Ấu tể đang chơi đùa một mình, bỗng nhiên nhìn thấy có quả đào lăn đến chân, liền nhảy lại gần.
Trên cái cây này thường xuyên có đào chín rơi xuống, nhóm cự viên nhìn lướt qua, đều không để tâm lắm. Ấu tể thấy vậy liền chạy nhảy đuổi theo, khó khăn nhặt lên cắn ăn, đằng trước lại rớt xuống một quả.
Cứ như thế một đường đuổi theo, liền chạy đến một cái cây đào cành lá rũ xuống, nó phịch mông ngồi xuống.
Niên Hoằng Trí nắm chặt thời cơ, không tiếng động nhảy xuống, trực tiếp thu ấu tể cự viên vào trong túi trữ vật, lại cực kỳ nhẹ nhàng nhảy lại lên cây, vội vã lui về sau nhanh chóng chuồn như bay. Quá thuận lợi!
Đàn cự viên trưởng thành bên dưới hoàn toàn không hề phát giác ra, Niên Hoằng Trí bỏ chạy mất dạng, sau đó mới sử dụng Thần Hành Phù, ngắn ngủi vài tức đã chạy xa được vạn dặm.
Chạy qua một ngọn núi, gã mới dám dừng lại, đem ấu tể trong túi trữ vật đổ ra.
Lúc này mặc dù không lâu lắm, nhưng trong túi trữ vật không thể để vào vật còn sống. Nhóc con kia bị nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng, gần như sắp tắt khí mà chết.
Niên Hoằng Trí đem nó chế trụ, lấy kiếm xẹt một đường qua cổ nó. Lập tức một dòng máu tươi ồ ạt bắn ra, vượn con ngay cả một tiếng còn chưa kịp kêu đã bị giết chết.
Nhẹ nhàng thở ra, Niên Hoằng Trí liền xé mở l*иg ngực vượn con, móc tim ra, lại đổ máu vào một cái bình nhỏ, bỏ vào trong túi trữ vật. Sau đó dùng một cái Bạo Viêm Phù, tạc nổ banh thi thể của vượn con thành nhiều mảnh nhỏ. Sau đó gã lại thầm than, đáng tiếc không có phù lục hay pháp khí gì đó thuộc tính Mộc, bằng không nếu có thể dùng thứ đó trực tiếp tiễn con vượn nhỏ này lên đường thì nước cờ này càng thêm khéo léo.
Làm xong những chuyện này, Niên Hoằng Trí định thần lại, sau đó liền ngự phong bay trở về.
…………………
Trong sơn cốc.
Kim Cương Cự Viên suất lĩnh một đám cự viên trưởng thành khiêng mấy con mồi cả người máu chảy đầm đìa trở về, ném tại chỗ một cái, mặt đất vang lên một trận oanh động.
Mùi máu tươi xộc vào mũi, khiến cho đám nhãi con đang chơi đùa đến quên trời đất kia đều chảy dãi chạy như bay tới.
Hơn mười con ấu tể vây quanh một con ngựa hoang hai đầu, cả miệng lẫn móng vuốt đều sử dụng, hưởng thụ thịt tươi đầy máu. Còn mấy con cự viên trưởng thành thì chờ ở một bên, cũng không vội vàng ăn uống.
Kim Cương Cự Viên nhìn một đám nhãi con, tươi cười trên mặt trông rất dữ tợn. Một lát sau, nó bỗng nhiên biến sắc, trong cổ họng phát ra tiếng người ồm ồm: “ Viên Thập Cửu đi đâu rồi?”
Có vài con ấu tể ngẩng đầu lên, xì xèo xì xèo một trận.
Kim Cương Cự Viên nói: “ Vậy mà không một đứa nào nhìn thấy sao?”
Đám nhãi con gật gật đầu.
Kim Cương Cự Viên lại hỏi mấy con Thiết Bì Cự Viên còn lưu thủ lại, liền nghe có hai con nói trên cây rơi xuống vài quả đào, viên Thập Cửu chạy theo nhặt, sau đó lại chưa từng nhìn thấy nó trở lại, cũng chỉ cho là nó một mình trốn đi chơi.
Sơn cốc rất lớn, thường có mấy con ấu tể nghịch ngợm nhún nhảy chạy trốn xung quanh, cũng không phải chuyện gì đại sự, nhưng trong ngực Kim Cương Cự Viên lại sinh ra chút bất an.
