Màn đêm dần dần hàng lâm, Trường Sinh vẫn một mực vuốt ve lão Hoàng, hắn cũng không chính mình vuốt ve lão Hoàng có thể làm nó dễ chịu hơn chút nào hay không. Hắn chỉ biết là nếu như mình sắp chết, mình cũng muốn được người thân vuốt ve an ủi.
Thôn dân đốn củi kia quay về thôn không được bao lâu, Trường Sinh nhìn thấy trong thôn xuất hiện không ít bó đuốc ánh sáng. Sau khi ra khỏi thôn, trực tiếp đi về hướng bắc, hình như là hướng về phía hắn và lão Hoàng.
Thấy đại lượng bó đuốc từ xa đến gần, Trường Sinh cảm giác được điềm xấu. Đợi đến mọi người đến gần, hắn phát hiện mọi người ngoại trừ bó đuốc, còn mang theo cái sọt, thùng gỗ, chậu gỗ các loại dụng cụ.
Đi đầu là Vương trưởng thôn Vương Toàn Quý, mà đứng bên cạnh hắn là đồ tể Vương Đại Hữu, Vương Đại Hữu còn mang theo mấy con dao ở bên người.
Thấy cảnh này, Trường Sinh rùng mình. Rất rõ ràng, đám người kia đến đây là "vì lão Hoàng".
Mọi người trước sau tiến tới, cầm bó đuốc trong tay, đem Trường Sinh cùng lão Hoàng vây ở giữa. Trưởng thôn ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái: "Trường Sinh a...lão Hoàng thế nào rồi? "
Trường Sinh không phải người ngu, chỉ nhìn đống dụng cụ mà đám người mang theo liền đoán được bọn hắn muốn làm cái gì, khó tránh khỏi phẫn nộ: "Lão Hoàng là bò của ta, nó thế nào cũng không liên quan tới các ngươi."
"Ai nói đây là bò của ngươi..." Trưởng thôn lật mặt: "Con bò này là do cả thôn góp tiền vào mua, chỉ có điều là giao do Vương Ma Tử chăm sóc mà thôi. "
Trưởng thôn vừa nói xong, Trường Sinh lập tức biết hắn muốn chơi xấu: "Vương đại gia khi còn sống từng nói với ta rồi, con bò này là hắn dùng hai mươi hai lạng bạc để mua. Ngươi nói là các ngươi góp tiền mua có chứng cớ gì? "
"Muốn chứng cớ gì? Chúng ta cũng có thể làm chứng. " Vương đồ tể cao giọng nói ra.
Vương đồ tể nói xong, mọi người lập tức phụ họa theo, cũng nói cũng có thể làm chứng.
Trường Sinh nhìn từng người, hắn cũng không cho rằng ai cũng là thuần phác thiện lương. Nhưng hắn không nghĩ tới mọi người vậy mà đổi trắng thay đen như vậy.
"Qua tử, nhìn cái gì vậy? " Có người cao giọng quát lớn: "Vương Ma Tử là đường ca của ta, cho dù con bò này là của hắn, sau khi hắn chết cũng không tới phiên ngươi tới kế thừa, ngươi tính là thứ gì?! "
"Nói hay lắm, một người từ bên ngoài đến, còn thật tưởng rằng mình thật sự là người trong thôn."
"Đúng, những năm này chúng ta còn chịu không ít thiệt hại vì hắn? Tên trời đánh. "
"Ta thấy con bò này còn chưa chết hẳn, mau kéo nó đi gϊếŧ lấy máu, nếu không nó chết hẳn rồi sẽ ko thể lấy máu được nữa."
Thôn dân bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, làm cho Trường Sinh toàn thân phát run, ngón tay chỉ cánh đồng ở phía nam: "Những năm nay, ruộng đồng của các ngươi đều là do nó cày, các ngươi đã quên rồi ư? Nó đã sắp chết rồi mà vẫn không quên cày ruộng cho các ngươi, vậy mà các ngươi muốn gϊếŧ nó, các ngươi vẫn còn là con người sao? "
"Chúng ta sắp chết đói tới nơi rồi, đâu ra chú ý được nhiều như vậy. " Người đàn ông trung niên đốn củi nói ra.
"Một cái súc sinh, ngươi thật sự coi nó là con người à. " Có một phụ nhân nói ra.
"Mau cút ra cho ta, bằng không thì ta chặt nốt cái chân còn lại của ngươi. " Vương đồ tể trừng mắt đe dọa.
Trường Sinh có mang theo con dao bên người, nghe được lời nói của Vương đồ tể, liền lút ra con dao bên người: "Ai dám gϊếŧ bò của ta, ta liền liều mạng với hắn."
Thấy Trường Sinh lấy ra con dao, mọi người nhao nhao nhìn về phía Vương trưởng thôn, nhìn người kia giống như cảm thấy quyền uy bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mũi thở co rúm, sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói ra: "Bắt hắn lại!"
Mấy cái tráng hán nghe thấy, một tay cần bó đuốc, một tay cầm nông cụ xông tới.
Gặp tình hình này, Trường Sinh khó tránh lòng sinh ác độc, vung vẩy con dao lung tung, ý đồ ngăn cản mọi người.
Trong đám người có cầm cầm đòn gánh, liền dùng đòn gánh đánh đập Trường Sinh, Trường Sinh bị đánh, tức sùi bọt mép, xông lên phía trước, vung vẩy con dao, chém chung chân của một người. Mà cùng lúc đó, con dao trong tay cũng bị thôn dân lấy mất, sau đó quyền đấm cước đá lên người hắn.
Trường Sinh vô lực phản kháng, khó có thể đứng dậy, nhưng vẫn sợ có người thừa cơ tổn thương lão Hoàng, đành cao giọng la lên. Nói đường luật nghiêm cấm gϊếŧ trâu cày, nếu mà gϊếŧ lão Hoàng, hắn liền tố cáo lên huyện nha.
Có thôn dân bị thương, mọi người vốn là tức giận phẫn nộ, lần này lại nghe hắn muốn tố cáo lại càng tức giận hơn, ra tay nặng hơn, hận không thể đánh chết hắn mới tốt.
Nhưng vào lúc này, lão Hoàng vốn đang hấp hối đột nhiên mở mắt, mắt thấy mọi người vây đánh Trường Sinh, không biết nó lấy đâu ra khí lực, rống một tiếng liền lao về phía đám người.
Mọi người làm sao nghĩ đến lão Hoàng vẫn còn khí lực, không có nửa điểm phòng bị, trong khoảnh khắc đã có mấy người bị nó bước ngã.
Lão Hoàng vốn đã dầu hết đèn tắt, lần này xông tới trực tiếp tiêu hao hết chút sức sống cuối cùng của nó, sau khi húc xong thì người nó run run, ầm ầm ngã sấp xuống.
Sau một hơi ngắn ngủi, mọi người phục hồi lại tinh thần, tất cả mọi người lấy ra dụng cụ, la lên phóng tới chỗ lão Hoàng.
Trường Sinh không còn dao, rốt cuộc ngăn không được mọi người, dưới tình thế cấp bách chỉ còn cách nhào lên người lão Hoàng, ý đồ ngăn lại công kích của mọi người thay nó.
Mọi người đánh một cái từ trên xuống, dùng sức đập loạn.
Trường Sinh liên tục bị đánh, ngay tại lúc hắn nghĩ mình sắp bỏ mạng, trong rừng hướng chính Bắc đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét: "Dừng tay…!"
-----oo0oo-----