Một góc trong nhà máy bỏ hoang cũ kĩ ẩm mốc, ấy thế lại được tu sửa dựng thành một studio quay phim chụp ảnh với đủ mọi trang thiết bị tân tiến nhất. Hai chiếc đèn studio công suất lớn làm cô chói mắt khó chịu dần dần mới có thể thích ứng. Trái với lần trước phải ngồi trên cái ghế chật cứng. Phương Anh cư nhiên phát hiện ra ưu đãi lần này của
mình thật sự không tồi. Đã không bị trói tay trói chân gì hết lại còn được nằm trên chiếc nệm phao màu hồng cá tính êm ái. So với lần trước quả thật khác một trời một vực.
Và tất nhiên người bên cạnh cô lần này cũng đã khác, chị giáo Hà Nhất Phương chỉ bị một ít nước hắt vào người đang nhìn cô đầy lo lắng. Thay vì quan tâm đến đám người mặt mũi bặm trợn giang hồ ất ơ kia, thứ nàng quan tâm nhất lúc này chính là Phương Anh đang ngảo ngáo ngơ ngơ tỉnh dậy đảo mắt liếc nhìn khắp nơi rồi lại ngơ ngác nhìn nàng mãi không chớp mắt.
Mà lý do Phương Anh không chớp mắt chính là cô cảm giác rất vô lý. Vô lý vì hà cớ gì cô bị tạt nước đến ướt sũng còn chị giáo Phương lại chỉ dính chút ít, đã thế càng nhìn nàng càng đẹp đến thế. Hà Nhất Phương lúc nào cũng đẹp, dù ngay cả lúc nguy hiểm chật vật nàng vẫn đẹp như thế, vẫn khí chất ấy, vẫn thần thái ấy, chút nước kia giống như xóa đi ít bụi mờ trong mắt Phương Anh để nhìn chị giáo thêm vài phần xinh đẹp.
Phương Anh quay ra trừng mắt nhìn thẳng nhóc đầu trọc lóc trên tay vẫn còn cầm chậu nước màu xanh lá chói mắt cực kỳ ý kiến. Tên bị Phương Anh nhìn đến phát sợ, dáng vẻ hồ báo lúc đầu thoáng chốc biến mất, nhún vai vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Trong trường hợp bị bắt cóc như thế này, phản ứng thông thường của con người đặc biệt là những cô gái sẽ là hoang mang và sợ hãi nhưng Hà Nhất Phương lại cảm nhận được sự tức giận hừng hực lửa của Phương Anh hiếm khi toát ra như thế. Hà Nhất Phương nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang phát run vì tức của Phương Anh, nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay cô thu hút sự chú ý, ánh mắt an tĩnh trấn an Phương Anh, không muốn cô học trò của mình ăn tươi nuốt sống người khác.
Hà Nhất Phương cũng không biết rằng bằng cách vô thức nào nàng lại nằm tay Phương Anh từ lúc nào không biết. Chỉ đơn giản là Hà Nhất Phương muốn làm thế, một hành động quan tâm nhỏ của nàng, không thường xuyên thể hiện nhưng nó lại vô cùng ấm áp.