Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Quyển 6: Vương gia quận Bình Lan – Chương 57: Xuất hành

Từ Tử Thanh cùng Vương Anh Ngộ nói chuyện, mặc dù là truyền âm, nhưng vẻ mặt cũng khó tránh khỏi lộ ra một chút cảm xúc. Bên kia Vương Khang Đức sứt đầu mẻ trán chiêu đãi tỷ muội Quỷ Âm Dương, cũng không thể ngăn trở các nàng lưu tâm bên này.

Vì vậy đột nhiên một cơn gió mát phất qua, hai bên trái phải Từ Tử Thanh liền xuất hiện một đạo bóng hình xinh đẹp, cười dài nói: “ Công tử đang chơi đùa gì vậy, có nguyện ý cùng hai tỷ muội bọn ta nói một câu?”

Vương Anh Ngộ nhất thời sắc mặt trắng bệch, trong lòng càng thêm hối hận không thôi. Sớm biết hai độc phụ này nhạy cảm như vậy, hắn không nên chỉ vì muốn tạo quan hệ tốt với Từ Tử Thanh mà nói những việc này.

Từ Tử Thanh cũng nhận ra khác thường.

Hai nữ tu này tuy mặt đầy tươi cười, nhưng trong mắt không hề có nửa điểm vui sướиɠ, mà nửa khuôn mặt màu sắc sặc sỡ của vị nữ tu ngồi bên phải, có cái gì đó đang du động ở trên mặt của nàng. Thực sự làm cho người ta kinh hãi.

Vương Anh Ngộ nhìn thấy, càng thêm hoảng loạn, môi run run, ngay cả một chữ cũng nói không nên lời.

Từ Tử Thanh lại ôn hòa cười, nói: “ Hai vị đạo hữu hữu lễ.” Lại nói, “ Cũng không phải đang chơi đùa gì, bất quá chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi. Nếu hai vị không ngại, cũng có thể cùng nhau nói chuyện.”

Quỷ Âm Dương thấy thái độ Từ Tử Thanh như vậy, hơi cảm thấy thú vị, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều cười thật tươi, một người thì kéo tay tay trái Từ Tử Thanh, một người thì ôm lấy vai y, kề sát người vào y: “ Tất nhiên không ngại, công tử rất ôn nhu, hai tỷ muội bọn ta thật sự rất vui mừng.”

Vương Anh Ngộ như được đặc xá, đứng bật dậy: “ Vậy, nếu các vị tiền bối đã nhất kiến như cố, vãn bối liền không quấy rầy nữa, thỉnh, thỉnh các vị ngồi đây!” Nói xong liền lập tức lắc mình, đem vị trí của mình ngồi tặng cho Quỷ Âm Dương.

Bên kia Vương Khang Đức vẫn luôn lưu tâm đến, thấy Vương Anh Ngộ đi qua, cũng là thở phào nhẹ nhõm. Phụ tử Vương gia thấy Quỷ Âm Dương quấn lên Từ Tử Thanh, tuy rằng rất áy náy với y, nhưng lại rất yên lòng.

Quỷ Âm Dương song song an vị, ngiêng đầu cùng Từ Tử Thanh nói chuyện.

Từ Tử Thanh thấy bộ dáng Vương Anh Ngộ chật vật như vậy, có chút buồn cười, sau đó liền thu hồi đường nhìn, thiện ý gật đầu với hai tỷ muội.

Hai tỷ muội càng thêm cảm thấy kỳ dị, chớ nhìn hai nàng tướng mạo trẻ tuổi, kỳ thực đã hơn bốn mươi rồi. Nổi danh cũng đã hơn hai mươi năm, nữ tử không nói, từ đó tới giờ chưa từng có nam tử nào đối với các nàng hiền hòa như vậy, làm sao có thể không kỳ quái?

Mấy đồ án lốm đốm trên da mặt Quỷ Âm khẽ động đậy, nàng ta nũng nịu nói: “ Công tử không sợ chúng ta sao?”

Từ Tử Thanh ngẩn ra: “ Sợ cái gì?”

Quỷ Âm chìa ngón tay thon dài ra, chỉ vào một bên mặt đang động đậy của mình, nói”: “ Công tử nhìn xem.”

