Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 40

Hắn cúi xuống sát mặt cô gái nhỏ, gương mặt từ hung hăng đe dọa thành cười cợt chế giễu, "Nếu không có tiền thì sao không rời khỏi câu lạc bộ đi? Rất nhiều người đang ao ước vị trí này đẩy? Sao em không bảo với mẹ em rằng nếu đã không có tiền thì đừng có sinh em ra làm gì. Đúng không?"

Cô gái nhỏ thân mình run lên không biết vì lạnh hay vì sợ hãi tức giận, hô hấp cũng không hề ổn định, như một con thỏ nhỏ bị ép vào đường cùng bởi gã sói xám hôi hám tàn ác. Hội hầm từ nhân cách đến lời nói.

"Thành tích của em không tệ nhi, nếu bỏ lỡ cơ hội thi thành phố thì thật tiếc lắm. Em có rất nhiều thứ có thể đổi được mà, thầy sẽ giúp em." Tông giọng mỉa mai chế giễu rất nhanh lại thành dụ dỗ tán tỉnh, bàn tay hắn ta cũng không yên phận, nâng cằm cưỡng ép cô gái nhỏ nhìn về phía mình, bàn tay kia cũng không rảnh rỗi bắt đầu trượt xuống phần đùi trắng nõn.

Đây là hành vi của một thầy giáo nên có hay sao?

Phương Anh thật sự không nhìn nổi nữa, nhìn em học sinh trước mặt sợ hãi run rầy đến mức bật khóc nhưng vẫn không dám phản kháng, cô thật sự không tưởng tượng nổi diều gì đã đến với em ấy và những học sinh khác.

"Cậu không định về à? Mình chờ cậu lâu lắm rồi đấy." Phương Anh tươi cười thản nhiên như mọi chuyện vừa nãy cô chưa hề nhìn thấy, diều chỉnh cảm xúc sao cho tự nhiên nhất tiến vào, chào hỏi làm như thân quen cô gái nhỏ với chiếc mũi đỏ hồng vì ấm ức và nước mắt kia.

Bất ngờ với sự xuất hiện của Phương Anh, nhưng tên thầy giáo kia không hề hoảng loạn tỏ ra chột dạ, rất bình tĩnh xử lý tình huống. Hắn ta nghiêng đầu nhìn Phương Anh, cũng đáp lại cô bằng nụ cười thân thiện giả tạo không kém, một tay buông thõng xuống, tay kia không biết từ lúc nào đã cầm lấy cổ tay cô gái nhỏ.

"Bạn của em sao?" Hắn ta vừa nói vừa cười hỏi người đang bị mình nằm cổ tay đến tím xanh bằng ánh mắt nghi ngờ kèm theo không ít sự đe dọa trong đấy.

Em gái này còn không biết tình huống thế nào đã bị Phương Anh nhanh chong bước tới quàng vai bá cổ, rối rít nhận người quen hỏi han quan tâm làm chính em cũng chẳng biết phải xử lý ra làm sao. Nhưng có một điều em biết, Phương Anh không phải người xấu, cô chính là ngọn cỏ cứu mạng của mình mà em phải nắm lấy.

"Em chào thầy, thầy ơi cậu ấy hậu đậu lắm, thầy châm chước cho bạn em nha." Phương Anh nhiều khi nghĩ mình không làm diễn viên quả thật rất phí phạm tài nguyên của showbiz, cô cũng không ngờ mình có thể diễn xuất thảo mai trước mặt tên khốn này giỏi như thế nữa.