Nghe thấy có tiếng quát, mọi người theo bản năng ngừng lại, nhao nhao quay đầu về phía chính Bắc.
Trường Sinh bị đánh cho nên tinh thần có chút hoảng hốt, ngẩng đầu muộn. Sau khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy, một đạo thân ảnh cao lớn từ hướng Bắc trong núi đi tới.
Mượn ánh sáng từ bó đuốc trong tay mọi người, Trường Sinh có thể thấy rõ tướng mạo của người tới. Đây là một nam tử trẻ tuổi, 24~25 tuổi, thân hình cao lớn dị thường. Người thường chỉ cao khoảng bảy thước đã tính là rất cao rồi, mà người này vậy mà cao tới chín thước, mặc trường bào màu xám, tay cầm một cây gậy lớn.
(9 thước = 2,97m @@)
"Các ngươi nhiều người như vậy, vì sao lại đánh hắn? " Đại Hán nhìn hằm hằm vào mọi người.
Mọi người thấy hắn cao ráo cường tráng, lại không biết lai lịch ra sao nên không ai nói gì, nhao nhao nhìn về phía trưởng thôn, chờ hắn mở miệng.
Mắt thấy tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người trưởng thôn, đại hán kia liền dùng gậy đồng chỉ hắn: "Ngươi chính là đầu lĩnh sao? Nói! Vì sao các ngươi đánh hắn? "
Người này xuất hiện quá mức đột nhiên, trong khoảng thời gian ngắn trưởng thôn cũng nghĩ không ra cái gì, chỉ mơ hồ qua loa: "Cái này, cái này......Tráng sĩ có điều không biết, chúng ta là bởi vì này con bò này mới nổi lên tranh chấp."
Có vẻ như Đại Hán không biết rõ trưởng ý tứ của trưởng thôn, quay đầu nhìn về phía Trường Sinh, "Tiểu tử, ngươi là trộm? "
"Không phải," Trường Sinh vội vàng giải thích: "Đây là của bò của ta, bọn hắn muốn gϊếŧ nó."
Không chờ Đại Hán nói gì, liền có phụ nhân tự xen vào quỷ biện: "Ngươi không thích nghe hắn nói bậy, con bò này không phải của hắn, là của thôn chúng ta."
"Là sao? Rốt cuộc con bò này là của ai? " Đại Hán nhíu mày vò đầu.
"Là của ta. "
"Là của chúng ta. "
Mắt thấy song phương bên nào cũng cho là mình phải, Đại Hán cực kỳ sầu muộn, vò đầu qua lại hướng bắc hô: "Sư phụ, các ngươi mau đi ra a."
Mọi người vốn tưởng rằng Đại Hán lẻ loi một mình, nghe hắn nói như vậy mới phát hiện phía bắc trong núi còn có mấy người đang đi đến nơi này.
Nghe thấy Đại Hán la lên, người tới bước nhanh hơn, không bao lâu đã đi đến phụ cận. Có tất cả bốn người, cầm đầu chính là cái một đạo nhân tóc trắng , tuy đầu đầy tóc trắng, nhưng tuôi không lớn lắm. Dáng người người này không cao không thấp, thân hình hơi gầy, cầm trong tay một cây phất trần đuôi ngựa.
Đứng ở bên trái đạo nhân tóc trắng chính là người trẻ tuổi mập lùn, thân hình trung đẳng, mặc một bộ trường bào màu xanh, tuổi chùng mười bảy mười tám, mắt hí mặt to, tướng mạo yên vui vui mừng, sau lưng lưng cõng một cái cực đại bao phục.
Đứng ở bên phải đạo nhân tóc trắng...hình như là một nữ tử cũng tầm mười sáu mười bảy, vóc dáng không cao, khuôn mặt thanh tú. Sở dĩ nói nàng "hình như là nữ tử" là bởi vì người này quá mức bằng phẳng, lại mặc áo choàng vải màu xám, cộng với ánh lửa phiêu hốt, không dễ xác định giới tính.
Ở cách ba người khá xa là một nam tử trẻ tuổi cũng mười bảy mười tám, hai tay ôm một cái hòm gỗ lớn. Người này khuôn mặt tuấn lãng, sau khi đến nơi thì bỏ hòm gỗ xuống, ngồi xuống, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó đã khô, nghiêng đầu đánh giá mọi người, thần sắc lười biếng, cà lơ phất phơ.
