Chương 120
"Gần đây trong đoàn làm phim có mấy diễn viên đang thảo luận về cô." Lôi Hải Kiến cầm một chai nước ngọt tới, đưa cho Khương Diệp.
Khương Diệp xua tay nói không uống.
"Xem bộ dáng không quan tâm của cô kìa, cô không muốn biết họ nói cái gì sao?" Lôi Hải Kiến hỏi.
"Tôi đến để quay phim." Khương Diệp cúi đầu nhìn cổ tay mình, bởi vì trên đó được bôi một lớp kem nền dạng lỏng đặc biệt, hiện tại căn bản là nhìn không ra ở đó có một hình xăm.
Lôi Hải Kiến gật đầu, trầm ngâm nói:" "Đúng vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết bọn họ đang thảo luận cái gì. Những đứa trẻ đó nói cô rất đáng sợ, đương nhiên Trương Tư Kỳ cũng nói cô diễn rất tốt."
Trương Tư Kỳ là nam diễn viên đóng vai nam chính trong 'Dòng chảy ngầm'.
"Cô mỗi khi quay xong đều tách biệt khỏi đám đông, có vấn đề gì sao?" Lôi Hải Kiến thích viết và quay những bộ phim tội phạm như thế này, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng vậy, thậm chí có thể nói anh ta có thể nói đến mức tỏa nắng.
"Sau khi quay xong tâm tình không tốt sao?"
"Tôi đã quan sát cô rất lâu rồi, mỗi khi quay xong tựa hộ rất lâu đều không có thanh tỉnh lại."
Lôi Hải Kiến không muốn Khương Diệp gặp bất cứ vấn đề gì, bất luận từ phương diện nào, cô ấy là người thích hợp nhất cho vai diễn này, không ai có thể khắc họa Mạnh Trình Tuệ một cách chân thực và trọn vẹn như cô, ngay cả diễn viên nhỏ khi đóng cặp với cô khi gặp cô cũng phải lén lút đi vòng qua, rõ ràng là diễn viên nhỏ kia đã mang cảm xúc từ trong phim ra cuộc sống đời thực.
"Chỉ cần điều chỉnh một chút là tốt thôi." Khương Diệp đã tìm vị giáo viên kinh kịch kia, giáo viên chưa xem phim nào cô đóng cả, nhưng có cho cô một đề nghị.
Rất nhiều diễn viên đóng phim, chẳng hạn như rơi nước mặt hoặc muốn quay một cảnh buồn nào đó, không nhất thiết phải là cảm xúc của nhân vật, các diễn viên có thể nhớ lại những điều, những người nhất định trong cuộc sống của họ, từ đó thể hiện cảm xúc buồn.
Trong trường hợp đó, nếu muốn xuất diễn thì sẽ xuất từ nhân vật đó ra, cũng có thể sử dụng phương pháp ngược lại, nghĩ về những điều hoặc những người khiến bạn vui vẻ, hạnh phúc.
Đối với Khương Diệp, người đầu tiên cỗ nghĩ đến nhất định là Chung Trì Tân.
"Đạo diễn, chiều thứ bảy tôi muốn xin nghỉ." Khương Diệp có một cảnh quay vào sáng thứ bảy.
Lôi Hải Kiến đồng ý luôn.
Sau khi Lôi Hải Kiến rời đi, Khương Diệp cúi đầu tay chạm vào vị trí trên cổ tay, nơi có hình xăm cá voi, trong mắt hiện lên nụ cười khó nhận ra.
Chung Trì Tân đang ở thành phố D xa xôi không biết được chuyện xảy ra ở đâu, anh đang tất bật chuẩn bị cho tiết mục công diễn trực tiếp.
"Tùng Danh anh hát bài gì vậy?" Giản Đồng Hạnh đã chọn bài hát có vũ đạo kinh điển nhất của cô ấy, bố cục sân khấu cũng rất tuyệt.
"Sông nhỏ."
"Bài hát này của anh rất hay." Giản Đồng Hạnh đã từng nghe qua nên cô biết đó là bài hát nổi tiếng của Tùng Danh.
"Cũng tạm được." Tùng Danh đang cầm cây đàn ghita, điều chỉnh âm.