Từ Tử Thanh liền nhìn sang.

Chỉ thấy đồ án trên mặt nàng động càng lợi hại thêm, không lâu sau đã vươn một cái chân đầy lông ra, theo sát đó là toàn bộ thân thể cũng dần dần giơ lên, lộ ra bộ dáng đáng sợ của một con nhện dữ tợn.

Hóa ra đồ án trên mặt các nàng cũng không phải là xăm lên, mà là đôi Âm Dương Chu các nàng nuôi, nên mới quỷ dị kinh người như vậy.

Từ Tử Thanh lúc này mới biết được, quả là thế giới rộng lớn, không gì là không có. Nhưng y lại cười nói: “ Đạo hữu rất độc đáo, thú sủng này tuy nhìn có chút dọa người, nhưng có thể cùng nó như hình với bóng, cũng là vô cùng tốt.”

Quỷ Âm vừa nghe, liền nhìn kỹ thần sắc của Từ Tử Thanh, thất hai mắt của y thanh minh, lời nói rất thành khẩn, cũng không giống như hạng người hoa ngôn xảo ngữ. Nhưng rốt cuộc cũng không quá tin tưởng: “ Công tử ngồi gần ta như vậy, không sợ ta sai nó cắn cho công tử một ngụm sao?”

Từ Tử Thanh nghe nàng hỏi vậy, nhưng thực ra cũng có vài phần minh bạch tâm tư của nàng. Liền nghiêm mặt nói: “ Đạo hữu cứ để cho nó cắn ta một cái, đối với ta cũng không gây trở ngại gì.”

Ý cười ngọt ngào trên mặt Quỷ Dương phai đi, liền hóa thành cười lạnh: “ Ngươi bất quá chỉ là một tên quỷ xảo ngôn xảo biện mà thôi, nam nhi trong thiên hạ đều bạc bẽo, ngươi ra vẻ ta đây như vậy, là muốn hai tỷ muội chúng ta tha cho ngươi sao?”

Từ Tử Thanh nhẹ thở ra: “ Ta nếu chỉ yêu một người, tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có người đó, cắn hay không cắn, thì cũng chỉ có người đó. Trong thiên hạ có người hoa tâm lạm tình, tất nhiên cũng sẽ có người cuồng dại chung tình, tỷ muội hai người chớ để…” Nói tới đây, lại cảm thấy mình cũng không nên nói lời gì sâu sắc, dạy đời với người mới quen, liền không nói thêm gì nữa, chỉ cười một tiếng rồi thôi, cũng không để ý đến Âm Chu trên mặt Quỷ Âm đang chực chờ muốn nhào lên cắn y.

Quỷ Âm Dương vốn là đến gây phiền toái, cũng sinh lòng muốn cắn cho cái tên thanh niên không biết tốt xấu này. Hiện giờ thấy y nói như vậy, trong lời nói cũng mang theo chân thành tha thiết vô cùng, cũng không biết trong lòng là tư vị gì. Cũng muốn tin rằng không phải tất cả nam tử trên đời này đều bạc tình, nhưng những chuyện chứng kiến từ trước tới giờ cũng khiến quyết tâm của các nàng càng thêm cứng rắn, không dám dễ tin người nữa.

Lúc này hai người cũng không còn hứng thú nói chuyện gì cùng Từ Tử Thanh nữa. Liền ngồi một chỗ, rỉ tai nhau thầm thì nói chuyện.

Từ Tử Thanh thấy hai tỷ muội này có chút đáng thương, nhưng dù sao cũng không hiểu biết hết chuyện của các nàng, nên cũng không chủ động cùng hai người nói chuyện.

Ngay lúc này, ngoài cửa lại có thêm người tới, là ba tu sĩ lạ mặt, hai nam một nữ, tuổi tác đều khá lớn. Nhìn sơ qua, tu vi đều ở tầng bảy Luyện Khí.

Ba người này thần tình kiêu căng, phụ tử Vương gia chủ động đến tiếp đón cũng chỉ tùy ý ứng phó vài câu, liền tìm một chỗ ngồi xuống, không hề bắt chuyện cùng đám người Từ Tử Thanh, làm như lảng tránh, cũng làm như rất khinh thường.

