Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 119​

Chương 119

Chung Trì Tân cúi đầu tắt máy sấy tóc, trong phòng khách không có bất kỳ âm thanh nào khac, anh ngẩng đầu nhìn Khương Diệp: "Em tức giận sao?"

Khương Diệp đứng trước mặt Chung Trì Tân, có chút xấu hổ quay đầu đi, cô không tức giận, chỉ là.. có chút không hài lòng nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Cảm xúc này không phải cô.

Chính xác hơn, đó là cảm xúc của nữ giáo viên Mạnh Trình Tuệ trong 'Dòng chảy ngầm', cô ta không thể chấp nhận bất cứ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, một khi ai đó đi chệch khỏi sự kiểm soát của cô ta, cảm xúc của cô ta sẽ hoàn toàn áp đi lý trí.

Khương Diệp biết rõ đó không phải cô, nhưng cô không khống chế được.

"Em xin lỗi." Khương Diệp nói xong liền đi về phía thư phòng.

"A Diệp." Chung Trì Tân gọi theo cô, Khương Diệp tựa hồ không nghe thấy, đi thẳng vào thư phòng.

Chung Trì Tân nhíu mày, đặt máy sấy tóc xuống, cầm lấy khăn khô đi tới thư phòng gõ cửa.

"Anh có thể đi nghỉ ngơi trước được không?" Giọng nói của Khương Diệp từ trong thư phòng truyền đến.

Cô dựa vào bàn làm việc, sắc mặt tái nhợt, trong cổ họng dâng lên một cỗ chán ghét, loại chán ghét chính mình dâng lên từ tận đáy lòng.

Mạnh Trình Tuệ là một người biếи ŧɦái, Khương Diệp đã biết điều đó ngay từ đầu.

Trong kịch bản mà Lôi Hải Kiến miêu tả, không có bất kỳ lý do nào liên quan đến biếи ŧɦái, cũng không có ảnh hưởng nghiêm trọng nào từ thời thơ ấu, con người này chính là hình tượng thể hiện bản chất xấu xa trong mỗi con người.

Cô ta không thi đỗ đại học chuyên ngành y, vì vậy cô ta chỉ có thể học một trường sư phạm bình thường, sau đó đi dạy ở trường Nhất Trung Ninh Thành.

Trường học là nơi có quy củ, ở đây những học sinh không tuân theo kỷ luật đã trở thành cái gai trong mắt Mạnh Trình Tuệ, giáo viên bình thường hoặc nghiêm khắc kỷ luật hoặc nhẹ nhàng thuyết phục, đôi khi cũng có những người coi những học sinh này không tồn tại.

Mạnh Trình Tuệ thì khác, cô ta cho rằng những học sinh này đang thách thức quyền hạn của mình, cô ta thích cảm giác nắm được những học sinh đó trong tay. Mỗi năm sẽ có một học sinh được chọn để 'dạy bảo' nhằm thỏa mãn những ham muốn tâm lý biếи ŧɦái của cô ta.

Vai diễn này làm Khương Diệp nhìn thấy bóng dáng của mẹ Khương trong quá khứ, nhưng mẹ Khương không đối phó với học sinh của mình mà là thực hiện một loạt các biện pháp đối với cô.

Khi nhìn thấy kịch bản này, Khương Diệp nghĩ rằng sẽ dùng nhân vật này để tạm biệt quá khứ, nhưng cô không ngờ rằng nhân vật này dường như có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hiện tại của cô.

"Không tốt."

Khương Diệp nghe thấy giọng nói của Chung Trì Tân từ phía sau truyền đến, sau đó cửa thư phòng được mở ra từ bên ngoài, Chung Trì Tân có chìa khóa.

Cô quên rằng đã đưa cho anh tất cả chìa khóa của ngôi nhà này.

Khương Diệp quay lại và thấy Chung Trì Tân đang bước với sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngay khi cô đang định nói 'Xin lỗi' thì Chung Trì Tân đã sải bước về phía cô, giọng điệu khuyên bảo: "Có chuyện gì thì trước tiên hãy sấy khô tóc đã, nếu không khi về già sẽ bị đau đầu biết không."

Phía trước thì vẫn mười phần khí thế, nhưng phía sau thì lầm bầm như một bà già.

Chung Trì Tân lấy chiếc khăn khô trong tay, quấn quanh tóc Khương Diệp và xoa nhẹ, cẩn thận không làm rối tóc cô.

