Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 33

Lâm Thế Nhân đã nghe Lâm Kiệt Anh kể về Phương Anh nhưng trong mắt cậu ta Phương Anh bất quá chỉ là một nữ sinh cấp ba chân yếu tay mềm, hơn bạn bè cùng trang lứa chút võ vẽ. Thật không ngờ hôm nay về trở về nhà lại có thể gặp Phương Anh trong nhà mình, lại còn trong hoàn cảnh trở trêu không kém, anh trai mình ấy thế mà lại bị Phương Anh uy hϊếp.

Cái làm cậu ta bất ngờ hơn chính là phản xạ của Phương Anh, đã không tấn công được đối phương lại chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã biến thành người bị tấn công ngược lại, chính đại não cậu ta cũng chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra.

Lâm Thế Nhân hét lên một tiếng lấy uy, vận khí thực hiện động tác đá cao nguy hiểm về phía Phương Anh. Phương Anh né đòn này chẳng hề tổn sức, thậm chí liên tiếp những cú đá sau có phức tạp có đơn giản, có sức hay không có sức đều được cô dễ dàng né tránh, thoát ẩn thoát hiện khiến Lâm Thế Nhân dần rơi vào trạng thái đuối sức bất lực.

Lâm Thế Nhân biết Taekwondo nhưng cũng chỉ ở mức biết mà thôi, so với Phương Anh tất nhiên không thể theo kịp. Nhìn cậu ta cố gắng và phẫn nộ như vậy, Phương Anh chính là cố tình để cậu ta thể hiện chút bản lĩnh trước khi nằm sấp trên mặt đất.

Cô vốn không có kiên nhẫn để trêu dùa gì với họ nhưng những người này rõ ràng là không muốn cô nhanh chóng làm việc.

Lâm Thế Nhân nhìn qua múa võ rất đẹp nhưng tính hiệu quả không cao, thậm chí là cực kỳ tốn sức. Không biết cậu ta muốn thể hiện hay muốn đánh nhau, thời gian chuẩn bị động tác cũng vô cùng nắn nót, thực hiện cú đá xoay 360 độ còn làm bản thân trật khớp háng đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Phương Anh cực kỳ bất lực nhìn cậu ta, cô còn chưa kịp ra tay nữa mà cậu ta đã lăn lộn như thế. Phía bên kia Lâm Kiệt Anh dở khóc dở cười ôm mặt xấu hổ giùm ông anh, còn cô giúp việc vì cá cược thua mà gương mặt đã khó coi lại càng khó coi hơn.

Cảm giác trật khớp háng quả thật cũng không dễ dàng gì có thể vượt qua. Và cái cảm giác "quê" trước nhiều người thế này cũng thật khó lòng có thể chấp nhận được.

Phương Anh thở dài thong dong nhìn Lâm Thế Dân muốn chạy, nhẹ nhàng túm lấy áo anh ta lại ngồi xuống chỗ cũ.

"Tha cho tôi di, tôi thật sự không biết gì cả." Lâm Thể Dân vô cùng ngoan cố, chắp tay xuýt xoa kêu Phương Anh tha cho mình nhưng miệng lại toàn lời nói dối.