Nói rồi liền có một vị võ giả Tiên Thiên đi phía trước dẫn đường, Từ Tử Thanh cất bước đuổi theo, hiển nhiên là vào từ cửa chính của Vương gia.
Trong vương trạch lan can, bậc thềm đều được chạm trổ bằng ngọc thạch, so với hoàng cung ở hạ cửu châu cũng không kém gì mấy, có điều điêu khắc trạm trổ thì hoàn mỹ hơn, Từ Tử Thanh hồi tưởng lại lúc y còn ở bổn gia, cảm thấy được Vương gia này cao hơn Từ gia không chỉ một bậc.
Đi qua hành lang dài, liền nhìn thấy một tòa đại trạch.
Võ giả Tiên Thiên lấy lòng nói: “ Đây là điện tiếp khách, gia chủ đã ở Noãn Các chờ các vị tiên trưởng, tuyệt không dám chậm trễ.”
Từ Tử Thanh khẽ cười nói: “ Gia chủ có lòng.”
Võ giả Tiên Thiên thấy thái độ Từ Tử Thanh ôn hòa, tâm trạng cũng buông lỏng hơn. Những người vừa mới tấn chức lên Tiên Thiên không lâu như hắn, tuy ở nhân gian cũng có chút mặt mũi, nhưng ở trước mặt tu sĩ, thì không đáng nhắc tới. Cho dù chỉ là một cái chức vị canh cửa nhà họ Vương, cũng phải trả một cái thật lớn mới cầu đến được, ngoài việc có thể gặp mặt một ít tu sĩ, nếu như có thể nịnh bợ được một người, cho dù chỉ có chút mặt mũi thôi mà cũng có thể nâng cao địa vị của hắn rồi.
Nhưng dù sao có mặt tốt thì cũng có mặt không tốt.
Tu vi yếu mà thân phận cao tính tình cũng không tốt, chỉ cần muốn một tay là có thể bóp chết Tiên Thiên như bọn họ, dù vậy họ vẫn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười hầu hạ lấy lòng, có thể nói là vô cùng nghẹn khuất.
Tu vi yếu mà thân phận thấp tính tình cũng coi như được, còn có thể giao hảo cùng bọn họ một chút, nhưng tác dụng cũng không lớn.
Về phần tu vi cao,… tính tình có thể nói là trăm hình vạn dạng, còn có một số vô cùng cổ quái nữa. Nhưng bất kể thế nào thì thái độ họ đối với những Tiên Thiên này cũng không có gì gọi là tốt cả.
Càng nhiều lúc chỉ cần một lời không hợp, cho dù không lấy mạng, nhưng cũng sẽ cho bọn họ nếm chút mùi đau khổ. Quá đáng hơn còn có người trực tiếp xuất thủ phế một thân tu vi của bọn họ,…. gặp phải chuyện như thế, cũng chỉ có thể nói là do sao chổi chiếu mệnh, hoàn toàn không nắm giữ được vận mệnh của chính mình.
Tiên Thiên này sống cũng đã nhiều năm, gặp người cũng nhiều, hôm nay nhìn vị tu sĩ thanh sam này hai mắt tinh thuần, khí tức nhu hòa, cũng biết được tuổi tác của y không lớn, mà tu vi lại có vẻ cao thâm khó lường.
Có thể gặp gỡ được tu sĩ như vậy, võ giả Tiên Thiên càng thêm ân cần, một mặt dẫn Từ Tử Thanh qua nhiều con đường cua quẹo, một mặt giới thiệu cho Từ Tử Thanh không ít việc của Vương gia, muốn cùng y kéo gần quan hệ thêm chút nữa.
Nói nói kể kể một hồi, hiển nhiên liền đề cập liên quan đến nhiệm vụ lần này, cũng tiện bề lấy lòng Từ Tử Thanh.
Dòng họ Vương này có một chi chủ mạch, cũng chính là dòng chính, ngoài ra còn có tám phân chi, chính là chi thứ. Tuy nói là chi thứ nhưng cũng ở trong chủ trạch, quyền lực trong tay lại ít, quyền lực đa phần đều do dòng chính nắm giữ.
Mà dòng chính này, chính là dòng của gia chủ.
