Chương 122
Lễ hội thời trang Thịnh Điển cuối năm đều liên quan đến thời trang, nhưng những người được mời đều là ngôi sao hàng đầu hoặc ngôi sao mới tuyến một, nói chung ngoài những tên tuổi lớn những năm trước thì sẽ là diễn viên hoặc ngôi sao được yêu thích nhất năm.
Đây là lý do tại sao Hùng Úc muốn Khương Diệp tham gia.
Mấy năm nay những sự kiện lớn đều được truyền hình trực tiếp, ban tổ chức trải một tấm thảm đỏ dài hai trăm mét từ cửa ra vào, giới truyền thông khắp nơi ở hai bên chuẩn bị tác nghiệp.
Xe của người nổi tiếng theo thứ tự tiến vào thảm đỏ, nơi họ xuống xe chính là đầu thảm đỏ đã được trải sẵn.
Khương Diệp ngồi trong chiếc xe Lincoln dài được công ty cung cấp, cô chọn một chiếc váy dài cao cấp màu trắng bạc do thương hiệu tài trợ, trên thân váy được đính những dây hạt pha lê, giá trị không nhỏ, cô còn đang mải đọc tin nhắn của Chung Trì Tân cho nên không chú ý nghe Hùng Úc nói.
Chung Trì Tân: [ A Diệp, anh mang theo một miếng chocolate, đợi lát nữa vào hội trường đưa em ăn.]
Những người nổi tiếng tham gia các hoạt động như vậy mà không ăn uống trước là chuyện rất bình thường, đặc biệt là các ngôi sao nữ, lễ phục cao cấp đòi hỏi rất cao đối với cơ thể họ, ăn một chút đồ ăn cũng có thể khiến vòng eo to ra, uống nước lại càng là điều cấm kỵ. Mặc lễ phục mà phải đi giải quyết vấn đề sinh lý không phải chỉ là một 'rắc rối' có thể hình dung được.
Khương Diệp từ tối qua đã không uống nước, sáng sớm dậy thay trang phục makeup, cái gì cũng chưa ăn.
Theo lời nói của Hùng Úc, các ngôi sao phải đợi đến tiệc tối mới có thể tự do ăn uống.
Khương Diệp trả lời xong tin nhắn mà Chung Trì Tân gửi đến, sau đó dừng lại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu mới cất điện thoại đi.
Hai người đều tham gia buổi lễ lớn, sáng sớm đã có hai tổ tạo hình phân chia ra làm, Khương Diệp ra ngoài từ rất sớm, Chung Trì Tân thì chỉ cần tạo kiểu tóc một chút, có thể làm trực tiếp ở nhà.
"Anh Tân, rất rõ ràng." Kế Thiên Kiệt chỉ chỉ túi quần của Chung Trì Tân, bất đắc dĩ nói: "Anh cứ như vậy mà đi, đến tối nay hot search nhất định sẽ có bài thảo luận trong túi quần anh là đồ vật gì."
Vừa rồi Chung Trì Tân đã bỏ một miếng lớn chocolate vào trong túi áo vest.
Những bộ vest cao cấp đều được may đo vừa vặn với đường nét trên cơ thể, anh nhét chocolate vào trong túi như thế nhìn khá ư là bất thường.
Chung Trì Tân lạnh lùng nhìn Kế Thiên Kiệt, giống như trách cậu đang làm phiền đến anh, anh từ trong túi lấy ra miếng chocolate, cầm trong tay, từng chút từng chút nhét vào ống tay áo, nửa còn lại thì giấu vào trong lòng bàn tay của mình.
"Như thế này có nhìn thấy không?"
Trợ lý Kế Thiên Kiệt: "..."
"Cẩn thận một chút thì chắc sẽ không nhìn thấy." Kế Thiên Kiệt chỉ có thể phối hợp với hành vi này của anh mình "đến lúc chụp ảnh thì anh cẩn thận một chút, chắc không vấn đề gì."