(Thỏ: Yoh! Có event nhỏ cho mọi người đây. Câu hỏi là "Người ở đoạn văn trên giống với hình ảnh của nhân vật nào?" Gợi ý: Bộ truyện đó thuộc thể loại vô địch lưu, chỉ dài hơn 400c. Người này thich uống rượu, vô địch từ đầu, có một đệ tử và một đạo lữ, không hệ thống. Phần thưởng của event là 3lt hoặc 300tlt.)
Thấy mọi người đi tới, Đại Hán đi về phía vị đạo nhân tóc trắng kia, nói: "Sư phụ, ngươi mau tới phân xử cho bọn hắn đi, ai cũng nói con bò kia là của mình cả."
Nghe vậy, đạo nhân tóc trắng quay người chắp tay hành lễ: "Vô Lượng Thiên Tôn, người lương thiện từ bi, xin hỏi ai là người chủ sự nơi đây? "
"Kẻ hèn Vương Toàn Quý, chính là trưởng thôn nơi này. " Trưởng thôn tiến lên nói.
Đạo nhân tóc trắng chỉ lão Hoàng trên mặt đất, mở miệng hỏi: "Xin hỏi Vương trưởng thôn, đây là xảy ra chuyện gì? "
Trưởng thôn chưa kịp nói, một đám thôn dân liền bảy mồm tám lưỡi quỷ biện vu oan, nói con bò này là do bọn hắn góp tiền vào mua, sau đó giao do Vương Ma Tử chăm sóc. Bây giờ Vương Ma Tử đã chết, Trường Sinh liền có ý đồ chiếm con bò này.
Đến khi mọi người ngừng om sòm, đạo nhân tóc trắng hỏi lại Trường Sinh, đương nhiên là nhận được câu trả lời trái ngược lại của Trường Sinh.
Sau khi nghe xong song phương giảng giải, đạo nhân tóc trắng không có nói gì, mà người đi cùng cũng không có lên tiếng. Chỉ có hán tử cao lớn quát lên: "Rõ ràng là các ngươi muốn cướp bò của hắn để gϊếŧ thịt, hắn không chịu, các ngươi liền đánh hắn."
Hán tử nói xong, người trẻ tuổi ngồi ở trên thùng gỗ nghiêng đầu cười nói: "Lão đại, sao ngươi lại nói toẹt ra như vậy, cũng không sợ bọn hắn đánh cả ngươi sao."
"Ai dám đánh ta? Nếu không sợ thì ta liền cho băn một gậy. " Đại Hán chống côn xuống đất, trợn trừng mắt.
Hắn cao lớn uy mãnh, mọi người đều sợ hắn, đều không dám phản bác.
Đạo nhân tóc trắng quay đầu lại nhìn người tuổi trẻ kia, sau đó đi đến cạnh Trường Sinh, thấp giọng nói ra: "Ta tin lời ngươi nói, nhưng đây là thôn của bọn hắn. Nếu nnhư ngươi là đắc tội bọn hắn quá mức, sợ là ngày sau rất khó sống trong thôn, bọn hắn chắc chắn sẽ xa lánh ngươi."
Trước đây hôn dân vốn đã bài xích Trường Sinh, ngày nay lại ý đồ đánh gϊếŧ hắn và lão Hoàng, Trường Sinh sớm đã nản lòng thoái chí, đờ đẫn nói ra: "Rời đi là được."
Đạo nhân tóc trắng nhìn thẳng Trường Sinh, chờ hắn không nói gì nữa mới mở miệng nói ra: "Ngươi đã nói như vậy, ta đây liền thay ngươi chủ trì công đạo."
Đạo nhân tóc trắng nói xong, quay đầu lại nói với Vương trưởng thôn: "Ta không cần biết nó là của các ngươi hay là của thiếu niên này, chỉ biết ngươi muốn gϊếŧ nó đều là phạm pháp. Luật đã ghi rõ, người gϊếŧ trâu cày phạt hai mươi trượng, giam một năm. Vừa rồi chúng ta thấy rõ, con bò này là các ngươi cùng nhau gϊếŧ chết, nếu thiếu niên này đi báo quan, chúng ta đều là nhân chứng. "
Đạo nhân tóc trắng vừa xong liền xôn xao một mảnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều bị dọa sợ, Vương trưởng thôn vội vàng giải thích: "Đạo trưởng có điều không biết, cái con bò này là tự nó chết già, không liên quan tới chúng ta a! "