Giản Đồng Hạnh cũng không cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, cô quay đầu lại hỏi Chung Trì Tân đang ngồi nhìn điện thoại ở đằng kia: "Trì Tân, cậu thì sao, chọn bài hát gì?"
"Sương mù." Chung Trì Tân thản nhiên nói.
Anh cầm điện thoại không phải gửi tin nhắn cho Khương Diệp, anh sợ làm chậm trễ việc quay phim của cô, anh chỉ đang xem động thái liên quan đến Khương Diệp trên mạng, phát hiện hôm nay có đại diện fan đến thăm đoàn làm phim.
* * *Anh chưa từng tới, chỉ có một buổi tối lén lút nhìn từ xa cuối cùng còn bị nhân viên của đoàn phim đuổi đi.
Giản Đồng Hạnh ngồi đối diện với Chung Trì Tân, nói đùa: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ hát bài 'Light', bài hát này khi nào thì phát hành vậy?"
Bài hát 'Light' này đã được lan truyền rộng rãi, bài hát này đã khiến rất nhiều người hâm mộ khóc trong concert, chỉ vì nó là một bài tình ca, trong đó Chung Trì Tân thổ lộ tình cảm của mình với người mình thích.
Cô đã nghe một đoạn ngắn của bài hát do người hâm mộ ghi lại, rất hay, dù là giai điệu hay ca từ, đều thực sự rất tuyệt.
Dự đoán rằng nó sẽ là một ca khúc kinh điển khi ra mắt.
Giản Đồng Hạnh nhìn người đàn ông đang cúi đầu nghịch điện thoại, trong lòng vừa ghen tị vừa chua xót, là một ca sĩ, có nhiều ca khúc kinh điển như vậy là một vinh dự rất lớn.
Thật đáng tiếc khi bản thân chỉ có bảy hoặc tám ca khúc có mức độ phổ biến tương đối cao.
Giản Đồng Hạnh vuốt vuốt tóc, bình tâm trở lại, với bảy tám bài hát này cô vẫn ngồi vững trên chiếc ghế nữ ca sĩ hàng đầu trong làng âm nhạc hiện nay, không phải ai cũng là Chung Trì Tân.
Thời gian diễn tập của ba người là riêng biệt, buổi sáng, buổi chiều và buổi tối, Chung Trì Tân chọn thời gian diễn tập vào buổi sáng, buổi chiều anh còn viết bài hát, dạo gần đâu anh có rất nhiều cảm hứng, có quá nhiều thứ để viết, tất cả đều được viết cho một người.
Còn buổi tối, anh còn phải gọi video với Khương Diệp.
Nháy mắt đã đến tám giờ tối thứ bảy, buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của Star Show bắt đầu, nền tảng phát sóng trực tiếp của đài Hỏa Lê bị quá tải, sập ngay lập tức.
May mắn thay, sau khi đài Hỏa Lê biết có Chung Trì Tân tham gia chương trình đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh các lập trình viên đầu hói đã sửa chữa và khôi phục lại.
"Xin chào những đánh giá viên trên mạng, chào mừng các bạn đến với chương trình Star Show. Hôm nay là ngày chứng kiến đội hình của ba đội." Người dẫn chương trình giới thiệu đơn giản "người mà các bạn và các thí sinh đang thấy chính là ba cố vấn Chung Trì Tân, Giản Đồng Hạnh, Tùng Danh."
Mỗi khi người dẫn chương trình đọc lên một cái tên, màn hình điều hiện lên dày đặc các bình luận.
Thứ tự biểu diễn của ba cố vấn được bốc thăm lựa chọn.
Giản Đồng Hạnh là người biểu diễn đầu tiên, Chung Trì Tân là người thứ hai, cuối cùng là Tùng Danh.
Chung Trì Tân ngồi trong phòng chờ, hôm nay là chiếu trực tiếp, không biết A Diệp đang ở trong đoàn phim có thời gian rảnh để xem không.
"Tôi lên đây." Giản Đồng Hạnh đứng dậy, đập tay với hai người họ.
"Cố lên." Tùng Danh cười với cô "Cô làm được mà."
Chung Trì Tân thấy Giản Đồng Hạnh đang nhìn mình thì nói: "Cố lên."
[23333, phản ứng của ca ca quá chậm rồi, tôi cũng không biết nên nói câu gì vào lúc này.]
