Lâm Thế Nhân rõ ràng đã cố gắng hạn chế tiếng động nhất có thể, còn kết hợp với diễn xuất của Lâm Thế Dân đã chỉ chút nữa có thể thành công thực hiện chiến lược đánh lén. Nhưng chỉ trong vỏn vẹn một cái chớp mắt, thế cục hoàn toàn đảo lộn, cây gậy bóng chày không biết bằng cách nào nằm gọn trong tay Phương Anh, Lâm Thế Nhân ngơ ngác
nhìn anh trai mình ngã xụi lơ dưới đất, còn bản thân lại bị chính cây gậy kia ghim ở trước cắm, tay mình thì vẫn còn đang giơ trên không trung.
"Ây, chơi mà chơi đánh lén" Phương Anh không hài lòng với Lâm Thế Nhân, lắc đầu ngao ngán lên án hành động của cậu ta.
Lâm Kiệt Anh cùng cô giúp việc ngồi một bên vừa ăn quýt vừa gọt xoài trong bếp vội vàng chạy ra hồng hớt, còn không quên đặt cược nhau Phương Anh hay Lâm Thế Nhân là người chiến thắng.
"Cháu cược đại tỷ Phương Anh" Lâm Kiệt Anh dương nhiên là người hiểu rõ Phương Anh nhất so với những người ở dây, cảm giác khi đó thật sự sợ hãi quá.
Cô giúp việc lại tin vào Lâm Thế Nhân, trong nhà này coi như cậu ta là người có tương lai và tử tế nhất. Cô tin Lâm Thế Nhân có thể thắng nhưng lại không mong cậu ta thằng.
"Thua đến dây rửa bát cho cô một tháng có được không?" Cô giúp việc tranh thủ đưa ra điều kiện với Lâm Kiệt Anh, mặc dù cậu trai này ở trường hống hách bạn ghét bạn chê nhưng với người lớn đối nhân xử thế cũng không tệ lắm, đến cô giúp việc nhà anh họ cũng vài phần quý mến cậu ta.
Lâm Kiệt Anh gật đầu quả quyết nhận kèo, bắt tay giao dịch với cô giúp việc, còn nhăn nhở nói thêm, "Cháu thẳng cô giới thiệu con gái cô cho cháu quen đi."
Cuối cùng hiện trường trong căn nhà rộng lớn chia thành hai sắc thái cực kỳ trái ngược, khi Lâm Kiệt Anh và cô giúp việc hào hứng ngồi một góc bàn tán sôi nổi còn bên phía Phương Anh lại căng thẳng đến đến mức trầm lặng.
Không ai chịu nói với ai câu nào, Phương Anh cùng Lâm Thế Nhân đấu mắt, Lâm Thể Dân vô lực ngồi dựa vào tường thở hồn hền, người ngoài nhìn vào còn tưởng nãy giờ anh ta chiến đấu anh hùng thế thái lắm.
Dù thời tiết đã bắt đầu chớm bước vào đông cũng không thể ngăn lại những giọt mồ hôi của sự lo lắng và căng thẳng của Lâm Thế Nhân. Lâm Thế Nhân biết Phương Anh, nhờ cậu em họ Kiệt Anh mà biết Phương Anh, bản thân còn từng muốn so tài cao thấp với Phương Anh, tự tay giúp em mình giải quyết cái gai trong mắt.