"Được rồi, đi thôi." Chung Trì Tân cất bước đi ra khỏi nhà, tích cực hơn bất kỳ sự kiện nào mà anh đã tham gia trước kia "A Diệp đã đi qua bên đó rồi."
Kế Thiên Kiệt vội vàng đi theo, sau đó lại thở dài, sức mạnh của tình yêu quả nhiên là khác biệt.
Người năm đó lười biếng không tham gia bất kỳ hoạt động nào, nếu có tham dự thì cũng là vẻ mặt thờ ơ, bây giờ lại đột nhiên hăng hái tham gia.
Các ngôi sao liên tục đổ xô đến buổi lễ, lúc này có rất nhiều cư dân mạng cũng đang ở trên đó theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.
[ Chiếc xe đó là Phantom sao? Thật có tiền a.]
[ Ồ, Hà Kim cũng đến, rõ ràng còn ít hơn bà tôi vài tuổi thôi mà bảo dưỡng tốt đến mức so với những cô gái độ tuổi hai mươi còn tốt hơn.]
[ Thật đẹp, bộ lễ phục này của Tây Tây chắc chắn có thể được chọn là chiếc váy đẹp nhất.]
* * *
Khương Diệp đang ngồi trong xe đợi, bọn họ đã đến gần địa điểm tổ chức buổi lễ, những chỉ được đậu xe ở đây, tất cả xe của các ngôi sao đều phải xếp hàng theo thứ tự, từng chiếc từng chiếc từ từ lái về phía trước.
"Xe của Chung Trì Tân đến rồi." Hùng Úc hôm nay mặc một bộ trang phục bình thường, để thuận tiện hơn cho việc đi lại, chị là người đầu tiên nhìn thấy chiếc xe phía sau đi tới.
Khương Diệp cúi đầu chỉnh lại vạt váy, sau đó mới quay đầu nhìn, nhưng không nhìn thấy cái gì cả, xe của Chung Trì Tân có dán lớp màng chống nhìn trộm.
Ngược lại phía Chung Trì Tân dường như dán người lên ghế lái phía trước, anh đã nhìn thấy Khương Diệp, thấy cô đang quay người lại.
"Woa, anh Tân, chị Khương hôm nay thật xinh đẹp." Kế Thiên Kiệt ngồi ở ghế phụ nên có thể nhìn được rõ ràng hơn Chung Trì Tân, cậu vô thức khen ngợi.
Lời vừa dứt, Kế Thiên Kiệt cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cả người cứng ngắc quay lại liền bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của anh.
Ngay cả trong khu vực chờ cũng có phóng viên và giới truyền thông vây quanh, Chung Trì Tân không thể ra khỏi xe, chỉ có thể ngồi trong xe gọi video với Khương Diệp.
Khương Diệp đeo tai nghe lên, mới kết nối video: "Buổi sáng lúc thức dậy anh đã tắt đèn trên đầu giường chưa?"
Trong phòng ngủ của Chung Trì Tân có một chiếc đèn ông sao, bình thường thì ban ngày hay ban đêm anh đều sẽ bật nó, mà Khương Diệp lại không thích ban ngày mà vẫn bật đèn, quá lãng phí điện, khi cô ở đó lúc thức dậy sẽ tắt đèn ngay.
"Tắt rồi." Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp trong video sau đó liếc nhìn Kế Thiên Kiệt người đang giả vờ nhìn phong cảnh ở bên ngoài nhưng thực chất là tai đang vểnh lên để nghe ngóng, anh lạnh lùng ấn nút dựng vách ngăn trong xe lên để cách ly cậu ta, sau đó mới nói với Khương Diệp: "A Diệp, em hôm nay rất đẹp."
Tóc của Khương Diệp đã dài ra rất nhiều, có thể xõa xuống vai, để phù hợp với tạo hình của chiếc váy dài trắng bạc này stylish đã giúp cô tết thành hai bím tóc, nổi dọc theo vành tai, phần tóc còn lại thì để xõa tự nhiên.
