Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 39

"Thậm chí, em còn nghe nói, mấy cái phí gì đó ở đó cao ngất trời nữa, đầu vào cũng cao mà phí duy trì cũng có giá đắt cắt cổ nữa. Thế nên là phải có tiền mới thực hiện được giấc mơ, chị thấy em nói dùng không?" Thúy Hiền giống như bà cụ non, ở đầu bên kia diện thoại càng nói đạo lý càng sung sức.

Phương Anh chỉ có thể miễn cưỡng cắt đứt sự hưng phấn ấy của cô nàng, tiến về phía hồ bơi trong nhà, nơi sinh hoạt chủ đạo của câu lạc bộ bơi lội khi nhiệt độ bắt đầu giảm.

Nhìn lại đồng hồ đã điểm 5 chiều, các học sinh của câu lạc bộ bơi lội cũng bắt đầu ra về, lịch sinh hoạt của câu lạc bộ này được coi như là ưu ái nhất, hầu như là tất cả các ngày trong tuần đều được miễn các buổi lên lớp chiều, vì sinh hoạt sớm thay vì phải ở lại sau giờ học nên cũng được về sớm hơn các câu lạc bộ khác.

Phương Anh tính toán thời gian một chút mới vào trong, lúc di vào còn gặp không ít mấy cô cậu học trò khối 11 nhận ra cô chào hỏi, mấy bé lớp 10 cũng nhìn cô cười tít mắt đỏ mặt ngại ngùng. Không thể phủ nhận được rằng, sau sự kiện 20/10 hôm ấy, Phương Anh trở nên cực kỳ nổi tiếng.

Mà chính cô cũng không biết nó có phải điều tốt hay không nữa.

Bể bơi lúc này chỉ còn duy nhất một học sinh nữ đang nỗ lực tập luyện không mệt mỏi, có vẻ như không phải thành tích cô ấy kém mà ở lại tập luyện mà yêu cầu với bản thân rất cao nên vẫn không ngừng cố gắng.

Một cô gái nhỏ với ý chí lớn đang cố gắng hết mình để đạt được ước mơ của bản thân. Không nản chí, không run sợ, không bỏ cuộc cho đến khi người kia xuất hiện.

Phương Anh đứng nép vào một bên nhìn người đàn ông cao lớn bước tới bên cạnh cô gái nhỏ vừa hoàn thành vòng bơi nhắc nhở lên bờ, còn không quên ân cần chu đáo đưa khăn về phía học sinh của mình cùng những lời khen lời động viên có cánh khích lệ.

Nhưng đó lại là những ấn tượng tốt đẹp duy nhất của Phương Anh về người đàn ông cao lớn, đội chiếc mũ lưỡi trai đỏ che hết nửa khuôn mặt, trên cổ đeo chiếc còi cũng một màu đỏ như thế.

"Tiền phí sinh hoạt câu lạc bộ em tính thế nào đây nhỉ? Có phải đã sắp sang tháng thứ hai rồi không?" Tông giọng từ quan tâm ấm áp bỗng nhiên trở nên hung hãng sắc bén dữ tợn, hắn ta tháo chiếc mũ đỏ dùng lực quăng mạnh xuống đất, kẹp giấy ghi chú thành tích của học sinh cũng bị quăng sang một phía, hung tợn nằm lấy hai bả vai cô gái nhỏ đang run lên vì sợ hãi, ép vào tường không một chút thương xót.