Kim Cương Cự Viên hiện giờ đã tu luyện được nghìn năm, vậy mà mãi mười năm trước nó mới có một đứa con trai độc nhất, vô cùng yêu thương chiều chuộng. Bây giờ viên Thập Cửu đã biến mất, quả thực khiến cho nó vô cùng lo lắng.
Trong lòng khẽ động, tâm tình nó sinh ra gợn sóng, cũng phát giác có gì đó không ổn, lập tức mở miệng: “ Mười tên có năng lực tốt nhất, cùng đi tìm với ta!”
Lập tức liền có mười con Thiết Bì Cự Viên ứng tiếng đáp lời, cả đám cùng đi theo Kim Cương Cự Viên, linh hoạt leo lên vách núi, nhảy nhảy mấy cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Kim Cương Cự Viên dẫn đầu đi ở phía trước, theo trực giác một đường đi về phía trước.
Vượt qua một ngọn núi, cảm giác bất an trong lòng nó càng dày đặc, cái mũi cũng ngửi ra một mùi máu tươi trong không khí.
Mùi máu này… rõ ràng mang theo mùi đặc trưng của tộc cự viên!
Tăng nhanh tốc độ, trong lòng Kim Cương Cự Viên hoảng sợ tột độ, hận không thể mọc ra thêm hai cái đùi nữa.
Mùi máu trong không khí càng phát ra rõ ràng hơn, cuối cùng nó cũng dừng lại ở chỗ một sườn núi, vừa nhìn đôi mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra!
Trong bụi cỏ phía trước cách đó không xa, một thi thể ấu tể cự viên chia năm xẻ bảy, màu máu đỏ tươi còn chưa khô cạn, phủ tạng bị móc ra rơi ở một bên, đúng là chết không nhắm mắt.
Đứa con trai độc nhất nó chờ đợi mấy trăm năm!
Kim Cương Cự Viên phát ra một tiếng thét dài thê lương, toàn bộ thân thể như một khối cự nham, hung hăng nhào tới. Nó lao tới trước thi thể bị nổ tung kia, cẩn thận nâng thi thể của ấu tử lên, trong mắt hồng quang càng phát ra mãnh liệt.
Tiếp đó, yêu khí điên cuồng bắn ra bốn phía: “ Tiên tu chết tiệt! Ta muốn ngươi phải đền mạng cho con ta——————”
Ở trước thi thể, có một mùi hương cực đạm, mặc dù đã được phù lục che giấu thuộc tính, nhưng cũng có thể phân biệt ra được, đây là linh khí thuộc về tiên tu.
…………….
Từ Tử Thanh khoanh chân ngồi trên cỏ, trong Thiểm Yến Lĩnh cây rừng vô số, Mộc khí cũng khá dồi dào, y ngồi trong này không nhập định tu hành gì mà quanh thân cũng cảm thấy vô cùng thư thái dễ chịu.
Vương Anh Ngộ cùng với mấy tu sĩ của Vương gia tụ lại một chỗ, đều tự lưu ý tình hình bốn phía.
Hai huynh đệ Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn rời đi đã hơn nửa canh giờ, đã đi được một lúc lâu rồi.
Vương Anh Ngộ có chút chờ mong, trong lúc chờ đợi cũng bớt đi vài phần nóng tính cáu kỉnh.
Lại qua một khắc nữa, Từ Tử Thanh bỗng nhiên mở mắt ra: “Đến!”
Bụi tro y thả truyền về tinh tức của hai huynh đệ, có vài luồng yêu khí trộn lẫn với linh lực tiên tu đang đến gần, cách nơi này không đến nửa dặm.
Vương Anh Ngộ lập tức đứng dậy, ánh sáng nhạt chớp động, trên tay đã cầm chặt thanh như ý.
Đám tu sĩ còn lại cũng đều sôi nổi chuẩn bị sẵn sàng lược trận cho hắn.
Từ Tử Thanh lại nói: “ Có năm con yêu thú cấp một đang đến.”
Vương Anh Ngộ nghe vậy, trong lòng sinh ra một cỗ hào khí: “ Cứ để cho chúng nó đến.”
Vương Hưng thấy Vương Anh Ngộ lên tinh thần như vậy, cũng an tâm nói: “ Thiếu chủ cứ mạnh tay mà chém giết, chúng tôi sẽ không để cho một con yêu thú nào chạy thoát.”
Vừa dứt lời, cả đám liền nhìn thấy thân ảnh của Vương Tuấn. Chỉ thấy gã cưỡi gió bay đến, vừa bay vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau.