Gia chủ chỉ cưới có một thê tử, thị thϊếp thì lại có hơn mười, tổng cộng sinh ra hai người con trai trưởng, năm người con thứ. Trong đó trưởng tử dòng chính đã hơn ba mươi tuổi, tư chất, tu vi đều không kém, lại thêm còn bái làm môn hạ của Thiên Tuyết Môn, hiện giờ tiên đồ rộng lớn, rất có thể sẽ không tiếp chưởng gia tộc. Như vậy những người con thứ dòng chính tư chất kém hơn một chút, đành phải cam chịu kế thừa gia tộc.
Nhưng nếu có thể trở thành gia chủ, chỉ đơn thuần là dòng chính cũng không được, dù sao bọn họ cũng là tu chân thế gia, tu vi cũng phải cao mới có thể áp chế làm cho người dưới trướng thuận theo.
Con thứ dòng chính Vương Anh Ngộ năm nay vừa hai mươi lăm, tu vi vừa đột phá tầng ba Luyện Khí không lâu. Tư chất này đích thật so ra kém hơn huynh trưởng của hắn, nhưng nếu so sánh với những người khác, so trên thì thiếu nhưng dưới thì dư.
Gia chủ hiện nay của Vương gia là Vương Khang Đức, vì để cho Vương Anh Ngộ học thêm nhiều kiến thức, đi lịch lãm cũng là để rèn luyện hắn một phen, giống như các vị gia chủ đời trước, khi đột phá đến tầng ba Luyện Khí, sẽ thuê một ít tu sĩ cấp cao đến hộ tống, dẫn hắn ra ngoài lịch lãm một lần.
Nói xong những điều này, mắt thấy sắp đến Noãn Các, võ giả Tiên Thiên thấp giọng nói: “ Trước đây mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều được trả mười viên linh châu, nhưng nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, tu sĩ lại có tu vi cao…” Thanh âm của hắn nhỏ hơn, “ …sẽ được gia chủ tặng cho Song Văn Thảo thượng phẩm.”
Vừa dứt lời, hai người đã đến trước cửa Noãn Các.
Từ Tử Thanh hướng võ giả Tiên Thiên cười ôn hòa: “ Đa tạ ngươi.”
Võ giả Tiên Thiên vội nói: “ Vãn bối không dám, vãn bối không dám. Tiền bối mau mời vào trong.”
Từ Tử Thanh khẽ gật đầu, sau đó liền cất bước đi vào.
Noãn Các này có một cái nhuyễn tháp* cực lớn, có một nam tử vóc người vạm vỡ ngồi trên, tướng mạo tuy giản dị, nhưng trong mắt lại hàm chứa tinh quang, xem ra cũng là loại người trong lòng lắm mưu kế.
*nhuyễn thápHai bên trái phải có vài tiểu tháp, đều có người ngồi, nhìn sơ qua tuổi đều còn trẻ, lớn lên cũng có vài phần tương tự với nam tử kia, nhưng nhìn kỹ lại thì không anh tuấn bằng.
Nhìn thấy Từ Tử Thanh tiến đến, tất cả mọi người trong Noãn Các đều đứng dậy.
Nam tử giản dị liền ôm quyền, mở miệng bắt chuyện trước: “ Kẻ hèn Vương Khang Đức, xin hỏi vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”
Đây cũng là đang hỏi lai lịch.
Từ Tử Thanh cười cười, nói: “ Vương gia chủ không cần khách khí, ta là người ngoại minh Tán Tu Minh, tên Từ Tử Thanh, đến để tiếp nhận nhiệm vụ”
Vương Khang Đức nghe được ba chữ Tán Tu Minh, ý cười trên mặt càng thêm nhiệt tình: “ Hóa ra đạo hữu là người của Tán Tu Minh, cũng xem như là người nhà, vừa rồi Vương mỗ không thể tự mình nghênh tiếp, thực sự là thất lễ.” Hắn nói đến đây, liền đảo mắt qua, nói, “ Mấy đứa này đều là liệt tử của Vương mỗ, không có thành tựu gì, lần này chỉ sợ làm phiền đạo hữu trông coi một chút…”
Nói đến đây, hắn liền quát lớn: “ Còn không đi qua gặp Từ tiền bối?” Lời này cũng là đề điểm bọn tiểu bối.
Mấy thiếu niên nhanh chóng đi lên hành lễ.