Từ Tử Thanh thấy thế, cũng sẽ không đi qua chọc người phiền chán, tiếp tục chờ người khác tới.

Rất nhanh qua một canh giờ, nước trà cũng thay vài lần, những người còn lại còn chưa có tới.

Vương Khang Đức vốn không vội, nhưng ba tu sĩ mới tới tựa hồ có chút vội vàng xao động, người có thân hình mập mạp mở miệng trước nói: “ Vương gia chủ, bọn ta tới đây, còn phải đợi tới khi nào nữa đây?”

Bởi vì tu vi của Vương Khang Đức đã là tầng tám Luyện Khí, cho nên ba người kia dù thái độ ngạo mạn, nhưng cũng có chút kiềm chế.

Vương Khang Đức dù sao cũng là một vị gia chủ, mà ba người kia cũng không khó dây vào như tỷ muội Quỷ Âm Dương, hắn tất nhiên sẽ không ăn nói khép nép, chỉ cười nói: “ Dù sao cũng phải đợi người cho đủ nhân số, hiện giờ chỉ mới có sáu người, chỉ đành làm phiền chư vị phải ngồi chờ. Nếu như mấy vị thực sự chờ không được…”

Ngụ ý không nói cũng hiểu.

Tu sĩ thân hình mập mạp giận đỏ mặt, nhưng lập tức phát hiện ra tu vi của vị gia chủ này, nhất thời liền phản ứng kịp. Nơi này cũng không phải những tiểu gia tộc hắn từng đi qua, cũng không thể tác uy tác phúc ở đây được.

Từ Tử Thanh nhìn thấy, trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ bụng, cần chi phải khổ như vậy.

Ba tu sĩ kia thấy không vớt ra được chỗ tốt gì, thái độ đều thu liễm bớt, đặc biệt là tu sĩ béo vừa mới phàn nàn, rất nhanh thì cúi đầu uống trà, không nói thêm lời nào nữa.

Lại một lát sau, cửa mở ra, có ba nam tu đi tới, một người nhìn ổn trọng, một người ánh mắt bất định, một người khí chất lỗ mãng, tu vi cũng đều tầng bảy tầng tám Luyện Khí.

Sau khi ba người bọn hắn đi tới, đường nhìn lơ đãng xẹt qua trên người Từ Tử Thanh, sau đó đều đi lên chào hỏi Vương Khang Đức.

Vương Khang Đức vẻ mặt tươi cười, thái độ đối với ba người tuyệt nhiên bất đồng với trước đó: “ Hóa ra mấy vị cũng là người ngoại Minh Tán Tu Minh, thất nghênh thất nghênh!” Sau đó liền vội vã nói, “ Mới vừa rồi cũng có đồng minh của chư vị đến đây, không biết mấy vị có quen biết hay không…”

Hắn còn chưa nói xong, cái gã có chút lỗ mãng dường như giật mình mở miệng: “ Là y?”

Hai người khác nhìn sang, cũng nói: “ Xác thực có quen biết, cũng không nhọc gia chủ chiêu đãi nữa.” Nói xong ba người đồng loạt đi tới chỗ Từ Tử Thanh.

Cái gã lỗ mãng bước nhanh lên phía trước vài bước, vội vã nói: “ Hảo tiểu tử, một năm trước ngươi giúp huynh đệ chúng ta đại ân, ngươi còn nhớ rõ không?”

Từ Tử Thanh không ngờ hắn lại nhiệt tình như vậy, cũng vội vàng đứng lên, chắp tay nói: “ Mấy vị là…”

Ba người liếc nhau, tên lớn tuổi nhất kia liền cười nói: “ Một năm trước đạo hữu đã nhường lại ba túi trữ vật cho ba huynn đệ bọn ta, sau đó bọn ta nhận nhiệm vụ, thu hoạch cũng được kha khá, đều là nhờ phúc của đạo hữu.”

Từ Tử Thanh lúc này mới nhớ tới, cũng cười nói: “ Thì ra là thế, tại hạ Từ Tử Thanh, cũng là người trong ngoại minh.”

Ba người cũng liền giới thiệu: “ Bọn ta là ba huynh đệ kết nghĩa, đại ca Niên Hoằng Trí, thứ nhì chính là Vương Tuấn, người nhỏ tuổi nhất chính là Nguyễn Nguyên Lượng.”