Phía sau gã có vài con yêu thú tốc độ rất nhanh, xoải chân cấp tốc đuổi theo sát nút.
Nhìn thấy đám người Vương Anh Ngộ, Vương Tuấn liền né về phía bên cạnh, miệng la lớn: “ Vương thiếu chủ, mau xuất thủ!”
Vương Anh Ngộ nhanh chóng giơ thanh như ý lên đập tới, dưới uy lực của đệ nhất tinh, một đập đó lập tức liền đem con yêu thú chạy nhanh nhất quật té ngã.
Đám tu sĩ còn lại liền lao lên bọc sườn, vây năm con yêu thú vào giữa.
Vương Anh Ngộ chống lại một con yêu thú, còn bốn người còn lại phân nhau ra cuốn lấy mấy con kia, không để cho con nào tẩu thoát, cũng không để cho chúng nó thương tổn một người một thú đang đối chiến kia.
Con yêu thú mà Tử Thanh Thanh đang quấn lấy là một con Huyết Lân Báo, toàn thân được bao bọc bởi một tầng lân giáp màu máu, quỷ khí dày đặc, thân hình cực nhanh!
Nhưng dù vậy nó cũng không làm khó được y, Huyết Lân Báo này dù có nhanh nhẹn thế nào thì cũng chỉ là yêu thú cấp một mà thôi, tu vi có hạn, nó nhanh, Từ Tử Thanh còn nhanh hơn!
Chỉ thấy một đạo thanh ảnh phiêu động, dây dưa triền đấu cùng một đạo huyết ảnh, bắt cắn cào xé, không cái nào là không dùng. Nhưng thanh ảnh nhoáng lên, thoắt ẩn thoắt hiện, hoàn toàn không bị đυ.ng vào một chút nào.
Từ Tử Thanh bên này không tốn chút sức nào, bên kia Vương Anh Ngộ lại càng đấu càng kịch liệt.
Con yêu thú đang chiến đấu với Vương Anh Ngộ chính là Xích Nha Lang, với thân hình của con lang này thì sở trường thiên tốc độ, còn có thêm một hàm răng nhọn sắc bén, trông rất lợi hại. Một người một lang tu vi cũng sàn sàn nhau, thậm chí Xích Nha Lang còn nhỉnh hơn một chút, nhưng Vương Anh Ngộ cũng coi như có chút kinh nghiệm, nên cũng không rơi xuống hạ phong.
Chỉ là thời gian càng đấu thì càng kéo dài.
Ước chừng lại qua hai nén hương, Niên Hoằng Trí cũng đã trở về.
Vương Tuấn vừa thấy hắn, lập tức cất giọng nói: “ Đại ca trở lại rồi!”
Niên Hoằng Trí nói: “ May mà né được đám yêu cầm kia, đám súc sinh này lực lượng không lớn, nhưng tính tình lại không dễ chọc.”
Đây cũng là giải thích lý do vì sao gã không cùng Vương Tuấn trở về, đám tu sĩ đang triền đấu cùng đám yêu thú, đều đánh rất thoải mái, lúc này nghe Niên Hoằng Trí nói vậy, đều gật đầu sáng tỏ.
Niên Hoằng Trí giả bộ nhìn xung quanh, sau đó chạy đến bên cạnh Từ Tử Thanh, vung tay lao vào cuốn lấy Huyết Lân Báo, cười nói: “ Cừ thật, là một con không nhỏ!”
Từ Tử Thanh hơi dừng một chút, cũng cười nói: “ Niên đạo hữu cực khổ rồi.”
Niên Hoằng Trí liền đứng sóng vai cùng y, một bên vừa gia nhập chiến đấu với Huyết Lân Báo, một bên nói: “ Chỉ là chạy chân một chút thôi, có gì cực khổ chứ!”
Hai ngươi vừa nói vừa cười, Huyết Lân Báo mặc dù linh trí còn kém, nhưng trực giác lại mạnh. Nó thấy Từ Tử Thanh cùng Niên Hoằng Trí nhàn nhã như vậy, cổ họng ô ô hai tiếng, động tác nhanh hơn vài phần!
Niên Hoằng Trí như là lảo đảo một chút, lộ ra một kẽ hở, bị Huyết Lân Báo cào cho một cái, trên cánh tay liền hiện ra ba đường máu.
Từ Tử Thanh cả kinh: “ Niên đạo hữu!”