Người đứng đầu có tuổi lớn nhất, dung mạo khí độ, phục sức trên người còn cao hơn mấy người kia một bậc, có lẽ chính là con thứ dòng chính Vương Anh Ngộ.
Quả nhiên, thanh niên này vừa mở miệng, liền nói: “ Vãn bối Vương Anh Ngộ, kiến quá Từ tiền bối.”
Sau đó, những người con thứ khác mới tiến lên chào hỏi, trong giọng nói cũng tràn đầy cung kính.
Từ Tử Thanh ôn hòa cười cười, thụ lễ, sau đó lại nói chuyện vài câu với Vương Khang Đức, liền được dẫn đến tháp ngồi giữa Vương Khang Đức cùng Vương Anh Ngộ.
Điều này không gì khác ngoài muốn cho Vương Anh Ngộ tiếp chuyện với Từ Tử Thanh, cũng tranh thủ thu được hảo cảm. Từ Tử Thanh cũng không tính toán, nhận lấy chén trà trong tay Vương Khang Đức đưa qua, sau đó liền thản nhiên như không, bất động tĩnh tọa.
Mấy người con thứ kia tuổi tác xem ra cũng xấp xỉ với Túc Hãn, thậm chí còn nhỏ hơn, bởi vì được nuôi dưỡng kĩ càng trong gia tộc, cũng không có nhiều kiến thức và năng lực như Túc Hãn, vì vậy lòng hiếu kỳ rất lớn. Bọn họ tuy không dám công khai nhìn thẳng, nhưng lại len lén trộm nhìn Từ Tử Thanh, trong lòng thầm nghĩ y rõ ràng nhìn còn trẻ như vậy, vì sao phụ thân lại đối đãi cung kính như vậy? Mà Vương Anh Ngộ tuổi tác lớn hơn một chút, cũng trầm ổn hơn chút, hắn quả thật cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại che dấu tốt, nên cũng không biểu lộ ra ngoài.
Không lâu sau, Vương Anh Ngộ liền chủ động dò xét: “ Từ tiền bối còn trẻ tuổi mà đã có tu vi cao thâm như vậy, nói vậy ở Tán Tu Minh chắc cũng rất được coi trọng”.Trên đời này ai mà không thích được tâng bốc khen ngợi? Hắn nói như vậy, cho dù có chút đường đột, nhưng cũng sẽ không khiến người khác chán ghét.
Từ Tử Thanh tuy ít tiếp xúc với người khác, nhưng cũng không đến nổi ngay cả được tâng bốc cũng nghe không hiểu. Trong lòng mặc dù cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng đáp lại: “ Bất quá chỉ là người lăn lộn kiếm chỗ ăn ngủ nghĩ mà thôi.”
Vương Anh Ngộ thấy y phản ứng lại, lập tức liền hưng phấn: “ Vãn bối tu vi nông cạn, nên không thể nhìn ra tu vi của tiền bối thâm sâu thế nào. Tiền bối thiên tư tung hoành, cao thâm khó dò, quả thực khiến cho tiểu bối tâm sinh ngưỡng mộ.”
Nói xong, liền lộ ra bộ dáng mơ ước khát khao. Chỉ là bộ dáng của hắn lớn tuổi hơn Từ Tử Thanh nhiều, làm ra dáng vẻ như vậy mặc dù coi như thành tâm, nhưng vẫn khiến cho y có chút buồn cười.
Từ Tử Thanh quả thực không giỏi ứng đối cùng người như vậy, y xưa nay luôn nội liễm, ngày thường cũng không hay khoe khoang tán dóc. Lúc này đây lại được vuốt mông ngựa* (nịnh bợ) một lần, nếu nói tức giận thì hơi quá, còn vui vẻ tiếp nhận, thì trong lòng cũng thấy quá buồn nôn. Bây giờ y có chút hối hận, biết vậy đừng tới quá sớm làm gì, y vậy mà lại là người tới hưởng ứng lệnh triệu tập tu sĩ sớm nhất. Giờ quả thật chẳng biết phải làm gì cho đúng đây.
Đang nghĩ ngợi phải đáp lời như thế nào, chợt nghe bên ngoài giống như có tiếng người vang lên, có lẽ là có tu sĩ khác đến đây.
Từ Tử Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức liền đem đường nhìn nhìn ra cửa, nhìn lướt qua.