Đơn giản mà hào phóng.
"Ừm, anh cũng rất đẹp." Khương Diệp nói ra giống như có chút khách sáo nhưng thật ra đó là ý nghĩ thật lòng của cô.
Hùng Úc ngồi ở phía trước nghe được lời Khương Diệp nói nhịn không được mà quay lại nhìn cô một cái.
Đây là lần đầu tiên chị nghe thấy Khương Diệp nói như vậy, không cần nghĩ cũng biết người ở đầu bên kia khẳng định là Chung Trì Tân.
Hùng Úc không thấy hai người bọn họ thân thiết với nhau lắm, trong ấn tượng của chị thì Chung Trì Tân vẫn là người đứng trên sân khấu, có lúc chị không xác định được hai người này làm thế nào mà lại ở bên nhau, bình thường sẽ thân thiết với nhau như thế nào.
Chẳng lẽ hai người mỗi người ngồi ở một đầu sô pha, không ai nói lời nào?
Luôn luôn phải có người chủ động một chút, Hùng Úc lại liếc nhìn Khương Diệp ở phía sau, cô ấy hình như không phải tuýp người chủ động, lời khen vừa rồi quá mức đơn giản rồi.
Giống như 'Trở về cuộc sống điền viên' soa?
Cũng có khả năng này, Hùng Úc trầm tư, chính là Khương Diệp có chút thẳng thắn, chị thậm chí còn nghe ra được lời khen như kiểu có lệ.
Hùng Úc không biết rằng trong video Chung Trì Tân sau khi nghe thấy điều này thì lập tức hưng phấn lên, trông mười phần vui vẻ.
"A Diệp, đợi lát nữa em đi về phía trước châm một chút thôi có được không, anh ở ngay phía sau." Chung Trì Tân muốn hai người đứng một chỗ với nhau, cho dù cách nhau mười mét cũng sẽ có người chụp được hai người bọn họ chung với nhau.
"Được." Khương Diệp đương nhiên đồng ý, buổi lễ trọng đại này không quản lý chặt chẽ thời gian khách mời đi thảm đỏ, hai trăm mét đủ để các ngôi sao đi lại tạo dáng trên đó.
Trong lúc hai người đang gọi video, chiếc xe ở phía trước đã bắt đầu di chuyển chầm chậm.
Một lúc sau, Hùng Úc quay đầu nói: "Tiểu Diệp, sắp đến lượt em xuất hiện rồi."
Nghe được lời Hùng Úc nói, Khương Diệp nói đợi lát nữa sẽ gặp anh ở trong hậu trường sau đó kết thúc cuộc gọi.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Khương Diệp lại mặc váy dài, chỉ có thể mang theo cái lạnh ở trên vai đi xuống xe.
[ Chết tiệt, đây là ai? Cảm thấy đôi chân rất đẹp.]
[ Hóa ra đôi giày cao gót này đi lên chân lại có thể đẹp như thế, tôi đã tự hỏi tại sao một thương hiệu nào đó lại cho ra mắt đôi giày như vậy chứ.]
[ Tôi cảm thấy cô ấy đi đôi giày này còn đẹp hơn người mẫu.]
[ Nhϊếp ảnh gia! Ống kính quay lên trên một chút a, gấp chết tôi rồi.]
[ Xuất hiện rồi xuất hiện rồi.. a, tôi đi chết đây.]
[ Là Khương Khương! Shit, đây mới là vẻ đẹp thực sự của người phụ nữ này.]
[.. Cô ấy rốt cuộc là tại sao lại đi đóng những nhân vật lộn xộn đó chứ? Chỉ dựa vào khuôn mặt này cô thấy có thể lấy được tất cả nhân vật nữ chính trong các bộ phim.]
[ Oa oa oa, mẹ ơi, tôi nhìn thấy mỹ nhân ngư, đáng giá!]