Từ Tử Thanh cùng ba người hàn huyên vài câu.

Sau khi tất cả đều ngồi xuống, Niên Hoằng Trí liền nói: “ Có Thể ở chỗ này gặp gỡ nhau, cũng coi như hữu duyên. Lúc nhận nhiệm vụ này, không bằng Từ đạo hữu cùng đi chung với chúng tôi, cũng có thể chiếu ứng tốt lẫn nhau.”

Vương Tuấn cũng cười nói: “ Đúng là như vậy, đạo hữu tuổi trẻ tài cao, chắc cũng không xem thường huynh đệ chúng tôi đâu nhỉ?”

Nguyễn Nguyên Lượng ngồi một bên nghe hai vị ca ca nói vậy, cũng hắc hắc cười.

Bọn họ đều nói như vậy, Từ Tử Thanh cũng không tiện khước từ. Vả lại huynh đệ ba người lại đối đãi nhiệt tình như vậy, y cũng nhịn không được sinh ra chút hảo cảm đối với bọn họ, liền mỉm cười: “ Ba vị coi trọng tại hạ, đến lúc đó liền phụ nhau một tay thôi.”

Nguyễn Nguyên Lượng thấy Từ Tử Thanh đáp ứng, nhãn tình liền sáng lên, thái độ càng thêm thân thiết, lôi kéo Từ Tử Thanh nói chuyệnn trên trời dưới đất, giống như hận không thể sớm quen biết với nhau vậy.

Trái lại hai người Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn không lên tiếng, ngồi một bên nghe hai người kia nói chuyện, bên môi cũng mang theo ý cười nhạt nhạt.

Từ Tử Thanh này, quả nhiên là vô cùng thân cận, cực dễ nói chuyện…

Nói chuyện được một lúc, Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn cũng nói thêm vào, lời nói cũng mơ hồ thuận theo Từ Tử Thanh, tự nhiên rất khiến người yêu thích. Không lâu sau bầu không khí xung quang họ dần hòa hợp hơn.

Từ Tử Thanh tâm tư tinh khiết thiện lương, ấn tượng đối với huynh đệ bọn họ không tồi, làm sao nghĩ đến họ đang rắp tăm hại người? Chỉ cảm thấy lúc làm nhiệm vụ lần này có thể gặp gỡ được ba người huynh đệ bọn họ, quả thật là khoái hoạt hơn rất nhiều.

Đợi thêm nửa canh giờ nữa, cũng không còn ai khác đến, Vương Khang Đức liền đốt một nén hương. Ngay lúc đó, nhiệm vụ đã tuyên bố trên bảng nhiệm vụ ở Tán Tu Minh cùng các dòng họ khác đồng loạt tự động bốc cháy. Đây cũng là hủy bỏ nhiệm vụ.

Sau đó Vương Khang Đức liền nói: “ Chư vị đạo hữu đều có tu vi cao thâm, tuy là dư ra một người, nhưng vương mỗ lại mong muốn chư vị đều có thể lưu lại, không biết ý chư vị thế nào?”

Phàm là đã đến chỗ này, đều muốn nhận nhiệm vụ này, thấy nhiều hơn một người, vốn mọi người có chút chần chờ, bất quá nếu Vương Khang Đức đã nói như thế, mọi người tất nhiên cũng sẽ không có dị nghị gì.

Liền đồng thanh nói: “ Như vậy cũng rất tốt.”

Tâm trạng của Vương Khang Đức lúc này liền thả lỏng hơn, bộ tộc Vương gia có thể sừng sững cho tới giờ, cũng nhờ có các đời gia chủ của bọn họ đều rất khéo léo, không hề đắc tội một người nào. Lúc cần cứng rắn thì sẽ cứng rắn, nhưng cũng trong phạm vi có thể cho phép, bọn họ bình thường luôn luôn chọn nhường nhịn.

Vì vậy lại nói: “ Vương mỗ có bốn nhi tử muốn tham gia lần lịch lãm này, chỉ cần người không bị trọng thương, chư vị đạo hữu mỗi người có thể được trả mười viên linh châu. Còn nếu chuyến này bình an vô sự… Vương mỗ còn có thâm tạ!”

