Cuộc Sống Bình Dân Của Đế Hạo

Chương 14

- Sắp rồi, một đống gốm trắng chất đầy trong phường gốm kia kìa, ngay cả người Mân, người Nhậm đều gấp rút vào trong thành Ngu đấy.

Cha Ngu uống xong một chén cháo lại múc thêm một chén, tâm trạng ông vẫn thản nhiên.

Chồng Ngu Vũ là người Bản Táo ở đất Ngu, gọi là Thai Đông. Năm nào, hắn cũng đến buôn gốm ở thành Ngu, một năm cũng đến vài lần. Năm đó cũng vì vậy mà quen biết với Ngu Vũ rồi cưới được mỹ nhân về.

- Chắc phải bảo nó ở trong thành luôn đi, ở đây cũng đâu có thua kém gì Bản Táo. Mẹ Ngu nhắc mãi, bà nhớ con gái hai và cháu ngoại gái.

Từ thành Ngu đi Bản Táo cũng mất một đoạn đường dài. Nơi đó là một ngôi làng nhỏ không náo nhiệt như thành Ngu.

- Có nhớ tụi nó quá thì để chuyến này thằng Tô đi Bản Táo, giúp bà thăm tụi nó. Cha Ngu thổi phù phù uống cháo.

- Thằng Tô còn nhỏ, nhỡ lạc đường gặp nguy hiểm thì sao. Mẹ Ngu lắc lắc đầu.

- Mẹ à, con 15 rồi, con biết đường mà. Ngu Tô có lần đi theo anh cả đến Bản Táo, cậu vẫn còn nhớ rõ đường đi.

- Xa có bao nhiêu đâu, năm đó tôi 17 còn đi với người ta tới Khung Phương đấy. Cha Ngu khi còn trẻ cũng là người không an phận.

- Chẳng phải nửa đường còn bị người Địch bắt đi đấy ư? Mẹ Ngu quắc mắt nhìn chồng, bà vẫn còn nhớ rành mạch. Nhìn về phía Ngu Tô, bà kể cho cậu nghe: "Tô à, ông nội con phải dẫn theo ba anh em, lưng vác hai cái bồn gốm màu to mới chuộc được cha con ra đấy."

Ngu Tô rất kinh ngạc thì ra cha từng đi qua Khung Phương, trước kia không nghe thấy ông kể bao giờ. Đất Khung là một nơi khá xa xôi, nghe nói có thể nhìn thấy biển rộng.

Mẹ Ngu nhắc tới chuyện này còn không quên trừng ông, lúc ấy bà lo lắng biết bao nhiêu. Cha Ngu uống xong cháo, lau miệng nói: "Đợi hai ngày nữa, nhất định con rể hai tới đấy."

Bên Bản Táo có nhiều họ Thai thường hay thông hôn với họ Ngu bên này. Hai nơi lui tới rất nhiều nên thông đường thông lối.

Một buổi chiều hoàng hôn vào hai ngày sau, Ngu Tô lao ra khỏi phòng gốm lớn. Toàn thân cậu lấm lem tro bụi đi đến bờ suối. Cậu xoắn quần, ngồi xổm xuống rửa tay thì đột nhiên nghe thấy tiếng một cô bé kêu: "Cậu ơi!!!"

Ngu Tô vội ngẩng đầu lên, ló ra nhìn trên đường thấy một đội ngũ năm người đẩy một chiếc xe. Chạy ở trước tiên là một cô bé ba bốn tuổi, tết tóc thàn hai sừng dê, toàn thân mặc đồ màu đỏ chính là cháu ngoại gái Tiểu Tảo của cậu.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đôi nam nữ thủ lĩnh mặc đồ tươi sáng của đội ngũ kia chính là anh rể hai Thai Đông và chị hai Ngu Vũ.

Thai Đông là người thanh niên cường tráng đeo cung tên, mặc áo ngắn màu tối, quấn đai lưng da. Ngu Vũ đứng bên cạnh hắn, nhìn vị trí đứng của hai vợ chồng sát bên nhau cũng biết quan hệ họ rất tốt. Ngu Vũ là một người phụ nữ xinh đẹp mỹ miều, đầu đội trâm gỗ khảm đá ngọc lam, mặc chiếc váy đính hạt. Lúc này chị đang nhìn con gái và em trai nở nụ cười cưng chiều.

Ngu Tô ôm lấy Tiểu Tảo, bước nhanh tới chỗ hai người, vui sướиɠ kêu lên: "Chị hai anh rể!!! Hai người đến rồi."

Cứ hè năm nào anh rể hai đến thành Ngu buôn gốm, cũng thuận tiện dẫn vợ con theo đoàn tụ với người nhà.

Ban đêm, sau khi ăn cơm xong, Ngu Vũ và mẹ Ngu cầm tay nói chuyện với nhau bên lò sưởi. Mẹ Ngu lâu ngày không thấy con gái, có rất nhiều lời muốn nói, nói mãi không ngừng.

Thai Đông là một người có bản lĩnh, Ngu Vũ lấy hắn rất hạnh phúc, hai vợ chồng ân ái mặn nồng. Cuộc sống của chị không có gì cần mẹ Ngu phải quan tâm nên hai mẹ con rủ ra rủ rỉ việc nhà.

Về nhà bà ngoại, Tiểu Tảo rất vui mừng. Con bé mang trái cây chạy tới chỗ mẹ và bà ngoại bên này rồi lại chạy tới chỗ ông ngoại bên kia, lúc sau lại chạy đi tìm Ngu Tô. Con bé đặc biệt thân thiết với cậu, lúc còn nhỏ xíu, cậu hay ôm, dỗ dành nó ngủ. Lúc ấy, Thai Đông đi đất Mân nên Ngu Vũ mang con gái mới sinh về ở nhà mẹ đẻ một thời gian.

- Cậu ơi, trái cây này có nướng ăn được không ạ?

Tiểu Tảo cầm một quả dại hỏi Ngu Tô. Quả hình tròn có vỏ màu nâu và thịt quả màu đỏ vị chua ngọt.

- Nướng lên sẽ chua, với lại không thể ăn nhiều nếu không ban đêm sẽ đau bụng đấy. Ngu Tô sờ sờ bụng Tiểu Tảo.

Con bé cố ý hóp bụng lại, bày tỏ mình còn chưa ăn được nhiều.

- Để cậu cất giúp con rồi đến mai lại đưa cho con được không?.

Ngu Tô xoa xoa đầu con bé, ánh mắt đầy dịu dàng. Cậu yêu thương nó như năm đó chị hai yêu thương mình vậy.

- Hổng chịu đâu.

Tiểu Tảo ôm quả dại lại vào lòng, con bé chưa từng ăn nó ở Bản Tảo mà trẻ con thì luôn cảm thấy mới mẻ.

- Tảo ơi, lại đây với mẹ nào nên đi ngủ rồi.

Ngu Vũ vẫy vẫy tay, tuy chị có cưng chìu con bé nhưng sẽ không lơ là nó.

- Con muốn ngủ với cậu cơ. Tiểu Tảo ôm lấy đùi Ngu Tô không buông.

- Chị à, để em trông con bé cho.

Cậu khom người bế cháu gái lên, cậu vô cùng kiên nhẫn với trẻ con.