[ Chiếc váy này được đính những chiếc vảy pha lê, nhà thiết kế ra chiếc váy này lấy cảm hứng thiết kế từ câu chuyện nàng tiên cá.]
[ Thật tuyệt vời, Khương Diệp đẹp đến mức nghẹt thở, tại sao trước đây tôi không trở thành fan của cô ấy nhỉ? ]
Sau khi Khương Diệp xuống xe, Hùng Úc lái xe về phía trước, chiếc xe phía sau cũng theo sát.
Cô đi chậm hơn bình thường một chút, thỉnh thoảng có phóng viên gọi tới, cô mới dừng lại, nhìn về phía đó.
[ aaaaaa, đã xuất hiện rồi!]
[ Đây là một nàng tiên cá lạnh lùng, woo woo woo, nhưng tôi thích!]
[ Trời, người xuất hiện phía sau có phải là tôi hoa mắt không? ]
[ Tôi cũng hoa mắt rồi.]
Chung Trì Tân bước xuống xe trong bộ vest màu đen vừa vặn với dáng người, vai rộng eo hẹp chân dài thẳng tắp, ngay cả những dàn sao nam trong thảm đỏ cũng không có ai sánh kịp.
[ Tôi mệt quá, ca ca của tôi đột nhiên lại tham gia hoạt động này, ban tổ chức đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức chứ? ]
[ Mẹ kiếp, cái chân dài này tôi có thể chơi được một năm.]
[ Quạc quạc quạc, Chung Trì Tân đã có chị 9-J rồi, tôi thì không giống, tôi chỉ cần Khương Khương ở phía trước kia thôi.]
[ A~Thật là vui mắt~một người trước một người sau, hai người này thật sự là ánh hào quang trong giới giải trí.]
Khương Diệp sau khi đi được vài bước thì dừng lại vẫy tay với giới truyền thông bên cạnh, mà Chung Trì Tân thì trực tiếp đi vài bước lớn, để cho khoảng cách của hai người ngày càng gần sau đó mới giảm tốc độ.
[ A, hai người.. ca ca anh đi thêm về phía trước một chút a, để em chụp màn hình với được không? ]
[ Khương Diệp và Chung Trì Tân chính là nàng tiên cá và hoàng tử trong lòng tôi, tuyệt, quá tuyệt!]
[ Tôi thông báo rằng hai người này chính là nam và nữ mặc đẹp nhất đêm nay.]
[ Dựa vào nhan sắc của hai người bọn họ cho dù có mặc vải bố thì cũng thắng thôi.]
Khương Diệp ở phía bên này đi thêm một chút rồi dừng lại ở đó, mà Chung Trì Tân thì đi một bước lớn về phía trước, khoảng cách của hai người bọn họ chưa đến ba mét.
[ Chụp được rồi! Hahaha, tôi sẽ thay hình nền.]
[ Thêm chân gà cho ống kính trực tiếp.]
[ Tôi cảm thấy từ khi hai người này đi thảm đỏ, những minh tinh xung quanh họ trong nháy mắt liền trở nên bình thường, hai người này chắc chắn có bộ lọc riêng cho mình.]
Hai người người trước người sau đi hết hai trăm mét thảm đỏ, sau đó lần lượt ký tên lên trên tấm áp phích, Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp ký xong, đến lượt mình anh chọn một chỗ trống bên trái Khương Diệp sau đó bắt đầu ký tên, ba chữ ký thành ba mặt, bao quanh chặt chẽ tên của Khương Diệp.
Anh viết đặc biệt to, về cơ bản xung quanh chữ ký của Khương Diệp sẽ không có ai ký ở đó nữa.
Anh lớn gan như vậy hoàn toàn là bởi vì máy ảnh ở rất xa, sẽ không đến gần để chụp.
Sau khi từng người một tiến vào hội trường, có một hành lang dài dành cho những người nổi tiếng và nghệ sĩ đi qua.