Vương Anh Ngộ có hơi thất vọng, nhưng cũng nhìn về phía cửa, như là rất trông ngóng người ngoài cửa.
Sau đó liền có hai nữ tử tiến vào, dáng người đều mềm mại thướt tha, nhưng chờ đến khi dung mạo lộ ra, lại khiến cho người vừa nhìn thấy phải kinh hãi.
Tu sĩ bởi vì tu hành, nên diện mạo từ trước đến giờ đều không tệ, cho dù dung nhan không đẹp, nhưng cũng có khí chất thoát tục làm nổi bật vẻ tú lệ.
Nhưng hai nữ tu mới bước vào này, đúng là không có chỗ nào khiến cho người khác cảm thấy đẹp được.
Cũng không phải là ngũ quan của các nàng xấu xí, ngược lại làn da của hai người trắng nõn nà, vân da nhẵn nhụi trơn bóng. Chỉ là bên phải khuôn mặt của mỗi người, không biết tại sao lại có một vết cắt sâu tới tận xương, khiến cho khuôn mặt tươi cười của hai người trông rất gượng gạo cứng nhắc.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, vậy mà cố tình không biết là chủ ý của ai, đem nửa bên mặt chưa bị hủy dung xăm lên một đồ án kỳ quái, màu sắc sặc sỡ không nói, lại nhìn không ra hình thù cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy toàn là những mảng màu sắc quái dị, phá hủy hoàn toàn một phần nhan sắc còn sót lại.
Từ Tử Thanh không nhận biết hai người này, nhưng có thể nhận thấy được tu vi của các nàng. Đều đang ở tầng bảy Luyện Khí!
Bất quá lại không biết được tuổi tác của hai người bao nhiêu, nên cũng không dễ phán đoán.
Mà Vương Khang Đức cùng Vương Anh Ngộ vừa thấy được hai người này, thần sắc đều biến đổi.
Vương Khang Đức giữ bình tĩnh khá tốt, nhưng da mặt cũng hơi co rút, Vương Anh Ngộ thì còn non kém hơn nhiều lắm, sắc mặt trắng bệch, trên trán dường như tích ra một tầng mồ hôi lạnh.
Từ Tử Thanh thấy trạng thái phụ tử hai người như vậy, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Không biết hai nữ tu này là người thế nào mà có thể khiến phụ tử Vương gia thất sắc như vậy?
Y còn đang suy nghĩ, Vương Khang Đức đã ngay lập tức đứng bật dậy, động tác này so với vừa rồi gặp Từ Tử Thanh thì càng lưu loát nhanh nhẹn hơn nhiều, dứt khoát hệt như đang bị đốt mông, chỉ sợ chậm một khắc sẽ phải chịu đau đớn da thịt.
“ Quỷ Âm Dương cô nương, Vương mỗ không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón!” Dứt lời liền làm một cái lễ thật sâu.
Hai nữ tu kia không biết làm thế nào, thân hình chỉ lắc nhẹ một cái, đã đi thẳng vào trong phòng, một người nhấc tay trái, một người nhấc tay phải, che miệng cười khẽ, đồng thanh lên tiếng, thanh tuyến cũng là độc nhất vô nhị: “ Không dám, nhận hành lễ của gia chủ Vương gia.”
Từ Tử Thanh càng thêm kinh ngạc.
Theo y quan sát từ nãy đến giờ, hai nữ tu này trừ diện mạo xấu ra, thì không có chỗ nào không ổn cả, lúc nói chuyện cũng không gì không thỏa đáng, dáng dấp rất là hòa khí. Thế nào mà Vương Khang Đức lại như lâm đại địch vậy?
Vương Khang Đức vẫn vô cùng kinh sợ, sau khi dàn xếp chỗ cho hai nữ tu, hắn liền tự mình trở về ngồi lại chỗ cũ. Không chỉ không nhắc nhở các nhi tử đi lên lôi kéo làm quen với các nàng, mà giống như hận không thể đào ra một cái rãnh để ngăn cách bọn họ ra, nghìn vạn lần không để cho bọn họ tiếp xúc tí tẹo nào mới tốt.
