Cuộc Sống Bình Dân Của Đế Hạo

Chương 15

Ngu Vũ cười nói: "Em à, em đừng có chiều nó quá thế."

Tiểu Tảo quây quanh cậu một lúc đã thấm mệt, nằm sấp trong lòng cậu. Ngu Tô ôm lấy con bé, vỗ nhẹ cái lưng dỗ dành nó chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì đi đường nên mệt mỏi ngay sau đó Tiểu Tảo đã ngủ say. Đúng là tính trẻ con mới vừa rồi còn ầm ĩ mà đã ngủ ngay rồi. Cậu ôm Tiểu Tảo giao cho Ngu Vũ, vì sợ con bé bừng tỉnh rồi lại quấy khóc.

Ngu Vũ ôm Tiểu Tảo trở về phòng, chờ chị trở ra, Thai Đông cũng đã về.

Tối nay, hắn ra ngoài, đến nhà chủ phường gốm để bàn chuyện buôn gốm. Vốn quen biết đã lâu nên cùng nhau ôn chuyện đến bây giờ mới về.

Cha Ngu ngồi mài đao đá bên bệ đất chứa đồ vật. Ông thấy con rể trở về, ngẩng đầu hỏi hắn: "Con rể và lão Kỷ bàn thế nào rồi?"

- Dạ con bàn xong rồi ạ, ngày mai đi ra phường chở gốm đi luôn.

Thai Đông đi tới ngồi xuống bên lò sưởi, ngay bên cạnh Ngu Tô.

- Ngày mai, thằng Tô cũng đi đi, nó biết về gốm mà.

Cha Ngu chỉ vào Ngu Tô, cậu cũng có thể giúp đỡ

- Con nghe nói em nó nung gốm trong phường gốm lớn, có em nó hỗ trợ trông nom, con cũng yên tâm.

Chắc Thai Đông cũng nghe chủ phường bên kia nói chuyện cậu phụ giúp trong phường gốm lớn.

- Anh rể, em chỉ là học đồ nhưng nung gốm có tốt hay không thì em nhìn ra được.

Ngu Tô không hề khiêm tốn, cậu thực sự làm được. Trình độ nung gốm ở phường gốm lớn đứng đầu trong các phường gốm ở thành Ngu. Nếu ở phường gốm khác thì với tay nghề của cậu cũng đủ làm thợ gốm.

- Anh biết em làm được mà.

Thai Đông mỉm cười rồi vỗ vỗ bả vai Ngu Tô. Hắn luôn có ấn tượng rất tốt về cậu em vợ.

- Nè em trai, em chưa từng ra khỏi đất Ngu, có muốn theo anh đi thành Luân bán gốm không? Thuận tiện mở mang hiểu biết.

Mặc dù Thai Đông hỏi cậu nhưng ánh mắt lại hướng về cha mẹ vợ.

- Con rể, nó còn chưa trưởng thành đâu.

Theo mẹ Ngu thấy, đi Nhậm Phương là một nơi rất xa xôi còn hơn cả nước Bắc có rất nhiều hiểm nguy.

- Sang năm 16 rồi, nhanh thôi.

Cha Ngu rất tán thành để Ngu Tô ra ngoài trải đời, lúc ông 15 đã đi qua rất nhiều nơi.

- Mẹ à, để em nó đi theo chồng con thì mẹ cũng yên tâm hơn đấy. Anh ấy dẫn theo hai tôi tớ có khiên và trường mâu nên trên đường cũng an toàn.

Ngu Vũ khuyên giúp vào, sao chị lại không biết mẹ cưng chiều em trai nên sẽ không cho Ngu Tô ra khỏi thành.

- Vả lại, ở dọc đường, chỗ nào cũng có người mà anh ấy quen, coi như có người chiếu cố cho.

Với chị thì chồng có kiến thức rộng rãi, bên ngoài có không ít bạn bè. Em trai đi theo chồng đến đất Nhậm nên chị cũng yên tâm. Nếu đi theo mấy đứa nhỏ hay gây sự như nhà Phong Qùy hoặc là nhà họ Chu đi đất Nhậm, đó mới không an toàn.

- Mẹ cũng không phải lo lắng, chỉ là ........

Mẹ Ngu khó xử, bà nhìn Ngu Tô da thịt mịn màng, cứ sợ cậu chịu khổ.

- Mẹ ơi, mẹ để con đi đi.

Ngu Tô lớn lên đã nghe chuyện xưa của ông Bỉnh Tẩu, cậu hứng thú với thế giới bên ngoài nhưng cậu vẫn chưa trưởng thành, muốn ra ngoài phải được cha mẹ cho phép. Bên phía cha tất nhiên tán thành nhưng bên này mẹ lại cản ngăn.

Nói ra thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Thai Đông đề nghị dẫn cậu đi thành Luân bán gốm. Đầu năm cũng đề cập qua nhưng bị mẹ Ngu nói rằng cậu không được đi.

- Aì.

Mẹ Ngu thở dài, ai trong cái nhà này cũng khuyên bà mà ngược lại có vẻ như bà làm vậy là không đúng.

Bà nhìn Ngu Tô nhớ rõ từ bé đến lớn, thằng bé luôn ở bên cạnh chưa từng rời xa mình. Dẫu cho lòng bà mâu thuẫn thì con trẻ lớn lên phải rời xa cha mẹ, điều đó là hiển nhiên để nó tự lập sớm một chút cũng tốt.

Mẹ Ngu nghiêm mặt nói với Thai Đông: “Con rể phải đưa nó về nguyên vẹn đấy.”

- Làm sao xảy ra chuyện được chứ, con đi thành Luân mấy chục lần rồi, cũng không phải mới đi. Chỉ mất bảy tám ngày thôi, chúng con sẽ về ạ.

Vì để cho mẹ Ngu hoàn toàn yên tâm, Thai Đông cam đoan lần nữa.

Mẹ Ngu gật đầu nói: “Vậy thì được.”

Bà để ý khi mình không kiên trì nữa thì lập tức khuôn mặt con trai xuất hiện nụ cười như đạt được mong muốn trong lòng nó. Nhưng với trực giác của người làm mẹ, bà hơi lo lắng chuyến hành trình sẽ không thuận lợi.

Đêm đã khuya, mọi người bàn bạc xong chuyện thì đi ngủ. Ngày mai, Ngu Tô sẽ đi theo anh rể ra phường chuyển gốm, nếu hàng hóa không có vấn đề thì ngày mốt sẽ xuất phát.

Nơi mà Thai Đông đến là một ngôi làng của Nhậm Phương --- thành Luân. Nó không lớn như thành Ngu nhưng bên trong vừa có quý tộc vừa có lượng lớn bình dân.

Đồ gốm của hắn chủ yếu bán cho quý tộc, hàng hóa hắn lấy từ thành Ngu bao gồm gốm trắng và gốm màu là chính.

Ngày thứ hai, Ngu Tô đi theo Thai Đông đến phường gốm, hỗ trợ chọn lựa đồ. Cậu phát hiện anh rể hai muốn đồ gốm to đẹp tinh xảo, kể cả hạt gốm và vòng gốm không thực dụng.