"Sau này không được như vậy nữa." Chung Trì Tân cụp mắt xuống, nghiêm túc lau mái tóc còn ướt sũng của Khương Diệp "Chỉ có trẻ con mới đem mình khóa cửa nhốt chặt ở đó."

Khương Diệp cúi đầu im lặng, tất cả những cảm xúc tiêu cực đột ngột dâng lên vừa rồi dường như dần dần tiêu tan vì sự xâm nhập của người đàn ông này.

"Em là đứa trẻ ba tuổi sao? Sau này sẽ gọi em là Khương ba tuổi." Chung Trì Tân vẫn còn ở đó lẩm bẩm.

Khương Diệp đột nhiên bật cười: "Anh mới ba tuổi ấy, thật trẻ con."

Chung Trì Tân nhéo tóc Khương Diệp, chờ tóc gần khô mới bỏ khăn ra: "A Diệp, hôm nay em trừng mắt nhìn anh, còn mắng anh trẻ con nữa, anh rất tức giận."

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn anh: "Em xin lỗi, hôm nay tâm trạng em không được tốt."

Cuối cùng cũng thừa nhận một chút, Chung Trì Tân dùng tay giúp cô chải tóc, nói: "Được rồi, hôm nay tạm tha thức cho em, sau này nếu không vui thì nhất định phải nói cho anh biết."

Anh nghiêng người hôn cô, khi môi anh rời đi, cong mắt cười nói: "Mùi dâu tây."

Hai người bắt tay làm hòa.

Trước khi đi ngủ, Chung Trì Tân lấy điện thoại của mình, lại muốn điện thoại của Khương Diệp, sau khi loay hoay một hồi, anh nằm xuống và ôm Khương Diệp đi ngủ.

Bạn trai của Khương Diệp: [ Hôm nay A Diệp gọi tôi là quỷ ấu trĩ, sau này tôi chính là quỷ ấu trĩ của A Diệp (*v) ]

Vào nửa đêm những vẫn có hàng chục nghìn cư dân mạng chưa đi ngủ, một số người nhìn thấy dòng trạng thái này ngay lập tức vào thả bình luận.

[ Chậc chậc, thổ hào chính là khác người, nằm mơ cũng nhanh hơn so với chúng ta.]

[ Lầu trên có ý gì thế? ]

[ Khương Khương vừa đổi tên tài khoản weibo, đổi thành diễn viên Khương ba tuổi, chủ thớt lập tức mơ mộng luôn kìa~~]

[ Khương Khương sao lại đổi tên weibo nhỉ? Lại còn là một cái tên.. không phù hợp với tính cách của cô ấy nữa chứ.]

[ Làm sao? Không cho Khương Khương của chúng tôi có hành động dễ thương sao? ]

[ Nhân tiện hỏi chút, biểu tượng cảm xúc (*v) này gần đây rất hot sao? Sao tôi cảm thấy có rất nhiều người dùng nó thế.]

[ Ồ, có vẻ như 9-J trước kia đã dùng nó đăng trên weibo.]

[ Haizz, dạo này cảm thấy nhàm chán quá, ca ca bị người ta bôi đen, chị 9-J sao không xuất hiện đánh một trận? ]

[ Những anti đó, tôi còn không thèm để ý đến, chị 9-J chắc chắn sẽ không xử lý.]

[ Tập thứ hai của Star Show sắp có rồi nhỉ, muốn xem ca ca.]

[ Tập thứ ba mới được thấy ca ca hát, thật mong chờ!]

* * *

Ngày hôm sau, Khương Diệp đi quay phim, Chung Trì Tân ở lại thu dọn đồ đạc, anh thu dọn cả ngày, cuối cùng phát hiện tất cả đều là đồ của anh, ngoại trừ sách trên kệ sách và một số kịch bản trong phòng khách, quần áo và những đồ khác của Khương Diệp chỉ đóng gọn trong hai cái vali.

Ngược lại, Chung Trì Tân người vẫn chưa sống ở đây lâu lại cảm thấy đồ trong cả căn nhà này đều là của mình.

Anh không gọi ai đến, lúc đầu là không muốn bất kỳ ai chạm vào đồ của Khương Diệp, nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng cô cũng chẳng có gì để thu dọn.

Anh gọi xe để chuyển đồ đến tiểu khu Khê Địa, sau đó Chung Trì Tân ra ngoài đổ rác.

Hà Tinh Tinh đang ngồi xổm ở cửa vừa ăn mì vừa phơi nắng, nhìn người ra ra vào vào, lắc lắc đầu.