Không nói đến người bên ngoài có nhìn ra hay không, nhưng Từ Tử Thanh thì nhìn ra, làm như vầy đúng là không cấp cho hai nữ tu này chút mặt mũi nào, y không khỏi thầm nhíu mày. Nhưng hai vị nữ tu này dường như đã tập mãi thành quen, thỉnh thoảng tiếp lời cùng Vương Khang Đức, thái độ hào phóng, tự nhiên. Vương Khang Đức thì ngược lại, càng có dáng vẻ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Từ Tử Thanh càng không thể giải thích được, mà Vương Anh Ngộ sắc mặt thêm trắng bệch hơn vài phần, ngay cả dũng khí trộm liếc nhìn qua bên kia cũng không có.
Cuối cùng, vẫn là có chút nhịn không được, Từ Tử Thanh nghiêng đầu, truyền âm cùng Vương Anh Ngộ: “ Vương thiếu chủ, không biết hai vị cô nương này là người phương nào?”
Vương Anh Ngộ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Từ Tử Thanh xen lẫn cực kỳ kinh ngạc, suýt nữa thì thốt ra. Ngay lập tức liền kiềm chế xuống, dùng phương pháp truyền âm thông thường: “ Từ tiền bối không biết họ sao?”
Từ Tử Thanh khẽ lắc đầu, lộ ra một chút ý hỏi.
Vương Anh Ngộ cố gắng kiềm chế để không lộ ra vẻ kỳ quái, tiếp tục truyền âm đem việc của hai nữ tu chậm rãi kể ra.
Lúc này, Từ Tử Thanh mới biết vì sao phụ tử Vương gia lại đối với các nàng như lâm đại địch.
Kỳ thực hai nữ tu này là một đôi thân sinh tỷ muội, chỉ hơn kém nhau một tuổi, vốn là nữ nhi của một tiểu gia tộc, thuở nhỏ có mỹ mạo rung động lòng người.
Ngay khi hai nàng vừa trưởng thành, tu vi cũng đến được tầng hai Luyện Khí, ở trong gia tộc nhỏ, tư chất như vậy cũng là cực kỳ hiếm thấy. Bởi vậy càng thêm được người nhà các nàng coi trọng, nảy lòng tham muốn làm thông gia với các thế gia tầng lớp bậc trung, làm lớn mạnh gia tộc, cũng vì nữ nhi của mình tìm một nơi chốn tốt, thu được càng nhiều tài nguyên tu hành.
Không ngờ tới trong một đêm, tiểu gia tộc này bị ma tu tàn sát, cả nhà đều chết hết, còn đôi tỷ muội thì lại bị ma tu bắt đi, từ đó về sau rơi vào ma quật, trở thành lô đỉnh của ma tu, nhận hết bao khổ sở.
Lúc này mọi người mới biết được, hóa ra đôi tỷ muội này có thể chất thiên Âm hiếm thấy.
Thể chất thiên Âm chính là thể chất cực kỳ xuất sắc trong thể chất các nữ tử, nếu như có Thủy linh căn, cho dù là tam linh căn hay tứ linh căn, tốc độ tu hành cũng có thể so với song linh căn thông thường. Mà bất kể có phải là Thủy linh căn hay không, thể chất thiên Âm cũng là thể chất tốt nhất để làm lô đỉnh.
Ma tu kia chính là một kẻ phong lưu chuyên đi sưu tập các nữ tu có thể chất kỳ dị, tình cờ gặp được tỷ muội hai người, thấy cái mình thích là thèm, làm sao có thể buông tha cho lô đỉnh thượng đẳng thế này được chứ? Sau đó liền cả đêm tàn sát toàn tộc của các nàng, đem người bắt đi.
Lô đỉnh vừa nhắc đến Từ Tử Thanh cũng có nghe nói, cả tiên đạo ma đạo đều có. Ngoại trừ công pháp tu hành, để thải âm bổ dương hay thải dương bổ âm. Đặc biệt là, trong thể chất đặc thù nguyên Âm và nguyên Dương là tốt nhất.
Mà bị thải bổ, thì gọi là lô đỉnh.
Người trong tiên đạo dùng lô đỉnh luôn luôn tuân theo một quy củ, nhưng nếu là người trong ma đạo, thì không hẳn như vậy.
Từ Tử Thanh nghe Vương Anh Ngộ nói kể về chuyện của hai vị cô nương Quỷ Âm Dương, trong lòng cũng thầm thở dài.
Nói đến chỗ này, cũng chỉ có thể nói hai người họ đúng là một đôi tỷ muội đáng thương mà thôi. Nhưng sự tình không dừng lại ở đó.