[ Hình như vừa rồi có chút thất thần.]
[ Hạnh Tử cố lên, chị là tuyệt nhất!]
[ Tùng Danh nhìn có chút thô lỗ, nhưng cảm thấy anh ta cũng ôn nhu đó chứ.]
Giản Đồng Hạnh hát là một bài vừa hát vừa nhảy, cách bài trí sân khấu cũng rất tuyệt, khi đèn sân khấu được bật lên, khán giả ở bên dưới lập tức sôi sục, cô ấy là người mở màn thực sự rất đúng đắn, toàn bộ hiện trường đã được hâm nóng.
[ a a a, Hạnh Tử gϊếŧ tôi rồi! Cảm thấy bản thân hồi tưởng về khoảng thời gian đó.]
[ Hạnh Tử dù có trải qua sóng gió gì thì thực sự vẫn rất ổn định, vừa hát vừa nhảy mà không hụt hơi.]
[ Đúng vậy, Hạnh Tử đúng là nữ hoàng hát nhảy.]
Giản Đồng Hạnh trông rất dịu dàng nữ tính, nhưng khi đứng trên sân khấu, ánh đèn bật sáng và âm nhạc nổi lên, cô ấy ngay lập tức biến thành một người khác.
Chung Trì Tân nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng trực tiếp cũng không khỏi ngạc nhiên, những người có thể hoạt động quanh năm trong giới âm nhạc trong nước đều có hai tài năng, và trình độ của Giản Đồng Hạnh thì không thể nghi ngờ gì.
"Tiếp theo sẽ là Chung Thần." Hai mươi bốn thí sinh đều đứng ở một khu vực phía dưới sân khấu, có thí sinh bên cạnh hỏi: "Hà Ninh, bạn sẽ chọn cố vấn nào?"
Lam Hạ Ninh mỉm cười nói: "Cố vấn nào muốn tôi, tôi sẽ chọn người đó."
"Thôi đi, tất cả cố vấn đều muốn chọn bạn, khi đó cô Giản và Thầy Tùng đều nói muốn bạn tham gia vào đội của họ."
Tất cả các thí sinh đều đang nhìn Lam Hà Ninh một cách trực tiếp hoặc liếc nhìn, về cơ bản tất cả những thí sinh ở đây đều coi cậu ây là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ.
"Phương Hoằng, bạn muốn chọn ai?" Lam Hà Ninh quay đầu nhìn người đứng ở gần mép ngoài.
Phương Hoằng vẫn đang ngẩng đầu nhìn ánh đèn đang tắt dần trên sân khấu, nghe thấy Lam Hà Ninh nói, cậu ngạc nhiên quay đầu: "Tôi sao?"
"Bạn muốn chọn ai làm cố vấn?" Lam Hà Ninh kiên nhẫn hỏi lại.
"Chung Thần, anh ấy là thần tượng của tôi." Phương Hoằng không chút do dự nói.
"Tôi cảm thấy bên phía Chung Thần có khả năng sẽ có một cuộc đánh giá ngược lại" Một thí sinh thở dài nói "Chúng tôi đều là fan hậm mộ của Chung Thần."
Trong khi các thí sinh đang nói chuyện thì Chung Trì Tân bước lên sân khấu.
[ aaa, ca ca ca!]
[ Shit, hôm nay ca ca là thần tiên từ trên trời giáng xuống sao? ]
[ Thiên thần áo trắng, tôi chết đây.]
Anh hôm nay mặc bộ Hán phục cách tân màu trắng, khí chất tao nhã, âm thanh và ánh sáng toàn bộ đều được thay mới, chỉ lưu lại một đèn để đuổi theo Chung Trì Tân đang đi về phía trước.
Với nhạc dạo ở phần đầu, mọi người ngay lập tức biết Chung Trì Tân hát bài gì.
[ Là 'Sương mù' aaaaa]
[ Ca ca, sao anh không hát 'Light' chứ, tôi thật sự muốn nghe bài hát tỏ tình đó.]
[ Tôi đồng ý với ý kiến của lầu trên, cảm thấy bản thân ca ca ở album trước cũng là sương mù lạc đường, lần này nghe như sương mù nhưng không phải là sương mù, tâm tình cũng khác.]
[ Không quan tâm nó thế nào, đều nghe rất hay.]
