đến đây lịch lãm, mới gặp khó khăn sao có đạo lý chưa đánh đã lui được. Yêu thú cấp hai tuy có lợi hại, nhưng cũng không hẳn là muốn lấy mạng vãn bối, không bằng cứ tiếp tục đi tiếp, cũng để cho vãn bối kiến thức một phen.”

Lời hắn nói rất có lý, mọi người cũng không phản đối, đám tu sĩ của Vương gia còn lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.

Phàm là những người lĩnh nhiệm vụ đi lịch lãm như vầy, nếu như đệ tử được bảo vệ không thể thuận lợi liệp sát yêu thú, người hộ tống tất nhiên lúc này có thể động thủ. Mà một khi động thủ gϊếŧ được yêu thú thì thi thể tất nhiên cũng thuộc sở hữu của người đó.

Vì vậy chỉ cần bảo vệ được tính mạng của đệ tử đi lịch lãm, trên đường gặp bất kỳ con mồi nào, người hộ tống cũng có thể xuất thủ, thu lấy cho mình dùng.

Cứ như thế đoàn người lại tiếp tục đi lên núi, đi tìm con yêu thú kia gây phiền phức. Nếu như con yêu thú kia không ăn thịt người, thì sẽ là người săn yêu thú, không có gì may hay không may ở đây cả.

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn cũng theo mọi người đi trước, hai gã vừa rồi có nhìn thấy Từ Tử Thanh xuất thủ, trong bụng có điều suy tính.

Vương Tuấn truyền âm nói: “ Thuật Pháp của Từ Tử Thanh rất kỳ diệu, đại ca có khả năng nhìn ra cái gì?”

Niên Hoằng Trí cũng rất thận trọng: “Ychính là tu sĩ hệ Mộc, theo lý mà nói lực công kích không hề cường đại. Tuy thuật pháp rất mẫn tuệ, nhưng tu vi cũng chỉ tầng tám Luyện Khí mà thôi. Huynh và đệ cẩn thận hành sự, cũng không cần phải sầu lo quá đáng, trái lại đánh mất tỉnh táo, làm hỏng việc.”

Vương Tuấn nghiêm mặt gật đầu: “ Nếu lúc gặp phải yêu thú khó đối phó, trước tiên cứ để Từ Tử Thanh xuất thủ nhiều hơn, tận lực tiêu hao linh lực của y, để huynh và đệ càng dễ dàng hạ thủ.”

Niên Hoằng Trí cũng gật đầu tán thành: “ Cứ vậy mà làm.”

Từ Tử Thanh không hề phát giác ra chút nào, bởi vì lúc này y đã ngừng thi pháp, nên bột phấn lá cây cũng không bay theo gió thám thính thêm cho y nữa.

Qua được một khắc, sơn đạo trống trải, rừng cây đá núi đan xen, cỏ bồng thấp thoáng, khiến người khó cảm thấy được động tĩnh bên trong.

Đột nhiên một đạo yêu khí đập vào mặt, nhất thời mùi máu tươi tràn đầy trong khoang mũi. Tiếng xé gió vang lên, một cái đuôi đầy lông hệt như một cái roi dài hung hăng quét tới—-

Cái đuôi này phảng phất giống như nặng nghìn quân*, nếu như bị đập trúng, tất nhiên cơ thịt đều sẽ đứt đoạn, xương cốt bể nát, thắt lưng cũng gãy! ( quân*: đơn vị đo lường thời xưa của Trung Quốc, 1 quân bằng 30 cân)

Bởi vì lịch lãm, cho nên Vương Anh Ngộ dẫn đầu đi trước, cái đuôi này đích xác là hướng hắn mà đến.

Trong lúc tình thế nguy cấp, hắn không thể né tránh, đành phải đem thanh như ý tế xuất, miệng quát: “ Xem chiêu!”

Thanh như ý nhất thời hóa thành đạo ô* ( đen) quang, mang theo tiếng gió gào thét, cố sức chống đỡ lại đuôi lông đang đánh tới!