Ruộng đồng của thôn đều nằm ở phía sau thôn, ngay cả lão Ngưu cũng biết được điều đó. Lão Hoàng ra khỏi cổng, trực tiếp đi về phía sau thôn, Trường Sinh thì vai khiêng tay xách theo ở phía sau. Hắn nghĩ rằng biểu hiên lúc này của lão Hoàng rất có thể là hồi quang phản chiếu, trong nội tâm ngũ vị trần tạp, lo lắng khổ sở.
Tới đầu của cánh ruộng, lão Hoàng đứng thẳng nhìn lại, chờ đợi Trường Sinh lắp cày.
Đã rất nhiều ngày rồi Lão Hoàng không ăn cỏ uống nước, Trường Sinh cũng không cam lòng cho nó làm việc, lại lần nữa xách thùng gỗ qua, muốn cho nó uống chút sữa đậu nành. Nhưng lão Hoàng cũng chỉ ngửi ngửi, không chịu uống.
Trường Sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt thùng gỗ sang một bên, nhặt lên một cục đá, nhẹ nhàng gõ lên sừng lão Hoàng. Và lần gõ này cũng không hề có tác dụng, lão Hoàng cũng không có ăn cỏ.
Mắt thấy Trường Sinh một mực không bắt tay vào làm việc, lão Hoàng lại lần nữa phát tiếng bò kêu, rất có tiết tấu thúc giục.
Do dự thật lâu, cuối cùng Trường Sinh lựa chọn tôn trọng lão Hoàng. Nó đã sắp đi đến cuối cuộc đời rồi, không nên làm trái nó, cho nó muốn làm gì những gì nó muốn đi.
Thôi thì bắt đầu cày bừa, lão Hoàng kéo ở phía trước, Trường Sinh đỡ cày ở phía sau.
Nội tâm Trường Sinh rất khó chịu, lão Hoàng khổ cực cả đời, giờ cũng không còn bao nhiêu thời gian, thật sự không nên cho nó làm việc. Nhưng đây là lão lựa chọn của lão Hoàng mình, có thể là nó không muốn tiếc nuối, muốn thừa dịp mình còn chút khí lực, muốn làm việc lần cuối cho chủ nhân của mình.
Vì để bớt cho lão Hoàng chút khí lực, Trường Sinh để lưỡi cày rất nông. Ruộng đồng của hắn cũng không nhiều, chỉ có không đến hai mẫu ruộng, hắn chỉ hy vọng mau chóng cày hết, mang lão Hoàng về nhà.
So với những năm qua, tốc độ bây giờ của lão Hoàng rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, điều này lại lần nữa xác nhận suy đoán của Trường Sinh, lúc này lão Hoàng thật sự là đang ở giai đoạn hồi quang phản chiếu.
Khó chịu trong lòng, nhưng Trường Sinh không làm gì được, tận khả năng để cho lão Hoàng đi lại ít một chút. Cứ như vậy, rốt cuộc cũng đã cày xong hai mẫu ruộng nhà mình.
Ngay tại lúc Trường Sinh chuẩn bị mang lão Hoàng về nhà, lại phát hiện lão Hoàng đi về hướng cánh ruộng bên cạnh của người khác. Bởi vì trong thôn chỉ có một con bò duy nhất là lão Hoàng, nên ruộng của tất cả mọi người trong thôn đều là do nó cày. Nhiều năm đi qua, lão Hoàng đã dưỡng thành thói quen.
Gặp tình hình này, Trường Sinh càng khó chịu. Hơn 100 mẫu ruộng, làm sao lão Hoàng có thể cày hết được, mà hắn cũng không đành lòng để cho lão Hoàng làm việc thêm nữa.
Khổ sở trong lòng, hắn dùng sức kéo nó quay lại, nhưng lão Hoàng thủy chung đứng thẳng bất động. Hắn cũng rất sợ kéo quá mạnh sẽ làm đau lão Hoàng, không dám quá dùng sức, vạn bất đắc dĩ lại lần nữa đặt hạ cày, đi theo lão Hoàng tiếp tục cày ruộng.
(DG: Cho các bạn không biết thì người ta thường xỏ dây mào mũi của trâu/bò.)
Sau giờ Ngọ, qua giờ Mùi*, tốc độ di chuyển của lão Hoàng bắt đầu chậm hơn, Trường Sinh cảm giác được, lần nữa muốn kéo nó về. Nhưng lão Hoàng dị thường quật cường, sau một hồi giằng co ngắn ngủi, Trường Sinh đành xóa đi nước mắt, ở đằng sau tiếp tục.