Phàm là những người biết đến Vương gia, đều hiểu được cái gọi là thâm tạ chính là vật gì.

Cho nên đám tu sĩ đều rất vui mừng, đều nói: “ Nhất định sẽ không phụ phó thác của gia chủ!”

Đã định giá xong.

Ngoại trừ Vương Anh Ngộ là con thứ dòng chính ra, còn có ba con thứ của chi thứ đi theo trong lần lịch lãm này. Những người con thứ này cũng không có vận may như dòng chính, dòng chính chỉ khi tu vi đến tầng ba Luyện Khí thì mới xuất hành lịch lãm, mà con thứ thì khác chỉ cần đến tuổi thành niên, chờ cho tới khi tu vi của con dòng chính tăng lên tới tầng ba, lúc này bất luận bọn họ tu vi cao hay thấp, cũng phải đi lịch lãm cùng.

Vương Khang Đức giao phó xong, Vương Anh Ngộ dẫn đầu, mang theo đám con thứ lần thứ hai hướng chư vị tu sĩ hành lễ. Sau đó liền đi ra cửa, đứng ở trong sân trống trải.

Bởi vì có đông đảo tu sĩ ở phía sau, Vương Anh Ngộ cũng có tâm biểu hiện, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh như ý, tung lên cao, miệng niệm: “ Khởi!”

Thanh như ý liền bay tới giữa không trung, thoáng chốc liền biến lớn ra gấp mấy chục lần, phảng phất như một cái thuyền lá nhỏ.

Vương Anh Ngộ hít sâu một hơi, nhún người nhảy lên, hai chân đạp xuống, vững vàng đứng trên thuyền nhỏ. Sau khi đứng vững, tay áo tung bay, trông dáng vẻ cao ngất mạnh mẽ.

Lúc này ba người con thứ khác cũng nhún người nhảy lên, nhưng tu vi của họ rất thấp, đều là tầng một tầng hai kỳ Luyện Khí, muốn nhảy lên giữa không trung cũng khó có thể tiêu sái được như Vương Anh Ngộ, tựa hồ ai cũng đều gặp trắc trở.

Sau khi bốn đệ tử Vương gia đều đứng trên thanh như ý, liền đến phiên các tu sĩ hộ tống biểu hiện ra bản lĩnh.

Ba tu sĩ lúc trước bị Vương Khang Đức áp chế vì muốn vãn hồi lại mặt mũi, bây giờ càng cực lực biểu hiện, vội vội vàng vàng xuất ra pháp khí.

Chỉ thấy thanh phi kiếm sau lưng bọn họ tuốt ra khỏi vỏ, “ Vèo” một tiếng đã bay vọt vào giữa không trung.

Ba tu sĩ đều ho nhẹ một tiếng, ra vẻ đứng đắn cất bước mà đi. Cũng coi như bọn họ có chút thực lực, vì để thể hiện ra khí chất thoát tục của tu sĩ, hai cánh tay đều chắp sau lưng, từng bước đạp không mà đi lên, sau đó hai chân mới giẫm lên phi kiếm.

Vương Anh Ngộ cùng đám đệ tử nhìn thấy, vô cùng giật mình.

Tu sĩ béo cười ha ha, nữ tu vuốt vuốt tóc, còn người gầy xoa xoa chòm râu dài, trông cả bọn đều rất đắc ý.

Tỷ muội Quỷ Âm Dương cũng nở nụ cười, Quỷ Âm giơ tay lên ngắt hạt châu hoa trên búi tóc, ném vào không trung. Châu hoa nhất thời phóng xuất ra một mùi hương thơm ngát, hệt như một đóa hoa tươi, nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Chỉ là kích thước của nó so với hoa tươi thông thường còn lớn hơn bội phần.

Hai tỷ muội nắm tay, vạt áo phiêu phiêu, thân hình thoắt một cái, đã đứng trên nhụy hoa. Từ xa nhìn lại, nếu không nhìn rõ diện mạo, các nàng hệt như lăng ba tiên tử, thanh khiết tươi đẹp không gì sánh được.

Ba người Niên Hoằng Trí nhìn Từ Tử Thanh, Từ Tử Thanh hơi làm một cái thủ thế “ Thỉnh”.