Hây hây, đây chính là niềm vui của người có tiền, nói chuyển thì ngày hôm sau lập tức chuyển.

Đợi đến buổi tối, đồ đạc bên trong gần như đã được chuyển đi hết, Chung Trì Tân ngồi ở phòng khách đợi Khương Diệp trở lại.

"Chuyển nhà, em muốn ở tiểu khu Khê Địa sao?" Hung Úc sau khi nhận được điện thoại của Khương Diệp thì hỏi lại.

"Vâng."

Thời đại này phát triển nhanh quá, Hùng Úc sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, thời gian trước đó còn chưa ở lại qua đêm, sao đây giờ đột nhiên lại ở cùng nhau rồi?

"Gần đây chỗ em có cẩu tử xuất hiện, vì vậy muốn chuyển đi trước."

Hùng Úc chỉ có thể nói: "Được rồi, tiểu khu Khê Địa thực sự tốt hơn rất nhiều, em ở bên đó càng yên tâm hơn."

Trước khi cúp điện thoại, Hùng Úc còn dặn dò: "Rất nhiều nghệ sĩ sau khi yêu đương đặc biệt dễ tăng cân, em.. hai người tốt hơn hết nên chú ý đến chế độ ăn uống của mình." Chị cũng không muốn ép buộc việc quản lý chế độ ăn uống của nghệ sĩ.

"Em biết."

Bản thân Khương Diệp không ăn đồ ăn vặt, nhưng thích mua cho Chung Trì Tân, cho nên về sau sẽ mua loại có ít calo thôi.

Vừa trở về chỗ ở, cô liền phát hiện trong nhà trống rỗng, giống như lúc cô còn ở một mình.

"A Diệp, anh đợi em rất lâu rồi, chúng ta về nhà đi." Chung Trì Tân vừa nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy, kéo Khương Diệp đi ra ngoài.

"Đồ đạc đã chuyển xong rồi sao?" Khương Diệp vừa bước vào cửa, ngay sau đó lại theo anh ra khỏi cửa.

"Buổi chiều đã chuyển xong rồi." Chung Trì Tân nắm tay Khương Diệp "Tất cả các phòng anh đã kiểm tra hết rồi, không sót thứ gì."

Ngoại trừ phòng khách phòng ngủ và thư phòng mấy nơi có đồ của Khương Diệp ra thì những nơi còn lại đều trống không, không có bất kỳ thứ gì.

Khương Diệp dừng lại, quay người đóng cửa nói với Chung Trì Tân: "Đưa chìa khóa cho em, ngày mai bảo trợ lý mang về cho chị Úc."

"Ồ." Chung Trì Tân móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa đưa cho Khương Diệp, vẫn còn chút không nỡ buông.

Chuyển nhà thì người vui vẻ nhất chính là Chung Trì Tân, khi nghĩ đến tương lại Khương Diệp sẽ ở cùng mình, trong đầu anh suy nghĩ chạy vòng quanh.

Lúc thì nghĩ sẽ cải tạo biệt thự, lúc thì nghĩ phòng trong nhà có đủ dùng không, mười phần rối rắm.

"A Diệp, đăng ký dấu vân tay của em." Khóa nhà Chung Trì Tân là khóa vân tay kết hợp.

Khương Diệp đứng trước ổ khóa, liếc nhìn một cái: "Em biết mật khẩu."

Trước đó cô đã đến đây một lần lúc Chung Trì Tân bị sốt cao và đã hỏi Kế Thiên Kiệt mật khẩu nhà anh.

"Vậy cũng cần lưu dấu vân tay." Chung Trì Tân cầm ngón trỏ của cô đặt lên nút lấy vân tay "Từ nay về sau đây sẽ là nhà của em, đây là chứng nhận."

Nhà của cô?

Từ ngữ mới lạ này làm Khương Diệp sững sờ một lúc, cho đến khi Chung Trì Tân kéo cô tiếp tục đi vào trong.

Lần trở lại này hoàn toàn khác với mấy lần trước đó, lần này nơi đây đã trở thành nhà của cô.

"Mặc dù trước kia A Diệp đã tới đây, nhưng hôm nay anh sẽ dẫn em đi tham quan tất cả các phòng." Chung Trì Tân dẫn cô đi thăm quan từng phòng, từng tầng một "Khương Tiểu Đậu vẫn ở phòng cuối cùng, hiện tại đã có người chuyên môn chăm sóc nó."