Hai tỷ muội bởi vì mỹ mạo, mới bị ma tu bắt cóc để thải bổ, một thân nguyên Âm hóa thành hư không, cố tình trời sinh ma tu tuấn mỹ, lại thêm phong lưu tiêu sái, hai tỷ muội không khỏi phương tâm ám hứa, vừa yêu vừa hận.
Đang chìm trong hai tầng tư vị đau khổ, thế mà ma tu kia lại thu được thêm một mỹ nhân tuyệt sắc, không những có thể chất đặc thù, mà thân thể lại mềm mạ lả lướt ,hơn xa tỷ muội hai người càng có thể khiến cho nam nhân vui vẻ hơn.
Ma tu tự nhiên rất nhanh liền đem hai tỷ muội ném đi, đem các nàng tặng cho thuộc hạ chơi đùa, có thể nói là cực kỳ nhẫn tâm tuyệt tình.
Tỷ muội hai người tan nát cõi lòng, du͙© vọиɠ nứt toác, cừu hận lên chiếm thượng phong. Để tránh khỏi lần nữa bị vũ nhục, không hẹn mà cùng dùng pháp khí rạch mặt, hủy đi dung mạo của mình.
Ma tu giận dữ, đem hai người tống đi làm khổ dịch.
Ai ai cũng biết, nữ nhân mà, cảm tình luôn luôn lớn hơn lý trí. Yêu thì muốn người đó sống, hận thì chỉ muốn kẻ đó chết.Từ yêu chuyển thành hận, cũng rất bình thường.
Vì vậy nhờ có một tia hận ý chống đỡ, tỷ muội hai người không những còn sống, mà không biết làm thế nào còn được một đôi Âm Dương Chu nhận chủ, từ đó về sau tu vi tăng tiến nhanh chóng, trở mình gϊếŧ chết ma tu, phá hủy ma quật!
Ma quật hại người cũng không ít, tỷ muội hai người cứu được không ít nữ tử số khổ thoát khỏi, sau đó đưa họ về nhà, nhận được biết bao cảm kích từ người nhà của họ, cho nên danh tiếng vang xa.
Theo lý mà nói, với thanh danh tốt như thế, cũng không nên khiến thái độ mọi người e ngại như vậy.
Vương Anh Ngộ lại nói thêm: “ Tiền bối có chỗ không biết, tên ma tu sát nhân năm xưa đã đột phá đến Trúc Cơ, rất là mạnh mẽ, lại chọn những gia tộc không lớn không nhỏ để xuất thủ, khiến cho họ không thể tránh được. Đôi tỷ muội này năm đó rõ ràng tu vi cũng chỉ có tầng năm Luyện Khí, có thể diệt trừ ma tu, há có phải là hạng người đơn giản!”
Hai tỷ muội kia, tỷ thì nuôi Dương Chu, là một con nhện đực; muội thì nuôi Âm Chu, là một con nhện cái. Họ đem một đôi yêu thú Âm Dương Chu này làm thú sủng bản mạng, sau đó bỏ đi tên họ lúc xưa, đổi tên là Quỷ Dương, Quỷ Âm.
Dương Chu kịch độc, độc tính mạnh đến nỗi có thể khiến cho tu sĩ Trúc Cơ chỉ trong vòng ba khắc toàn thân cứng nhắc, lúc trước Quỷ Dương phóng xuất Dương Chu, hung hăng cắn ma tu một ngụm, sau đó mới giơ tay chém xuống, đem ma tu gϊếŧ chết.
Mà Quỷ Dương tâm tính từ lâu đã vặn vẹo, tươi sống lột da mặt của ma tu, đem treo trước ổ ma quật, thủ đoạn độc ác như vậy, có thể nào không làm cho lòng người sinh ra sợ hãi?
Cái này thì cũng thôi đi, dù sao hai nàng cũng là hai nữ tử đáng thương, chỉ cần không tạo sát nghiệt nhiều, có ai lại sẽ gây khó dễ cho hai nàng chứ? Nhưng cố tình là Quỷ Âm lại còn có một con Âm Chu.