Ba huynh đệ không hề từ chối, cũng biểu hiện ra bản lĩnh của mình.

Chỉ nghe một tiếng kêu to réo rắt, âm thanh leng keng, của một đôi đao kiếm vang lên, đột nhiên phóng thẳng tới không trung.

Đao kia màu sắc đỏ đậm, hình dạng kiếm như nước, hai cái hợp nhất, hóa thành một con Giao Long, bay múa lượn vòng trên không.

Đao này là của Niên Hoằng Trí, còn kiếm là pháp khí của Vương Tuấn, đều là nhờ làm nhiệm vụ trong một năm này đoạt được, bởi vì tu vi của hai gã cao hơn, nên dùng nó.

Đao kiếm tương giao là có thể hóa ra hư ảnh Giao Long, chỉ là phải tiêu tốn linh lực rất lớn, uy lực cũng thực lớn. Hiện giờ bọn chúng khiến cho nó xuất hiện như vậy, vừa là biểu hiện ra thực lực của chính mình, cũng vừa tranh thủ tín nhiệm của Từ Tử Thanh.

Giao Long cúi người, đưa đầu tới trước người của ba huynh đệ. Đến gần mọi người mới phát giác ra, Giao Long này cũng không phải là thực thể, mà là hư ảnh. Nhưng chỉ vậy thôi, cũng đủ để thấy được lực lượng của pháp khí.

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn thản nhiên đạp lên, trông rất hăm hở. Thuật pháp thi triển vừa rồi đã đem nổi trội của những người trước đó đều ép xuống hết. Nguyễn Nguyên Lượng một năm nay cũng kiếm được một phi kiếm phẩm chất hơi thấp chút, nhưng thuộc tính lại tương hợp với gã, cũng rất lợi hại. Nhưng lúc này gã không xuất ra, mà lại leo lên đầu Giao Long ngồi cùng với hai ca ca của gã.

Mấy người Vương gia hiện ra vẻ hâm mộ, ngay cả Vương Khang Đức cũng khó tránh khỏi có vài phần thán phục.

Niên Hoằng Trí vẫn chưa bảo Giao Long ngẩng đầu lên, gã hướng về phía Từ Tử Thanh, cười: “ Từ đạo hữu nếu không ngại, có muốn ngồi cùng huynh đệ bọn ta không?”

Từ Tử Thanh cười cười, lắc đầu: “ Đa tạ ý tốt của mấy vị đạo hữu, chỉ là…” Y đã nghe được tiếng xé gió, hẳn là không thể tiếp thu phần thịnh tình này được rồi.

Quả nhiên, sau một khắc một đạo hắc ảnh phác xuống, hung hăng chụp vào vai Từ Tử Thanh!

Niên Hoằng Trí kinh hô: “ Cẩn thận!”. Nhưng không hề nhúc nhích tẹo nào.

Mọi người ở đó cũng vô cùng kinh hãi.

Không ngờ bóng đen kia bắt được Từ Tử Thanh, nhưng cũng không làm thương tổn y, trái lại cúi đầu, cọ cọ vào y, rất là thân thiết.

Từ Tử Thanh mỉm cười, đưa tay vuốt ve đầu ưng: “ Trọng Hoa, sao ngươi lại xuống đây?”

Lúc này mọi người mới hiểu ra, hóa ra không phải là tập kích.

Trong mắt đám người Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn xẹt qua một tia tiếc nuối nho nhỏ.

Trọng Hoa ngẩng đầu lên, hướng về phía Giao Long kêu gào mấy tiếng.

Từ Tử Thanh giờ mới hiểu được, không khỏi buồn cười: “ Thân thể ngươi còn nhỏ, sao có thể chở ta được?”

Trọng Hoa dùng thiết trảo nắm hai vai Từ Tử Thanh, vỗ vỗ hai cánh, đem y bay lên cách xa khỏi mặt đất.

Bởi vậy mọi người liền nhìn thấy một con hùng ưng thần tuấn xòe cánh bay cao, dưới vuốt cắp theo một tu sĩ thiếu niên trên mặt mang theo tươi cười, thanh sam phần phật, dung nhan tuấn nhã, có vẻ phá lệ ôn hòa thong dong.

