Hai người chọn xong một đống đồ gốm thì tôi tớ lập tức đi tới. Họ dùng rơm rạ quấn chặt mỗi bình gốm nâng lên xe gỗ rồi dùng dây thừng thô buộc lại.
Thai Đông có hai người tôi tớ, người già gọi là Mang, người trẻ gọi là Mão. Hai người đều chững chạc trung thành đi theo hắn nhiều năm. Họ phụ trách khuân vác đồ gốm, dọc theo đường đi họ kéo xe và bảo đảm lộ trình an toàn.
Đám tôi tớ đẩy xe gỗ chất đầy đồ gốm, ngủ lại trong sân nhà Ngu Tô. Vì thân phận nên họ chỉ được ngồi trong sân chứ không được vào nhà chính.
Cậu thấy họ vất vả suốt dọc đường, đổ mồ hơi như mưa nên cậu mang bình gốm và bát thô đựng nước rót cho họ uống.
- Em trai chuẩn bị đi, sáng mai sẽ xuất phát ngay.
Thai Đông đi ra, nhìn thấy Ngu Tô và tôi tớ ở cạnh nhau, dặn dò cậu.
- Em thu dọn đồ đạc vào đêm qua rồi.
Ngu Tô quay đầu cười nói. Cậu đã chuẩn bị xong từ lâu chỉ còn đợi xuất phát thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngu Vũ và mẹ Ngu tiễn đám người Ngu Tô đến ngoài cây cầu bắc. Nhưng vì bên kia cung thành có việc nên cha Ngu không đến tiễn được.
Ngu Vũ nhét thức ăn vào bọc hành lý của Ngu Tô, chị tự tay hấp bánh khoai môn còn có thịt mặn và bánh bao đều là mấy món cậu thích ăn. Mỗi thứ đều dùng lá cây gói kỹ được buộc bằng dây thừng.
Mẹ Ngu thì chuẩn bị quần áo, áo tơi mặc khi trời mưa và cái chăn vải đay để đắp khi ban đêm rét lạnh. Cậu buộc chặt chúng lại rồi đặt trên xe gỗ. Bà dặn đi dặn lại cầm tay cậu thật lâu không chịu buông ra, thế rồi Ngu Vũ hối thúc không thể chậm trễ nữa nên bà mới cho đi.
Nhìn bóng dáng con trai và con rể khuất dần trên con đường rừng. Mẹ Ngu nghĩ thầm con rể nói mất bảy tám ngày mới về đến nơi, ngàn vạn lần mong đừng trì hoãn.
Ở bến đò sông Đỗ, thuyền nhà Phong Xuyên đang cập bờ thả neo.
Phong Xuyên, cha, anh trai và Phong Tịch đang ở trên thuyền, bọn họ dùng thuyền lớn làm nhà. Dĩ vãng Thai Đông sang nước Nhậm đều do cha và anh trai Phong Xuyên chở hắn đi, hắn và hai người họ có giao tình rất tốt. Lần này cả nhà cùng tham gia bởi vì trong số người được chở có thêm Ngu Tô.
Đừng nhìn tính tình cậu và Phong Xuyên khác nhau một trời một vực chứ giữa hai người họ có một tình bạn sâu sắc.
Đàn ông thành Ngu phần lớn đều ra khỏi đất ngu. Giống như một loại phong tục được truyền từ đời này sang đời khác, họ đi ra ngoài nhìn ngắm và trải đời, cho dù chỉ đi Nhậm Phương, Mân Phương chứ xa hơn lại không dám.
Nhà Phong Xuyên sống bằng nghề đánh bắt cá, có khi sẽ sang nước Nhậm dùng mỡ cá hoặc da cá đổi lấy da dê của người chăn nuôi bên đất Nhậm. Mỡ cá dùng để chiếu sáng còn da cá dùng để làm quần áo vừa nhẹ nhàng bền lại không thấm nước.
Hai tôi tớ dọn vật phẩm lên thuyền thì cha con Phong Xuyên liền giương buồm xuất phát. Con thuyền nhanh chóng rời sông Đỗ đi vào nước Nhậm.
Thuyền đi vào nước Nhậm mất nửa ngày thì tới bến thuyền vào buổi trưa.
Hai người tôi tớ rất chịu khó lập tức đẩy xe gỗ và đồ gốm rời thuyền, không chậm trễ dù chỉ một chút. Thai Đông đơn giản nói lời tạm biệt với cha con nhà họ Phong rồi vẫy tay xuống thuyền.
Ngu Tô vẫn còn ở trên thuyền, cậu tạm biệt Phong Xuyên: “Mọi người sẽ phải đi qua núi Giác, chỗ đó có sói, Tiểu Tô ông có mang cây thương không?”
Phong Xuyên từng đi qua núi Giác, biết bên kia hoang vắng có dã thú. Cậu ta lớn hơn Ngu Tô một tuổi, ngày thường tự cho mình là anh lớn rất hay chăm nom cậu. Khi còn nhỏ có đứa trẻ nào hơi nghịch ngợm ăn hϊếp Ngu Tô vì tính cách ôn hòa thì cậu ta đều đứng ra giúp đỡ.
- Tôi có mang theo cây đao nè.
Ngu Tô để lộ ra cây đao đá cán gỗ, lưỡi đao mỏng nhìn rất sắc bén. Dù sao cũng là con của doanh vệ thành Ngu, tuy cậu không am hiểu cung thương nhưng có học dùng đao.
- Thương vẫn dùng tốt hơn, tôi quên mang một cây cho ông rồi.
Phong Xuyên hơi hối hận, Ngu Tô rất ít khi tham gia săn thú nên không có cây thương riêng.
- Tôi thấy Mang và Mão đều mang cây thương rồi.
Ngu Tô rất yên tâm dù sao anh rể và những người khác đi qua lại núi Giác vẫn rất an toàn.
- Nếu ông gặp sói thì hãy trốn sau lưng bọn họ. Người anh em tốt cẩn thận dọc đường đấy.
Phong Xuyên ôm chặt Ngu Tô rồi nhanh chóng buông ra. Cậu ta đứng ở phía sau Phong Tịch đang chờ đợi nói lời tạm biệt.
Cô nàng ở cạnh bên im lặng mãi một lúc lâu mới đi tới, tay cầm đồ ăn bọc lá chuối, khẽ nói với cậu: “A Tô, đây là cá xé phay tôi làm, khi nhai rất là thơm. Ông mang theo mà ăn dọc đường.”
Cá xé phay không phải là vỏ ốc tùy ý nhặt nhạnh ở ven hồ. Ở thành Ngu, thịt cá tươi không phải hiếm mà món này cũng không phải ngày nào cũng được ăn vì chế biến rất phiền phức.
Cậu sẽ không nhận lấy nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đám cha con nhà họ Phong và vẻ mặt mong đợi của Phong Tịch. Cậu nhất thời không biết nên từ chối hay nhận lấy?
- Em vợ nên đi thôi, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Thai Dong vẫy tay ra hiệu từ dưới thuyền. Tôi tớ nhà hắn đã buộc đồ gốm vào xe gỗ, chuẩn bị rời khỏi bờ sông.
- Anh rể, em xuống ngay đây.
Ngu Tô lên tiếng đáp lại rồi xoay người bước xuống thuyền.
- Tiểu Tô cầm lấy này.
Phong Xuyên cầm lấy cá xé phay từ tay Phong Tịch ném vào ngực cậu. Ngu Tô chụp được nó nói tiếng cám ơn cô nàng.
Dưới ánh mắt nhìn theo của đám người nhà họ Phong, cậu ôm cá xé phay rời đi.