Tính chất của Âm Chu càng cổ quái kỳ lạ hơn, ngược lại nó không hề có độc, mà lại có khả năng nguyền rủa.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương hận sâu sắc những nam tử thay lòng đổi dạ, chỉ cần gặp được nam tu có tam thê tứ thϊếp, cho dù hắn chỉ một lòng muốn khai chi tán diệp, vì gia tộc kéo dài đời sau, cũng khiến cho họ ngứa mắt.
Lúc này chỉ cần phóng Âm Chu ra cắn hắn một cái, lúc nam tu cùng với ai viên phòng, trước lúc chưa đột phá được Trúc Cơ, thì cả đời đừng mong viên phòng được với người khác. Cho dù chỉ sinh ra dị tâm, thì cũng bị chú thuật công tâm mà chết! Mà trong thiên hạ này, có mấy ai đột phá được Trúc Cơ đâu chứ?
Từ khi tỷ muội Quỷ Âm Dương phá hủy ma quật, sau đó ở trên mấy lục địa liền nhấc lên một phen sóng gió.
Các nàng chẳng biết ở đâu học được Độn Thuật vô cùng lợi hại, dùng máu tươi làm vật dẫn, chỉ trong chớp mắt đã có thể đi xa được nghìn dặm, không thua gì độn pháp của tu sĩ Trúc Cơ.
Mà khi đó hai người tìm được vô số nam tu nhà có thê thϊếp, Âm Chu đại triển uy năng, trong mấy ngày ngắn ngủi, cắn không dưới trăm người.
Tỷ muội hai người cuối cùng cũng nhả ra được một ngụm ác khí, trong lúc một số nam tu tụ tập lại muốn tìm hai nàng tính sổ thì hai người lại trốn mất tăm. Mấy năm không hề có chút tin tức, lúc trở ra, tu vi đã đột phá tới tầng bảy Luyện Khí, hai con Âm Dương Chu uy lực phát ra cũng càng mạnh hơn.
Lần trở lại này, tuy hai nàng vẫn không quen nhìn người thay lòng đổi dạ, nhưng lúc hạ thủ cũng có chừng có mực hơn xưa. Đừng nhìn các nàng ngày thường vẻ mặt tươi cười, ăn nói nhẹ nhàng, chỉ cần một lời không hợp, sẽ để cho Âm Chu cắn ngươi một ngụm.
Thiên hạ nam tu đông đảo, càng là những con cháu trong đại gia tộc, càng nhiễm nhiều nữ sắc, cũng càng dễ khiến cho Quỷ Âm Dương nhìn trúng.
Hôm nay Vương gia bất quá chỉ là muốn cho đệ tử đi lịch lãm một phen, không ngờ lại đưa tới đôi độc phụ này, đại bộ phận con cháu thân sinh của Vương Khang Đức đều ở đây, hơn quá nửa lại không có khả năng đột phá được Trúc Cơ…vạn nhất đâu lỡ chọc giận tỷ muội Quỷ Âm Dương, dòng chính Vương gia bọn họ đời kế tiếp cũng đừng mong khai chi tán diệp.
Vương Anh Ngộ nói xong, nét mặt ưu sầu, trông vô cùng bất an.
Từ Tử Thanh nghe xong chuyện của hai tỷ muội, mặc dù nghĩ hai người có chút cực đoan, nhưng ngược lại không hề coi họ như hồng thủy mãnh thú gì cả. Bởi vì hai người đều là người bị hại, cho nên những chuyện về sau có thể hiểu là tình hữu khả nguyên. Còn đối với suy nghĩ của phụ tử Vương gia thì không quá tán thành.
Đã cưới thê tử, tất nhiên nên toàn tâm toàn ý, tỷ muội Quỷ Âm Dương dùng thuật pháp hϊếp bức người xác thực quá phận, nhưng dùng lý do gia tộc để ruồng bỏ vợ, cũng không phải là việc đại trượng phu nên làm!
Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh cũng mất đi hứng thú nói chuyện với Vương Anh Ngộ. Y hiện giờ chỉ cảm thấy đôi tỷ muội này rất là thẳng tính, chỉ vì năm xưa gặp chuyện đau khổ, bởi vậy vu khốn tâm ma, vô pháp tỉnh ngộ. Nếu như có thể buông bỏ được chuyện lúc trước, tâm tình hiển nhiên được mài thông thấu, cũng đem đau khổ biến thành ma luyện, Trúc Cơ hay Hóa Nguyên, cũng đều không phải là nói chơi.