Liền nghe được Quỷ Âm nói: “ Hóa ra ngươi cũng có thú sủng.”

Từ Tử Thanh tâm niệm khẽ động, Trọng Hoa cắp theo y bay đến cạnh đám tu sĩ, y cười cười nói: “ Trọng Hoa tuy là cầm điểu, nhưng lại là người nhà của ta.”

Quỷ Âm đưa tay xoa xoa Âm Chu trên mặt, khóe miệng khẽ giương, cũng không nói ra lời trào phúng gì.

Đám tu sĩ đã bay đến giữa không trung, cũng đã đến lúc lên đường. Vương Khang Đức xa xa ôm quyền, lên tiếng nói: “ Khuyển tử xin giao phó cho chư vị, thỉnh!”

Đám tu sĩ đồng loạt ứng thanh, lập tức các loại pháp khí đại phóng quang mang, trong chớp mắt đã hóa thành từng dải lụa màu, bay đi thật xa.

Trọng Hoa ngẩng cao đầu, phát ra một tiếng kêu dài, cắp theo Từ Tử Thanh bay nhanh đi.

Lúc này phía sau Vương Khang Đức xuất ra mấy đạo quang mang, đó là những tu sĩ cấp cao đi theo hộ tống.

……….

Móng vuốt sắc bén nắm chặt đầu vai, nhưng lại rất cẩn thận, không hề tạo ra tí thương tổn nhỏ nào cho Từ Tử Thanh, y thân ở trên không, lần đầu không cần sử dụng linh lực của mình để bay, từ trên cao nhìn xuống, cũng có một loại cảm giác thản nhiên.

Cả vùng đất vạn vật sinh sôi, phồn thịnh dồi dào, vậy mà đứng từ trên trời quan sát xuống, lại có cảm giác vô cùng nhỏ bé, trong lòng lúc này vô cùng hùng tâm tráng chí.

Từ Tử Thanh hít sâu một hơi, gió lạnh đập vào mặt, tóc dài tùy ý bay lượn, thỉnh thoảng vẩy lên phía trước. Nhưng chẳng biết tại sao, trái lại còn khiến y sinh ra một loại vui sướиɠ, khiến cho y thần thanh khí sảng.

Đây bất quá chỉ là một tiểu thế giới thôi, mà đã rộng lớn bao la như vậy….

Nhớ tới mấy năm trước, y vừa mới bước vào con đường tu tiên, thấy những tu sĩ kỳ Luyện Khí cấp cao sử dụng pháp khí, bay lượn trên cao, tâm trí cũng khát khao hướng tới; nhìn thấy các loại thuật pháp thì cũng từng quyết tâm khổ tu không ngừng. Y khi đó đã từng chỉ muốn cắm rễ ở Từ gia, tỉ mỉ trồng trọt linh thảo trong vườn, tích lũy tu vi…

Không ngờ tới không lâu sau đó, trong một lần hành trình tiến vào bí cảnh khiến cho y bị Từ gia vứt bỏ, y lại được nhân họa đắc phúc, có được nhẫn trữ vật, biết được Vân huynh, còn có thêm Trọng Hoa nhận chủ.

Hôm nay, mặc dù y vẫn còn vướng mắc với Tán Tu Minh, nhưng dù sao cũng coi như là tự do, bên người còn có một hồn một chim làm bạn, đã không còn bị vây trong cảm giác cô độc nơi dị thế . Cho dù bây giờ có gặp thêm nhiều trắc trở gian truân, y cũng không còn sợ hãi nữa.

Nghĩ đến đây, chút bất tri bất giác, quanh thân Từ Tử Thanh hiện ra một tầng thanh quang cực mỏng, rất nhanh thì bị hấp thu, tiêu thất vào tiểu thế giới bên trong cơ thể y.

Vì hành động của Trọng Hoa mà bay lên cao, lại vì bay trên cao mà sinh ra thể ngộ.

Bất quá chỉ trong vài tức ngắn ngủi, tâm cảnh của Từ Tử Thanh lần nữa lại được đề thăng… Từ lâu trước đó có nhiều tâm tư y đã không suy xét kỹ, lại quấn trong lòng, nhưng vào lúc này, y đã hoàn toàn cởi bỏ toàn bộ rồi.