[ Không biết tại sao giọng ca ca rõ ràng không thuộc loại thanh tao, nhưng tôi lại đột nhiên nghe được nó nhỉ? ]
[ Giống tôi, ca ca thuộc dạng thiên phú cộng thêm thực lực, thật sự không ai có thể so sánh được.]
Một người làm cả trường quay trở nên náo nhiệt, một người làm cả trường quay yên lặng nghe hát, theo lý mà nói thời điểm này Tùng Danh hát một bài hát dân ca giàu nội hàm và sâu sắc, là vừa đúng lúc.
Anh ta ôm cây đàn ghi ta ngồi giữa sân khấu, quần áo đầu tóc đều chải chuốt, trông giống như một nhà thơ lãng tử.
[ Cái này.. trước kia tôi rất thích 'Sông nhỏ', nhưng hôm nay không biết vì sao cảm giác có chút buồn tẻ.]
[ Đó có phải là cảm giác trống rỗng sau khi đạt được thành tựu không? ]
[ Lầu trên thật sự biết ăn nói!]
[ Chủ yếu chính là Chung Trì Tân vừa mới hát xong, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người hát phía sau Chung Trì Tân, không thể không nói vận may của Tùng Danh quá tệ.]
[ Đúng vậy, Chung Trì Tân hát quá hau, ai hát tiếp theo căn bản là tìm đường chết.]
[ Nếu hôm nay là thi đấu, Tùng Danh khẳng định sẽ bị loại.]
Sau màn trình diễn của ba cố vấn, tất cả các cố vấn đều đứng ở phía dưới quay lưng lại với sân khấu, các thí sinh tiến hành bỏ phiếu, tất cả các phiếu bầu đại diện cho sự lựa chọn của các thí sinh với cố vấn.
"Ca ca" "Ca ca" "Hạnh Tử"
Khoảng cách giữa ba cố vấn với khán giả ở dưới khán đài rất gần, họ không kìm được mà hướng về phía thần tương của mình hét to, đồng thời các nhân viên bảo vệ cũng phải dùng hết sức để ngăn chặn những người hâm mộ quá khích lao qua đó.
Chung Trì Tân ban đầu chỉ là tình cờ nhìn về phía đám đông, nhưng khi nhìn thoáng qua một dáng người thì đột nhiên sững sờ.
Người này trên tay cầm hoa, mặc quần áo màu đen, mũ áo trong trùm lên đầu kín mít, khuôn mặt cũng đã trang điểm kỹ càng nhưng Chung Trì Tân chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra.
Người này nhìn về phía anh và nói: "Ca ca, có thể tặng hoa cho anh không?"
Bởi vì Chung Trì Tân nhìn về một hướng quá lâu, Giản Đồng Hạnh cũng thuận mắt nhìn sang, cười hỏi "Có phải fan của cậu không?"
Chung Trì Tân không trả lời lại mà đi về phía người đó, anh yêu cầu bảo vệ cho cô vào.
Giản Đồng Hạnh cũng đi tới xem náo nhiệt, lúc này ống kính máy quay trực tiếp cũng cắt về phía này.
Người này tặng hoa cho anh, nói: "Ca ca, em có thể ôm anh được không?"
Chung Trì Tân dang hai tay ra, một tay cầm bó hoa vừa được tặng, tay còn lại ôm người kia vào lòng.
Sau đó người tặng hoa quay người biến mất trong đám đông.
[ a a a! Là ai vậy, thật ahihi, thực sự là tặng hoa hồng cho ca ca, woa woa woa, ca ca thực sự đã nhận nó, ca ca đúng là người đàn ông của gia đình a! @ 9-J]
[ Shit, mấy người ngốc sao? Vừa rồi không có nhìn thấy cổ tay người tặng hoa có hình xăm sao? Một con cá voi nhỏ.]
[? ]
[ Người đó là 9-J sao? ]
[ Ống kính, ống kính, mau quay lại cho tôi!]
Truyền hình trực tiếp không phải muốn cắt là cắt, khi cắt đến Chung Trì Tân, người ta chỉ có thể nhìn thấy anh ôm bó hoa hồng, trên mặt chứa nét dịu dàng mà fan hâm mộ bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Fan: Mẹ Kiếp!