Niên Hoằng Trí miệng “ tê” một tiếng: “ Súc sinh này!” Lại nói tiếp “ Mới vừa rồi tránh né yêu cầm làm ta mất không ít khí lực, nên mới để cho súc sinh này quào trầy, đúng là mất mặt.”
Từ Tử Thanh cũng không đáp lời, bỗng nhiên bên hông có một con Liệt Ma Ngưu thình lình đánh tới.
Lại nghe Vương Tuấn hô: “ Đại ca cẩn thận!”
Niên Hoằng Trí một cước đá văng Huyết Lân Báo, sau đó cánh tay nắm lấy sừng của Liệt Ma Ngưu, trở mình qua, lách về phía sau nó, máu ở miệng vết thương trên cánh tay cũng càng chảy ra nhiều hơn.
Lúc này Vương Tuấn chạy tới, nhanh chóng cuốn lấy Liệt Ma Ngưu, áy náy nói: “ Từ đạo hữu, thật không phải. Mới vừa rồi ta thấy đại ca thụ thương, nhất thời vô ý khiến nó lọt qua kẽ hở… ngươi không sao chứ?”
Từ Tử Thanh lắc đầu nói: “ Không sao.”
Tuy rằng y không phải không tránh né được đòn tấn công của Liệt Ma Ngưu, nhưng Niên Hoằng Trí giúp đỡ như vậy, lại làm cho y có thêm vài phần cảm kích.
Hai người vội vã nói một câu, Huyết Lân Báo ngã trên mặt đất bỗng lộn mèo, lần thứ hai lao nhanh đến. Từ Tử Thanh đang muốn cản lại bỗng một thanh phi kiếm từ phía sau đâm tới, đâm xuyên qua Huyết Lân Báo!
Máu loãng văng khắp nơi, Từ Tử Thanh đứng đối mặt với Huyết Lân Báo, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, vừa vặn bị máu tươi bắn hết lên người.
Từ Tử Thanh ngẩn ra, liền nghe Niên Hoằng Trí nói: “ Súc sinh này làm ta bị thương, cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Ta đem nó gϊếŧ, đợi lát nữa sẽ dẫn một con khác tới để bù lại.”
Hóa ra là gã ở phía sau gϊếŧ chết Huyết Lân Báo.
Từ Tử Thanh khẽ gật đầu, Huyết Lân Báo đả thương người, khổ chủ nổi lên sát tâm, y cũng không có lời nào để nói. Lúc y giơ tay áo lên lau mặt, không hề nhìn thấy Niên Hoằng Trí đang thu hồi một cái bình nhỏ vào trong túi trữ vật.
Lúc này Vương Tuấn cũng đang đứng đối diện Niên Hoằng Trí, khóe miệng cả hai đều có chút nhếch lên.
Kế hoạch đã thành công hơn phân nửa.
Tuy mùi máu tươi rất khó ngửi, Từ Tử Thanh trong lòng không thích, nhưng cũng không thể chỉ vì vậy mà đi thay y phục. Huyết Lân Báo mà y cuốn lấy đã chết, lại thấy Niên Hoằng Trí giúp đỡ Vương Tuấn, không có gì làm, y liền ngồi dưới một gốc cây quan sát đám tu sĩ xuất thủ, âm thầm thể ngộ một phen.
Không lâu sau, Vương Anh Ngộ cuối cùng cũng gϊếŧ chết Xích Nha Lang, sau đó Vương Hưng đang cách gần đó thân hình chợt lóe một cái, đem yêu thú mình đang cuốn lấy nhường cho Vương Anh Ngộ.
Vương Anh Ngộ liền đánh với con yêu thú kia, lúc này hắn sử dụng thuật pháp của đệ nhị tinh, lần thứ hai bắt đầu cuộc chiến.
Bất tri bất giác lại vài khắc, Vương Anh Ngộ mặc dù thỉnh thoảng phải dùng đan dược tương trợ, nhưng càng đánh càng hăng, hoàn toàn không lộ ra nửa điểm sợ hãi.
Vương Hưng trong lòng tràn đầy vui mừng, tất cả lực chú ý của ông đều đặt trên người thiếu chủ.
Đúng lúc này, ánh mắt Từ Tử Thanh bỗng ngưng trọng.
Nhờ vào vạn mộc linh giác, y dường như mơ hồ phát hiện ra, có một thứ nguy hiểm cực lớn không ngừng tới gần.
Mà tim của y bỗng nhiên rung động kịch liệt, như đang cảnh báo một điều gì đó.