Đã qua giờ Thân, lão Hoàng bắt đầu phát run, lần này Trường Sinh cũng không thử bảo nó ngừng, vì lão Hoàng đã kiên trì không nổi, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Làm hắn không nghĩ tới là sau khi về đầu ruộng lão Hoàng lại chủ động ngừng, cúi đầu ý bảo cởi vai cày ra.
Gặp tình huống này, Trường Sinh vội vàng đem vai cày trên người nó bỏ xuống, lại lần xách thùng sữa đậu nành tới.
Lần này lão Hoàng đã chịu uống vài ngụm, sau đó lại lè lưỡi liếʍ láp khuôn mặt Trường Sinh.
Trường Sinh đau đớn trong lòng, giơ tay lau nước mắt, đến khi ngẩng đầu, lại phát hiện lão Hoàng đã quay người, đi đến cánh rừng trên núi.
"Ngươi muốn đi chỗ nào? " Trường Sinh vội vàng đi theo.
Lão Hoàng không có phản ứng, vẫn cứ chậm chạp đi về phía trước.
Trường Sinh kéo dây cương, nhưng lão Hoàng không có dừng lại, vẫn đi về phía trước.
Trường Sinh cũng không dám kéo nữa, lại mang theo thùng gỗ đi theo nó đến cánh rừng. Hắn không biết trước khi chết thì trâu bò làm gì, nhưng hắn biết mèo chó trước khi chết đều rời nhà, tìm kiếm một nơi yên tĩnh để ra đi. Có lẽ lão Hoàng cũng là loại tình huống này.
Ở bìa rừng, nơi giao giữa khu ruộng đồng với ngọn núi có một khu là Hướng Dương thảo*, lão Hoàng đi đến chỗ đó liền nằm xuống. Nơi này rất là kín gió, phía dưới là cỏ khô dày đặc.
(Hướng Dương thảo/cỏ: Tại sao lại không phải là Hoa Hướng Dương? Bởi vì Hướng Dương vốn là một loại gốc cây thảo, có nguồn gốc từ Bắc Mĩ.-Theo Wikipedia)
Lão Hoàng An yên lặng nằm đó, Trường Sinh ngồi ở bên cạnh, tay vuốt ve nó.
Trời chiều ngả về tây, hoàng hôn buông xuống.
Mới đầu, thi thoảng lão Hoàng còn có thể ngẩng đầu liếʍ tay Trường Sinh, nhưng về sau thì ngay cả sức ngẩng đầu cũng không có, hô hấp cũng trở nên chậm chạp.
Khi mà Trường Sinh đang đau buồn, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi: "Trường Sinh, ngươi ở đây làm gì? "
Trường Sinh ngẩng đầu, đó là một người trung niên đi đốn củi trở về, sau lưng còn đeo một bó củi.
"Không có chuyện gì, vừa cày xong, nghỉ một lát. " Trường Sinh không có tinh thần, mở miệng nói qua loa.
"Tại sao không trở về nhà nghỉ ngơi mà lại chạy ra đây? " Thôn dân hỏi.
Trường Sinh lại lần nữa trả lời qua loa: "Mang lão Hoàng đến ăn cỏ. "
Thôn dân không nói cái gì nữa, cõng củi đi về thôn.
Đi không bao xa, thôn dân kia bỗng ngừng lại: "Đúng rồi, ta nghe Đại Yên tử nói, con bò này của ngươi sắp không được rồi, có thật không vậy? "
Tâm tình của Trường Sinh không được tốt, không muốn nói chuyện, nhưng lại không thể không nói: "Không thấy nó vừa cày xong sao, buổi chiều lại cày cho các ngươi."
"Không đúng, ta thấy nó hình như thật sự không được rồi. Ngươi xem, cả người nó vô lực."
Trường Sinh có chút ít phản cảm trừng thôn dân kia, không nói gì.
Thôn dân đến gần, dùng nhánh cây chọc lão Hoàng.
Trường Sinh thò tay đẩy nhánh cây ra: "Ngươi làm gì? "
"Ngươi nói thật đi, có phải là nó đã chết rồi không? " Thôn dân hỏi.
"Sống hay chết mắc mớ gì tới ngươi, đây là của bò của ta. " Trường Sinh trợn mắt lên.
"Ai nha, ngươi tiểu qua tử, ngươi làm cái gì? " Thôn dân nhe răng nghiêng đầu.
Trường Sinh nghiêng đầu sang một bên, không để ý tới hắn.
Thôn dân kia không nói gì nữa, khí phẫn nộ nhìn Trường Sinh, quay người rời đi.