Chung Trì Tân sau khi ký xong thì sải bước đi về phía trước, muốn đi cùng Khương Diệp, kết quả thì Phiền Biên Đồng gọi Khương Diệp lại, họ bước đi ngày càng nhanh.
Anh chỉ có thể lấy chocolate ra bỏ vào trong túi áo.
Chút nữa sẽ có một lễ trao giải, không nói đến những ứng cử viên nặng ký, nhưng nhiều nhất có thể khiến profile của những người nổi tiếng thêm phần hào nhoáng, những người được mời tham dự thường sẽ đạt giải.
Năm nay phi thường hỗn loạn, ban tổ chức và nhân viên đều hỗn loạn chạy khắp nơi, chỗ ngồi cũng loạn.
Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp bị kéo đến ngồi ở hàng phía sau, họ ở bên đó cười cười nói nói cũng không biết nói những cái gì.
Hội trường tổ chức có điều hòa nhưng không gian bên trong quá rộng, hiệu quả không được tốt lắm, các ngôi sao nữ đều chờ trợ lý mang thêm áo vào.
Khương Diệp bị Phiền Biên Đồng kéo vào một hàng ghế để gặp các bạn học thời đại học của anh, tất cả những người này đều đã được giáo viên kia dạy.
"Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để bọn họ nói cho cô mấy phương pháp xuất diễn." Phiền Biên Đồng vẫn nhớ những gì mà anh đã nói với Khương Diệp lúc ở trên máy bay, đặc biệt là sau đó giáo viên của anh có gọi điện đến hỏi về tình hình của Khương Diệp.
"Cô giáo nói đã xem các phim em đóng, hy vọng em cố gắng nỗ lực." Phiền Biên Đồng cười nói với Khương Diệp "Cô giáo rất ít khi khen ngợi người khác."
Khương Diệp lơ đãng lắng nghe, mắt thì liếc quanh hội trường, nhưng không nhìn thấy Chung Trì Tân đang ở đâu.
Điện thoại của cô đang ở chỗ Hùng Úc, phải đợi một lúc nữa mới được chị ấy mang đến.
"Vị này là Khương Diệp." Phiền Biên Đồng giới thiệu cô với mấy người bạn cùng lớp.
"Tôi biết, tôi biết, 'Thiếu Hoa Ca' chúng tôi đã xem rồi."
Khương Diệp quay đầu mỉm cười lịch sự.
"Với vấn đề khó xuất diễn, mọi người thỉnh thoảng đều gặp phải, đều phải dựa vào chính mình điều chỉnh." Một người trong số họ hỏi Khương Diệp "Có thứ gì mà cô coi trọng hoặc thích không?"
Những phương pháp này nói trắng ra đều phải tìm một người hoặc vật gì đó có thể dựa vào, cô hiện tại đã tìm được rồi, nhưng cô vẫn cần phải thích nghi với nó.
Khương Diệp gật đầu: "Có."
* * *
Thịnh Điển năm nay áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp, sau khi thảm đỏ kết thúc, buổi phát sóng trực tiếp sẽ tạm thời bị gián đoạn, chờ tất cả các minh tinh nghệ sĩ điều chỉnh xong.
Bởi vì toàn bộ quy tắc đã được thay đổi, nên Thịnh Điển năm nay lúc bước vào có chút loạn, cho đến bây giờ mọi người còn đang tụ tập thành từng đám đông.
Các nhân viên chạy tới chạy lui hét vào mặt các diễn viên đi đến chỗ khác ngồi.
Kế Thiên Kiệt không biết nghĩ ra được cách gì mà lẻn được vào trong, mang theo quần áo và điện thoại mà Hùng Úc đưa Khương Diệp, cậu tìm kiếm một vòng cuối cùng cũng tìm thấy Chung Trì Tân.
"Anh Tân, đây là đồ mà quản lý Hùng Úc bảo em mang vào." Kế Thiên Kiện cầm một chiếc áo khoác lông vũ dáng dài và hai chiếc điện thoại di động trong tay.
Cả hội trường náo loạn thành một đoàn, trợ lý và quản lý căn bản không vào được, may mà Kế Thiên Kiệt sáng sớm đã ngồi xổm ở cửa, nhìn thấy một nhân viên mà mình quen biết, bảo anh ta cho mình vào.
Chung Trì Tân lấy áo khoác và điện thoại từ chỗ Kế Thiên Kiệt, bây giờ anh đã có cớ đi tìm Khương Diệp rồi.
"Cậu đi trước đi." Chung Trì Tân cau mày nhìn hoàn cảnh hỗn loạn trước mắt, nói với Kế Thiên Kiệt "Nói với chị Úc, áo khoác và quần áo tôi sẽ đưa cho Khương Diệp."
Kế Thiên Kiệt gật gật đầu, quay người đi ra về phía lối thoát hiểm.
Chung Trì Tân trước đó nhìn thấy Khương Diệp và Phiền Biên Đồng đang đi ở gần đó, anh vốn dĩ muốn ngồi sau hàng ghế của họ, không ngờ lại có nhân viên kéo anh đến ngồi hàng ghế phía trước.
Hiện tại các nhân viên đã dán tên các nghệ sĩ lên ghế, chuẩn bị để các minh tinh từng người ngồi theo biển tên của mình.
CHung Trì Tân đi đến hàng ghế sau với chiếc áo khoác dài trên tay.
Có một số người chỉ cần xuất hiện là lập tức gây nên sự chú ý.
Ví dụ như Chung Trì Tân trong mắt Khương Diệp, anh đi từ hàng ghế phía trước đến Khương Diệp vừa ngẩng đầu là nhìn thấy, cũng cảm thấy tất cả những âm thanh huyên náo đều như thủy triều rút, tất cả mọi người như bị bao phủ bởi một lớp màng màu xám, chỉ có một mình Chung Trì Tân là đầy màu sắc trong thế giới của cô.
"Anh Phiền." Chung Trì Tân đi đến, người đầu tiên anh gọi là Phiền Biên Đồng, sau đó quay đầu nói với Khương Diệp "Quản lý của em nhờ trợ lý của anh mang đồ vào cho em."
Trên tay anh có áo khoác và hai chiếc điện thoại, anh tinh mắt cũng có thể nhận ra là của Khương Diệp.
"Anh Phiền, lần sau lại nói chuyện nhé." Khương Diệp không có trực tiếp nhận quần áo trong tay Chung Trì Tân, mà là đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này nhân viên công tác cũng đi đến gọi người, mấy người liền lập tức tách ra.
Mặc dù lúc này không có máy quay, nhưng có rất nhiều người phức tạp, Chung Trì Tân yên yên tĩnh tĩnh đưa áo khoác cho Khương Diệp, dưới lớp quần áo anh đưa tay chạm vào đầu ngón tay cô, sau đó thu tay lại.
"Còn điện thoại nữa." Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp mặc xong áo mới nói.
Hai người đứng ở lối đi, có rất nhiều người qua lại, đặc biệt là khi hai người lại đứng cùng nhau, dường như có thể tỏa sáng trong bóng tối.
Vừa đi được một đoạn đã có mây nghệ sĩ tới chào hỏi.
Chung Trì Tân vẫn đi theo phía sau, nhưng lần này anh cúi xuống vén váy của Khương Diệp để ngăn không cho cô giẫm lên váy và bị ngã khi đi xuống cầu thang.
Hành vi này không phải là hiếm trong giới, thậm chí có thể được gọi là hành vi của một quý ông, vì vậy Chung Trì Tân đã mạnh dạn làm điều đó.
"Chúng ta ngồi cùng nhau?" Khương Diệp đi theo nhân viên công tác đến vị trí ngồi mới phát hiện chỗ của cô và anh là ngồi cạnh nhau.
Chung Trì Tân cầm đuôi váy của Khương Diệp trong tay bước xuống bậc thang cuối cùng, cũng bất ngờ khi nhìn thấy bảng tên ở trên ghế, trước khi anh rời đi thì người ngồi ở bên cạnh anh là Hà Kim..
Anh nhìn lướt qua, phát hiện Hà Kim ngồi hàng thứ ba rồi, ngồi bên canh là mấy gương mặt trẻ tuổi, đương nhiên mỗi người đều là tiểu thịt tươi và tiểu hoa, chị ấy đang tán gẫu với bọn họ.
Chung Trì Tân: "..."
Lấy địa vị của Hà Kim, đổi bảng tên chỗ ngồi cũng dễ dàng.
Hà Kim có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt của Chung Trì Tân, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Chung Trì Tân và Khương Diệp, lập tức gửi cho hai người một cái hôn gió, đồng thời nói với mấy nghệ sĩ trẻ bên cạnh: "Nhìn hai người bọn họ kìa, rất xứng đôi."
Chỗ ngồi gần nhau, nhưng tâm trạng của hai người đều không giống nhau.
Vừa rồi ngồi xuống Chung Trì Tân và Khương Diệp nhìn nhau cười.
Vừa vặn lúc này live trực tiếp cũng được bật lên, hai người ngồi ở hàng thứ nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả cư dân mạng.
[ Vừa mở màn đã thấy nhan sắc cực phẩm rồi, đơn vị tổ chức thật là trâu bò!]
[ Bọn họ cười kìa, tôi cũng cười.]
[ Hôm nay tôi đã chết đi sống lại, sống lại rồi lại chết, nhảy đi nhảy lại giữa sống và chết.]
Cảm nhận được ống kính máy quay, hai người kiềm chế lại và quay đầu, hướng về phía sân khấu.
[ A, Khương Khương tại sao lại mặc áo khoác lên rồi, Oa oa, bộ lễ phục này đẹp thật đấy.]
[ Với cái thời tiết này không mặc quần áo chỉnh tề, bạn muốn Khương Khương bị chết cóng sao? ]
[ Vừa rồi ở trên thảm đỏ nhan sắc của cô ấy thực sự là đẹp chết người, cầu Khương Diệp tham gia nhiều hơn những hoạt động như thế này.]
* * *
Khi trao giải, Khương Diệp cũng giành được giải thưởng được yêu thích nhất trong năm, khi lên nhận giải cô đã cởi chiếc áo khoác ngoài rồi mới đi lên.
Bề mặt của chiếc áo quá trơn, trượt khỏi ghế, Chung Trì Tân lập tức đưa tay nhặt lên và giữ nó trong tay.
Ống kính máy quay lại quay tới, đi theo Khương Diệp lên sân khấu, nó cũng vội vàng quay lướt qua Chung Trì Tân ở bên cạnh.
[ Khương Khương cởϊ áσ khoác rồi!]
[ Ha ha ha, tôi thấy ca ca nhặt áo khoác cho Khương Diệp.]
Hạng mục giải thưởng của Thịnh Điển không phải là điều gì quan trọng, chỉ là một quy trình mà thôi, vì là lễ hội thời trang Thịnh Điển cho nên quan trọng nhất vẫn là trang phục của các minh tinh, mấu chốt là lúc đi trên thảm đỏ.
Khi sự kiện sắp kết thúc, giải thưởng nam nữ minh tinh ăn mặc đẹp nhất được bình chọn trực tuyến bắt đầu được công bố.
Nam minh tinh không có gì đáng ngạc nhiên khi thuộc về Chung Trì Tân, chỉ cần Chung Trì Tân xuất hiện ở những hoạt động như thế này thì nhất định sẽ thuộc về anh.
Đồ tây trang lặp đi lặp lại trông giống nhau, ai có thể mặc đẹp hơn thì người đó thắng, Chung Trì Tân có dáng người rất chuẩn, cao gầy, là móc treo quần áo có thể di chuyển được.
Đợi đến khi giải thưởng nữ minh tinh mặc đẹp nhất được công bố, toàn bộ hội trường đều im lặng, điều này rất quan trọng với tài nguyên thời trang sau này của ngôi sao nữ, có thể nói đây là giải thưởng quan trọng nhất trong cả buổi lễ.
"Wow, tôi đã được cầm trên tay kết quả phiếu cầu trực tuyến, đây là số phiếu bầu cao nhất từ trước đến nay." Người trao giải quạt quạt phiếu kết quả trong tay, giống như rất nóng vậy "Tôi có chút kích động, đây có phải là thời khắc lịch sử không?"
"Người đoạt giải nữ minh tinh mặc đẹp nhất trong buổi lễ này là Khương Diệp, xin chúc mừng Khương Diệp!"
Ống kính máy quay lập tức tập trung vào Khương Diệp dưới sân khấu.
[ Quả nhiên là Khương Diệp, hôm nay cô ấy mặc bộ váy này, đứng trên thảm đỏ quá xuất sắc, chưa đến một giờ tôi đã thấy video của cô ấy ở trên mạng rồi.]
[ Wow, hai người họ cùng lên sân khấu nhận giải sao? Các chị em Kính Nghiệp, mau chụp màn hình mau chụp màn hình!]
Hai người lần lượt lên trên sân khấu, Chung Trì Tân ở trước mặt mọi người giúp Khương Diệp vén đuôi váy.
[ Ca ca thật là một người đàn ông lịch thiệp, hai người họ thật xứng đôi aaaaaa!]
[ Ừm, có cảm giác như chú rể đang giúp cô dâu cầm váy cưới vậy đó.]
[ Hahaha, biểu cảm của người trao giải là gì vậy? Có phải là bị sốc bởi vẻ đẹp của hai người họ khi đứng cùng nhau hay không? ]
[ Shit, chuyện gì vậy chứ, cảm thấy hai người này đứng cùng nhau, khung hình nào cũng ngập tràn cảm giác lãng mạn, là bởi vì ngoại hình của họ sao? ]
[ Từ hôm nay trở đi tôi sẽ đập couple Kính Nghiệp.]
[ Hai người này đúng là một cặp hoàn hảo, thật khó để tưởng tượng khi 9-J đứng chung với ca ca sẽ như thế nào.]
Trước sự chứng kiến của khán giả và cư dân mạng, hai người cùng nhau nhận giải thưởng từ người trao giải, sau đó cùng nhau đi xuống.
Chung Trì Tân hài lòng trở lại chỗ ngồi của mình, anh cảm thấy đây giống như diễn tập trước cảnh trong tương lai khi anh và Khương Diệp công bố.
Hai người cũng không ở lại tiệc tối, thừa dịp không có ai chú ý bọn họ đi từ chỗ tổ chức tiệc tối trở về hội trương, trong hội trường lúc này không có ai, hai người cùng nhau chậm rãi đi qua hành lang dài.
"A Diệp, còn có chocolate." Chung Trì Tân đột nhiên nhớ tới chocolate mà mình đã mang tới, vội vàng lấy từ trong túi áo ra, kết quả lấy ra chỉ là một nắm.
"Bị tan chảy rồi?"
Khương Diệp nhìn chocolate đen tan chảy trên tay anh, lập tức lấy khăn giấy ở túi áo khoác quấn vào miếng chocolate đang tan chảy trước, sau đó cúi đầu giúp anh lau tay.
Chung Trì Tân có chút bực bội: "Em vẫn còn chưa ăn."
Anh còn đặc biệt chọn chocolate có hình trái tim trên đó.
Khương Diệp dùng đầu ngón tay chấm chấm vào chocolate, sau đó đưa lên đầu lưỡi nếm thử, nhướng mày: "Hiện tại đã ăn được rồi."