Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 31

Phương Anh ngồi khoanh chân trước mặt kẻ bạc nhược Lâm Thế Dân, so với em họ mình là Lâm Kiệt Anh, tên này chỉ có yếu đuối hơn không có yếu đuối nhất, nếu dùng hai chữ cặn bã với hắn có lẽ cũng không có gì là quá quắt.

Phương Anh gõ gõ vào màn hình đồng hồ thông minh của mình mỉm cười, nụ cười có lẽ với Lâm Thế Dân là đáng sợ nhất từ trước đến nay hắn từng thấy, "Cái này chỉ là tôi phòng vệ việc anh đang cố sàm sỡ thiếu nữ nhà lành như tôi thôi dãy Lâm Thế Dân. Không phải là tôi tấn công anh đâu nha." Phương Anh sớm đã tính toán từ trước, nếu không có dã

không chịu thiệt để hắn ta động chạm vào cơ thể mình như thế, thật kinh tởm muốn chết.

Chỗ nào cần quay đều đã quay, chỗ nào nên tắt đi thì cũng đều tắt, Phương Anh dần dần cũng bớt chê bài chiếc đồng hồ thông minh có chút kỳ quái này, thậm chí trở thành đồng hành với nó trong các nhiệm vụ một cách rất ăn ý.

Phương Anh túm lấy cổ áo Lâm Thể Dân nhấc lên, nhìn gương mặt trời ban cho không đến nỗi nào nhưng lại bên trong lại là một kẻ điên cuồng biếи ŧɦái. Tất cả những hình ảnh đau đớn của Kiều Giao trong một giây như tia lửa nhanh chóng xẹt qua đầu cô. Phương Anh giơ tay muốn đẫm cho hắn ta một cú thật mạnh, muốn phát tiết sự khó chịu và bực dọc trong người cô suốt thời gian qua nhưng tay đưa lên rồi lại rất lâu không hạ xuống.

Nụ cười mỉa mai bất cần đời một cách bất thường trên môi Lâm Thế Dân khiến Phương Anh dường như hiểu ra vài thứ. Bạo lực chống bạo lực đối khi là giải pháp tốt nhưng với một số kẻ giống như người trước mặt cô đây lại không phải là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề một cách triệt để.

"Sao? Đánh di. Không dám à?" Lâm Thể Dân thấy sự chần chừ trong ánh mắt và hành động của Phương Anh bắt đầu dùng chiêu khích tướng, sức thì chẳng có bao nhiêu nhưng vẫn muốn vùng vằng thoát ra khỏi sự khống chế, hoặc chính xác hơn rằng hắn muốn thu hút sự chú ý của cô.

Phương Anh cười khẩy, vẻ mặt thản nhiên buông hắn ta ra, nhanh như chớp xoay người lại bắt lấy cây gậy bóng chày trong tay em trai Lâm Thế Dân là Lâm Thế Nhân dã về nhà từ bao giờ muốn giải cứu anh trai yêu quý. Vυ't một tiếng, suýt chút nữa Phương Anh đã lĩnh đủ một đòn chí mạng từ cây gậy đánh bóng chày bằng hợp kim này mà do ván. Nhưng thân thủ nhanh nhẹn cộng với khả năng phán đoán tình hình giúp cô cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau.