Chương 121
[.. Có chị em nào quay lại màn hình không? ]
[ Không có a, đều đợi phát lại.]
[ A a a, tôi có ghi lại rồi, woa woa woa, vừa rồi tôi đã đặc biệt xem lại, tuyệt đối là 9-J, hình con cá voi trên cổ tay giống hệt với ảnh đại diện weibo của ca ca! Thực sự là ăn cẩu lương trên sóng trực tiếp luôn!]
[ Người chị em, không cần như vậy đâu.]
[ a, thật sự muốn thoát ra, nhưng lại không muốn bỏ lỡ phát sóng trực tiếp của ca ca, các chị em nói rõ ràng xem, có nhìn được dung mạo của 9-J không? ]
[ Không có, ống kính máy quay đều tập trung vào ca ca và Giản Đồng Hạnh, tôi chỉ nhìn thấy hình bóng lưng phía sau thôi, người đó mặc quần áo màu đen, đầu đội mũ của áo, nhưng trông có vẻ vừa gầy vừa cao, cô ấy được ca ca ôm chiều cao vừa đến dưới tai ca ca. Tôi đã xem đi xem lại mấy lần, cameraman không phải người mà, tôi chỉ nhìn thấy duy nhất là lúc ca ca ôm cô ấy cổ tay cô ấy bị lộ ra.]
[ Tạm biệt, tôi chỉ cao một mét rưỡi, đời này không có kết quả gì với ca ca rồi.]
[ Lầu trên cho dù có cao mét tám thì cũng không có nửa điểm quan hệ gì với ca ca hết nhé.]
[ Tôi thực sự rất muốn biết 9-J rốt cuộc là ai!]
Máy quay của phát sóng trực tiếp đặc biệt thiên vị các cố vấn, hoặc có thể nói là đặc biệt chú ý đến cố vấn Chung Trì Tân, thỉnh thoảng máy quay sẽ quay đến đó, nhưng không di chuyển nhanh, làm như vậy giống như để người khác không phát hiện ra vậy.
Hai mươi tư thí sinh lần lượt lên sân khấu bỏ phiếu lựa chọn cố vấn, có thí sinh trực tiếp đến hòm phiếu bỏ phiếu, cũng có những thí sinh đi xung quanh cả ba hòm phiếu mới quyết định được.
Ngay khi Lam Hà Ninh bước lên sân khấu, khán giả ở phía dưới ngay lập tức la lên.
"Ồ, nhanh như vậy mà đã có fan rồi sao?" Giản Đồng Hạnh nhìn khán giả đang kích động ở phía sau, có chút ngạc nhiên "Hà Ninh rất được ưa thích."
"Giọng hát của cậu ấy hay như vậy, ngoại hình cũng không tồi, có fan hâm mộ cũng là chuyện bình thường." Tùng Danh khoanh tay, tựa vào lan can của khu vực chờ "Tôi thích cậu ấy nhất trong số những thí sinh tham gia này."
[ Wow, tuyển thủ vô địch đã xuất hiện rồi.]
[ Trong những tuyển thủ này Lam Hà Ninh thực sự là người nổi bật nhất, những người khác tôi có chút khó nhớ.]
[ Tiểu Lam xông lên!]
[ Ô, cậu ấy không chọn Chung Trì Tân sao? ]
[ Dù sao trước kia ngữ khí của Chung Trì Tân không được tốt, người bình thường sẽ chọn cố vấn có lợi cho mình, nếu không, khi đến lúc cả đội thi đấu, người bị bỏ rơi nhất định là người mà cố vấn không thích, Lam Hà Ninh bước này đã làm rất tốt.]
Hai mươi bốn thí sinh đã bỏ phiếu kết thúc, ba người cố vấn được mời lên sân khấu, mà bó hoa hồng trên tay Chung Trì Tân thật sự rất bắt mắt.
"Woa, fan hâm mộ thật sự rất nhiệt huyết, mọi người xem xem fandom Cá Voi đều tặng hoa này, fan của tôi đang ở đâu vậy?" Giản Đồng Hạnh cầm micro phàn nàn "tôi là một nữ ca sĩ còn quyến rũ hơn cả giáo hoa, mà cũng không có ai tặng hoa cho tôi."
[ Ha ha ha, Hạnh Tử thật đáng thương.]
[ Hạnh Tử đừng buồn, đó không phải là fandom Cá Voi đâu, là bạn gái của ca ca đó.]
[ Hạnh Tử tìm một người bạn trai là có hoa ngay thôi.]
"Hiện tại màn bỏ phiếu của tất cả các thí sinh đã kết thúc." Người dẫn chương trình nhìn giấy nhắc từ ở trong tay "trong đó có cố vấn có hơn tám phiếu bầu, cho nên chúng ta sẽ tiến hành vòng bình chọn ngược lại, sẽ do cố vấn chọn."
Ngay khi người dẫn chương trình nói có người có hơn tám phiếu, ống kính máy quay lập tức chuyển đến ba vị cố vấn, Giản Đồng Hạnh chỉ cả hai tay sang phía Chung Trì Tân, rõ ràng ám chỉ anh.
Các phiếu bầu của thí sinh được phát trên màn hình lớn, hai mươi bốn người lại đứng lên chia thành ba đội.
"Hiện tại Chung Trì Tân có nhiều phiếu nhất, tổng cộng mười bốn phiếu. Giản Đồng Hạnh có sáu phiếu xếp thứ hai, cuối cùng là Tùng Danh có bốn phiếu." Người dẫn chương trình nhìn về phía ống kính "Cố vấn có số phiếu cao nhất được quyền lựa chọn các thí sinh, cố vấn có ít phiếu nhất chỉ có thể đợi hai người cố vấn đầu tiên lựa chọn xong."
[ Nói ngắn gọn lại là trừ bốn thí sinh đã bỏ phiếu, bốn người còn lại đều do Chung Trì Tân và Giản Đồng Hạnh lựa chọn, Tùng Danh có chút thảm.]
[ Nói thảm cũng không đúng, nếu đây không phải là chọn cố vấn, tôi đảm bảo số phiếu bầu của Chung Trì Tân sẽ càng càng cao, những cái khác không nói, Chung Trì Tân thật sự hát rất hay.]
[ Ha ha ha, thật thần kỳ, những tuyển thủ chọn Chung Trì Tân đều có diện mạo đẹp hơn những đội khác.]
[ Có thể những thí sinh này đã xem được ở trên mạng về tiêu chí chọn người của Chung Trì Tân.]
[ Mặc dù không phải, fan của ca ca không chỉ nhìn vào vẻ ngoài của anh, bản thân cũng phải nỗ lực không ngừng nghỉ, hát không hay thì tôi cũng không chọn.]
"Bây giờ hãy để thầy Chung lựa chọn các thí sinh cho đội của mình." Người dẫn chương trình đứng sang một bên nói.
Ống kính máy quay chiếu đến Chung Trì Tân, một tay anh cầm hoa, một tay cầm micro nói: "Lâm Trí, Phương Hoằng.."
Anh nhìn bảng tên của họ đọc lên, tổng cộng có tám người.
[ Ca ca cũng không có đi theo tiết tấu của chương trình tuyển tú, đọc một lần hết tám người, mà mười bốn thí sinh kia vẫn chưa kịp phản ứng lại. Ha ha]
[ Hahaha, mạnh mẽ và kiên quyết, đây chính là hình ảnh ca ca trong lòng tôi, ca ca trong 'Trở về cuộc sống điền viên' chắc là giả rồi.]
Có sáu thí sinh không được gọi tên.
Quả nhiên, Giản Đồng Hạnh đã tham gia nhiều chương trình tương tự, cô ấy biết cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò của thí sinh và khán giả, cô đi vòng quanh các thí sinh một vòng.
[ Gấp chết tôi rồi, Giàn Đồng Hạnh nhanh chọn một chút nào, giống như Chung Trì Tân ý, một lần xong luôn.]
[ Tôi đoán cô ấy sẽ chọn hai thí sinh khác nhau, sáu người trong đội cô ấy về cơ bản đều là hát nhảy.]
"Tôi đã nghĩ đến việc lập một đội có phong cách toàn diện một chút, vừa rồi nhìn sáu thì sinh trên sân khấu, mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, bọn họ đều cùng một phong cách." Giản Đồng Hạnh cuối cũng cũng trở lại, đứng ở phía trước sáu thí sinh của đội mình, nhìn những thí sinh còn chưa được chọn "Vì sáu người trên tổng số tám người của đội tôi đều có cùng phong cách với tôi, vậy thì thành lập một nhóm hát và nhảy đi, dù sau tôi cũng giỏi ở khoản này."
Giản Đồng Hạnh nhìn sáu thí sinh còn lại: "Một số thí sinh có lẽ nên có chút sợ hãi, bị tôi chọn vào đội rồi nhưng cũng có khả năng sẽ bị thay đổi, bạn không làm được thì sẽ bị đào thải, không có cơ hội khác, chỉ có những người hát giỏi tốt nhất mới có thể ở lại đội của tôi."
Nói xong cô chọn ra hai thí sinh có khả năng hát và nhảy trong số sáu người còn lại.
"Anh Tùng, các thí sinh còn lại sẽ thuộc về đội của anh."
[ Ồ, không ngờ lần này Giản Đồng Hạnh lại tàn nhẫn như vậy, tám thi sinh có phong cách giống nhau, ai cũng có khả năng bị loại, loại ai cũng đáng tiếc.]
[ Các thành viên trong đội của Giản Đồng Hạnh thảm rồi, về cơ bản thì không chỉ phải cạnh tranh với các đội khác, mà còn phải cạnh tranh với chính đội của mình.]
[ Sao tôi lại cảm thấy người chiến thắng ở đây lại là Tùng Danh nhỉ? Đội của anh ấy có nhiều phong cách khác nhau, còn có Lam Hà Ninh, những người khác thì năng lực cũng không tồi.]
[ Ca ca bị làm sao thế, cảm thấy ca ca chọn người không được tốt lắm, cũng không có điểm gì đặc biệt.]
[ Yêu đương đến ngu ngốc rồi hay sao đấy, thậm chí không cần duy trì tính chuyên nghiệp nữa sao, chỉ đi cưỡi ngựa xem hoa à.]
[ Lầu trên ăn nói tích đức chú đi, ca ca nhận hoa cũng không ảnh hưởng đến kẻ nào hết, những người ở đây đều là được lựa chọn từ ba mươi sáu người mạnh nhất, cũng đã qua hai vị cố vấn khác tuyển chọn, nói như vậy không chỉ phủ nhận năng lực của ca ca mà còn hạ thấp tầm nhìn của hai vị cố vấn còn lại.]
Đám fan Cá Voi ghen tị thì ghen tị thật, nhưng không thể để cho anti hắt nước bẩn vào ca ca được.
Buổi phát sóng trực tiếp kéo dài một giờ, trong đó thí sinh đánh giá các cố vấn, cố vấn chọn thí sinh vào đội là hai hạng mục tốn nhiều thời gian nhất.
Ba đội cuối cùng cũng quyết định tên đội.
Đội của Chung Trì Tân gọi là Sky Team, Giản Đồng Hạnh trực tiếp gọi là Champions Team, còn Tùng Danh và đội của anh ta chọn cái tên là Dream Team.
[ Chuyện gì đang xảy ra vậy, chọn tên cũng để tâm một chút đi mà.]
[ Ha ha ha, dễ nhớ là được, hai người đàn ông đột nhiên cũng không bá khí chất bằng Hạnh Tử.]
[ Phát sóng trực tiếp sắp kế thúc rồi, các chị em nhớ đăng đoạn ghi hình kia lên weibo nhé, tôi muốn xem xem khi nào 9-J sẽ xuất hiện.]
[ Add tôi đi, tôi không tin không có camera nào quay lại được.]
"Tám giờ tối thứ bảy, không gặp không về." Người dẫn chương trình đứng trước ống kính mỉm cười nói.
Màn hình máy quay tối đen, những người ở dưới sân khấu mới chậm chậm đi vào trong hậu trường.
Chung Trì Tân liếc về phía dưới sân khấu, tất cả khán giả đã bắt đầu từ từ đi ra, phía dưới tối đen đến mức anh không nhìn rõ mọi nguồi.
"Trì Tân, đi thôi, đi chào hỏi với các thành viên trong đội." Giản Đồng Hạnh quay lại nói với anh.
Chung Trì Tân thu hồi ánh mắt, đi vào trong hậu trường.
Hai mươi tư thí sinh không có ai rời đi, ai cũng đều đang đợi người hướng dẫn của mình.
Trong hoàn cảnh này đương nhiên cũng có máy quay, những cảnh này sẽ được phát sau khi phát sóng.
Tám thành viên của ba đội đều lần lượt giới thiệu lại.
"Trong thời gian này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, nếu có vấn đề gì thì mọi người có thể nói với tôi, mọi người đều vất vả mới đến được đây, tôi sẽ không làm mọi người thất vọng." Tùng Danh nói với tám thành viên trong đội của mình.
"Cảm ơn anh Tùng."
"Sao lại gọi là anh Tùng, phải gọi là thầy Tùng."
Tùng Danh xua tay: "Cứ gọi anh Tùng đi, gọi thầy xa lạ quá."
Bầu không khí của đội Dream và Champions tương đối hài hòa, như vậy làm cho tâm trạng cả các thành viên cũng được thả lỏng.
Còn đối với đội Sky của Chung Trì Tân.
Anh yên lặng lắng nghe phần tự giới thiệu của các thành viên trong đội, sau đó nhận xét về khuyết điểm của từng người: "Thứ sáu tuần sau sẽ phát sóng trực tiếp, mọi người vẫn còn thời gian một tuần, những điều này mọi người cần khắc phục ngay."
"Nhìn xem, cố vấn nhà người ta có bao nhiêu nghiêm khắc, hiện tại đã bắt đầu dạy các thành viên trong đội rồi." Giản Đồng Hạnh lén nhìn Chung Trì Tân trước máy quay sau đó quay đầu lại nói với các thành viên của đội mình "Tôi không có yêu cầu nào khác, mọi người hãy tận hưởng sân khấu của mình."
Sau khi giới thiệu làm quen xong thì chương trình mới coi là hoàn thành được một nửa.
Nhiệm vụ của cố vấn đã kết thúc, nhưng vẫn còn cần phỏng vấn về ấn tượng của hai mươi tư thí sinh về cố vấn của họ.
Chung Trì Tân ôm bó hoa hồng trong tay, vội vàng đi ra ngoài lấy điện thoại ra gọi: "A Diệp, em đanh ở đâu?"
Thành phố D rất lộng gió, Chung Trì Tân vừa rời khỏi nơi ghi hình thì đã cảm nhận được những cơn gió lạnh thổi hun hút vào những ngọn cây khô héo xung quanh, anh quay người lại cản gió để những bông hoa trong tay được an toàn.
"Anh quay người lại."
Chung Trì Tân nghe thấy tiếng bước chân của Khương Diệp, qua một lúc thì giọng nói của cô mới truyền từ trong điện thoại ra.
Không hiểu vì sao anh đột nhiên không dám quay người, cúi đầu nhìn bó hoa trong ngực, dường như trong nháy mắt nó sẽ bị biến mất vậy.
Cho đến khi người ở đầu bên kia điện thoại đi đến ngày càng gần, dừng ở phía sau Chung Trì Tân, giọng nói từ phía sau và trong điện thoại đồng thời truyền đến: "Em ở đây."
Lúc này Chung Trì Tân mới bỏ điện thoại xuống, quay lại nhìn Khương Diệp, cả người đang mặc một bộ quần áo bình bình, nhận cũng không ra.
"Em.. sao có thời gian rảnh đến đây vậy?" Chung Trì Tân không bao giờ nghĩ rằng có một ngày Khương Diệp sẽ chủ động đến tìm anh.
"Chiều thứ bảy em không có lịch quay." Khương Diệp trên đầu còn đội mũ len, tiến lên một bước "Vừa vặn đến đây thăm anh."
Chung Trì Tân vẫn có cảm giác không chân thực khi gặp Khương Diệp.
Trước khi phát sóng trực tiếp anh vẫn đang suy nghĩ về việc Khương Diệp có thời gian hay không, có xem phát sóng trực tiếp hay không, kết quả sau khi hát xong mới phát hiện Khương Diệp đang ở trường quay.
"Em làm sao vào được thế?" Chung Trì Tân nắm tay cô, trong lòng mới yên tâm một chút "vé vào cửa mấy hôm trước đã phát hết rồi."
Vé của Star Show là dành cho người hâm mộ chuyên nghiệp, không có bán.
"Em bảo chị Úc nhờ người hỏi." Khương Diệp giơ tay giúp anh chỉnh lại cổ áo, chắc vừa rồi lúc anh thay quần áo vội quá một nửa cổ áo sơ mi của anh vẫn bị gập vào bên trong.
Chung Trì Tân cúi đầu nhìn Khương Diệp đang cẩn thận giúp anh chỉnh lại cổ áo, thấp giọng nói: "Lúc hát anh có suy nghĩ không biết em có xem phát sóng trực tiếp hay không."
Khương Diệp dừng tay, sau đó vuốt vuốt cổ áo anh: "Em có xem, anh hát rất hay."
Chung Trì Tân nắm lấy tay Khương Diệp, đặt lên môi hôn, nhìn cô thật sâu: "A Diệp, chúng ta.." công bố đi.
"Ừm, chúng ta làm sao?" Khương Diệp ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
"Em có đói không, chúng ta đi ăn chút gì đó đi." Đến cuối cùng Chung Trì Tân cũng không nói được ra lời.
Anh muốn Khương Diệp nhìn chính mình một cách cởi mở, lại vừa muốn tuyên bố với cả thế giới rằng người anh thích là Khương Diệp, nhưng anh cũng hy vọng cô được tiến xa hơn và đạt được điều anh muốn.
Khương Diệp cười cười, không để ý chuyện anh đang nói lại tạm dừng: "Đi thôi."
Chung Trì Tân lái xe đưa Khương Diệp đi, bó hoa hồng kia lại trở lại tay cô.
"Anh định cất bó hoa này ở khách sạn, tuần này nó sẽ ở bên anh." Chung Trì Tân nhân tiện nhét điện thoại của mình vào tay Khương Diệp, mắt nhìn đường: "A Diệp, em giúp anh chụp một tấm ảnh đăng lên weibo được không?"
Dù sao thì mặt mũi của anh cũng đã bị rơi hết xuống khi đứng trước mặt Khương Diệp rồi, cũng không sợ cô nhìn thấy nó lần nữa.
"Chụp cái này sao?" Khương Diệp chỉ chỉ vào bó hoa hồng cô đang cầm, bó hoa này là lúc cô xuống máy bay đã mua nó ở một cửa hàng hoa, khi cô bước vào trường quay đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Chung Trì Tân gật đầu: "Em phải giúp anh viết mấy câu nữa."
Khương Diệp mở weibo, tìm đến chỗ chụp ảnh sau đó chụp bó hoa hồng: "Ừm, viết cái gì bây giờ?"
"Người tôi yêu nhất tặng hoa hồng."
Nghe được lời anh nói, Khương Diệp không khỏi liếc nhìn anh một cái, cuối cùng cúi đầu đánh một dòng chữ, mới đăng lên.
Khương Diệp đặt điện thoại của Chung Trì Tân xuống, lấy điện thoại của mình ra đăng nhập vào tiểu hào 9-J, tiểu hào mà cô mới vào có một lần: [ Hoa hồng chỉ tặng cho người mình yêu nhất]
Những người hâm mộ follow cả hai tài khoản: .
[ Tối rồi còn phát cẩu lương gì chứ? ]
[ Cái thức ăn cho chó này tôi không muốn ăn, mang đi đi, mang đi mau!]
[ Tức chết tôi, tức chết tôi, tức chết tôi!]
[ Wuwuwu, cái người mặc đồ đen thật sự là 9-J kìa.]
[ Đến hiện tại vẫn không biết 9-J trông như thế nào, tất cả đều tại tổ tiết mục, ống kính của mấy người như shit ý]
[ Chuyện không liên quan đến ống kính, tôi đã xem đi xem lại đoạn video đó thời gian rất lâu, tôi phát hiện ra rằng 9-J là cố ý tránh ống kính máy quay, cô ấy thật sự rất biết cách trốn ống kính, từ đầu đến cuối chỉ xuất hiện một bóng lưng, những lúc khác ống kính máy quay quay khắp hiện trường nhưng không quay được cô ấy.]
[ Cảm giác sau khi ca ca xuống sân khấu, ba người cố vấn đứng đó, sau đó 9-J đột nhiên xuất hiện trước ống kính, nhưng ống kính máy quay không có quay lại được khuôn mặt của cô ấy.]
[ Chị 9-J có khi nào là người trong giới không, đối với ống kính mẫn cảm như vậy? ]
[ Tôi cũng không rõ nữa, nhưng dáng người cao là chắc chắn rồi.]
[ Từ bức ảnh mà ca ca đăng trên weibo chúng ta có thể biết được những thông tin sau: Địa điểm chụp là trên ghế phụ của ô tô, người đang ôm bó hoa là chị 9-J, bộ quần áo màu đen bị lộ ra một chút kìa, tương ứng với bóng lưng của người đã tặng hoa trong buổi phát sóng trực tiếp hôm nay. Và từ góc độ chụp ảnh này thì không còn nghi ngờ gì nữa, người chụp ảnh chính là chị 9-J. Vấn đề xuất hiện rồi đây, bài weibo này thật sự là ca ca đăng sao? ]
[ Có lẽ chị 9-J chụp ảnh cho ca ca, sau đó ca ca mới đăng weibo.]
[ Ảnh bị mờ, rõ ràng là do ô tô đang di chuyển, nếu chị 9-J ngồi ở ghế phụ thì 90% là ca ca đang lái xe, ai có thể đăng weibo được chứ? ]
[ Chết tiệt, Leeuwenhoek*.]
Leeuwenhoek (Antonie Philips van Leeuwenhoek) là một thương gia, một nhà khoa học người Hà Lan. Ông được coi là cha đẻ của ngành vi sinh vật học và được coi là nhà vi sinh vật học đầu tiên trên thế giới. Ông đã sử dụng những chiếc kính hiển vi thủ công tự tay làm và là người người đầu tiên quan sát thấy các vi khuẩn và động vật nguyên sinh mà ông gọi là 'animalcules' (những động vật nhỏ bé). Ngày nay, những phát hiện này của van Leeuwenhoek được biết đến là "Vi sinh vật". Van Leeuwenhoek cũng là người đầu tiên ghi lại các quan sát bằng kính hiển vi những sợi cơ bắp, vi khuẩn, tϊиɧ ŧяùиɠ, dòng chảy của máu trong huyết mạch. Trong truyện này tác giả dùng một câu nói rất thịnh hành trên mạng TQ, có nghĩa là ở trên mạng có một số người quan sát rất kỹ, có thể soi ra từng chi tiết nhỏ, giống như Leeuwenhoek quan sát bằng kính hiển vi vậy.
[ Chị 9-J quá đáng, dùng điện thoại của ca ca đăng weibo, có bản lĩnh thì đăng ảnh chụp ca ca lên weibo của mình đi.]
[ Chị 9-J đây là tự mình đạo diễn sao! Xin hãy để ca ca ra ngoài nói chuyện.]
[ Couple Kính Nghiệp đêm nay chắc không ngủ được mất, say này chỉ có thể sống bằng những hình ảnh hay video edit mà thôi.]
Khương Diệp đọc được những bình luận bên dưới, mắt nheo lại, đây là lần đầu tiên cô dùng hai tài khoản đăng bài cùng lúc, làm sao mà Chung Trì Tân có thể thoải mái sử dụng ba hoặc bốn tài khoản vậy chứ?
"Chủ nhật tuần sau có buổi lễ thời trang Thịnh Điển, A Diệp, anh cũng sẽ tham gia." Chung Trì Tân nghĩ đến cảnh hai người có thể xuất hiện cùng nhau trước ống kính máy quay, nội tâm rất vui "Anh bảo bọn họ sắp xếp anh ngay phía sau em."
Tham gia lễ hội thời trang thì không thể tránh được việc đi thảm đỏ, Chung Trì Tân có chút tâm tư nho nhỏ, đến lúc đó Khương Diệp đi ở phía trước, anh có thể quan sát cô từ phía sau.
Nếu như đi nhanh, còn có thể xuất hiện chung một khung hình, cùng nhau xuất hiện trước ống kính truyền thông, quây hai người lại chính là công bố.
"Thứ sáu tuần sau không phải anh có buổi phát sóng trực tiếp sao?" Khương Diệp tính toán thời gian, nếu muốn tham gia thì cả tối sẽ không được nghỉ ngơi "Tiếp tục quay sẽ rất mệt."
"Không mệt, anh muốn tham gia cùng với em."
Đến địa điểm, Chung Trì Tân dừng xe, liếc nhìn điện thoại, phát hiện tài khoản 9-J đăng weibo.
Anh đi đến trước mặt Khương Diệp, đem màn hình điện thoại đến trước mặt cô: "A Diệp, em nói người em thích nhất là anh sao?"
Khương Diệp nhìn lướt qua bài đăng weibo kia: "Ừm."
Không có gì khó để thừa nhận, Chung Trì Tân ở trong lòng cô đúng là khác biệt với mọi thứ.
Chung Trì Tân cảm thấy không khí xung quanh mình đều màu hồng, tim đập cực nhạn, kéo cô lại gần nói: "A Diệp, anh muốn nghe em nói."
Không phải là ở trên mạng nói, cũng không dùng các tiểu từ tình thái để khẳng định lời nói của anh, thay vào đó anh muốn nghe cô trực tiếp nói câu này.
Khương Diệp khẽ nhướn nhướn mày, bước chân dừng lại, nghiêm túc nhìn anh, nói từng chữ: "Em thích anh."
Từ lúc cô xin nghỉ ở đoàn phim, cho đến lúc ra sân bay, ngồi trên máy bay nhìn bầu trời ở bên ngoài, Khương Diệp nhớ lại vô số lần cảnh hai người quen nhau, gặp nhau, cuối cùng đưa ra kết luận, không biết từ khi nào tình cảm cô đối với Chung Trì Tân ngày càng sâu đậm, cho đến khi nhận ra rằng mình thích anh.
Có thể là nghe bài hát anh hát cho cô, cũng có thể là là lúc hai người thảo luận kịch bản, khi thời gian ở bên nhau ngày càng nhiều, người đàn ông này đã từng chút từng chút xâm nhập vào trái tim cô.
Chung Trì Tân nắm lấy tay Khương Diệp, đặt nó lên trái tim anh, khuôn mặt đẹp trai lộ rõ vẻ vui sướиɠ đau khổ: "Nó đập nhanh quá."
"Ừm, hôn một cái là hết thôi mà." Khương Diệp tựa hồ như đang nói chỉ cần thổi một cái là được, rất tự nhiên ngẩng đầu hôn khóe môi Chung Trì Tân.
Chung Trì Tân đứng nguyên tại chỗ, có chút mơ màng, đợi cô kết thúc nụ hôn mới lùi ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá voi: Hạnh phúc đến quá nhanh, giống như cơn lốc.