"Còn có phòng chiếu phim, sau này sẽ cải tạo lại một chút, hiệu quả âm thanh sẽ đặc biệt tốt." Chung Trì Tân tiết lộ anh sớm đã muốn cô sống ở đây.

Khương Diệp một đường im lặng đi theo anh, cho khi đi đến tầng ba, họ dừng lại trước cửa nhà kính.

Chung Trì Tân kéo cô, đi vòng qua đàn piano và hai hàng hoa, đi đến phía sau nhà kính, chỉ vào tầng dưới: "Em xem, bên kia là sân sau, còn có bể bơi, mùa hè có thể bơi trong đó."

Trước đây khi cô đến đây, cô chỉ chú ý đến nhà kính chứ không nhìn thấy sân sau.

Khó trách khu nhà Chung Trì Tân cách nhà bên cạnh xa như vậy, hóa ra còn có một cái sân sau lớn.

"Từ giờ trở đi tất cả đều là của A Diệp." Chung Trì Tân nắm tay Khương Diệp, đứng trên sân thượng nhìn xuống.

* * *

Khi tập thứ hai của Star Show được phát sóng, sự ưu ái của người qua đường dành cho Tùng Danh tiếp tục tăng lên, nhiều người đã từ phần hot search đi qua và cho rằng Lam Hà Ninh là người gần như đã được dự đoán cho chức quán quân.

[ Giọng hát của cậu ấy thật đặc biệt, tiểu ca ca rất hợp với sở thích của tôi.]

[ Tùng Danh cảm giác rất chuyên nghiệp, nhưng Chung Trì Tân hình như không bình luận gì nhiều, anh ấy nói không được sao? ]

[ Chung Trì Tân chưa từng tham gia loại chương trình này, có lẽ là không biết lựa chọn.]

[ Cười chết, lầu trên bôi đen thì cũng cần có chút trình độ chứ, cho mi ba phút đi tìm nhà hát Hoàng kim, cho mi biết thế nào gọi là đáng giá chuyên nghiệp.]

[ Có một số người cũng không biết chuyện gì, tùy tiện bôi đen ca ca. Trừ hai điều, một là ngoại hình, hai là kỹ năng chuyên nghiệp của ca ca, mấy người bôi đen một cái thôi thì cũng coi như tự bôi đen chính mình.]

[ Tuy nhiên, cảm thấy ca ca không lạc quan lắm về Lam Hà Ninh, vẫn luôn cau mày, nhưng cho đến này Lam Hà Ninh là người nổi bật nhất trong số những thí sinh này.]

[ Ca ca không có phủ nhận, cho dù cau mày, nhưng anh ấy vẫn bật đèn xanh.]

[ Tôi thích Tùng Danh, cảm thấy trên người anh ấy có rất nhiều câu chuyện, trải nghiệm.]

[ Anh ấy đã ở dưới bao nhiêu năm, có kinh nghiệm hơn người bình thường, vì vậy về chuyên môn anh ấy rất nghiêm khắc.]

[emmmm, năm nay đầu tóc dài cá tính và bộ râu chưa cạo, cái đó gọi là thăng trầm của cuộc đời, thuyết phục.]

[ Lầu trên nói chuyện gì mà âm dương quái khí vậy, fan Chung các người thì thật là cao thượng rồi.]

[ Thật xin lỗi, tôi không phải fan ai cả, chỉ là một người yêu âm nhạc, ai hát hay thì tôi thích người đó.]

Khi tập thứ hai lên sóng, những bình luận liên quan đến Chung Trì Tân rõ ràng là có người bẻ hướng, tổ tiết mục đương nhiên là không dám làm chuyện này, chắc chắn là người khác, Ban Phi rất nhanh đã tìm ra kẻ đứng sau.

"Cứ để đó xem xem." Chung Trì Tân dựa vào trên ghế, hai chân vắt chéo, lúc này Khương Diệp không ở đây, anh lại khôi phục thành Chung Thần kiêu ngạo, hai mắt lạnh lùng "những tài liệu đó anh cứ lưu lại trước, sau này hãy đăng lên."

Ban Phi gật đầu nói được, sau đó do dự nói: "Cuối năm có Fashion Festival, cậu có tham gia không?"

Chung Trì Tân suy nghĩ một chút, hỏi: "A Diệp có đi không?"

Ban Phi: "..."

May mắn thanh anh là một người quản lý xuất sắc, không chỉ biết về nửa kia của nghệ sĩ, anh còn có liên hệ với người quản lý của nửa kia nữa.

"Cô Khương sẽ đi, với lại có rất nhiều thương hiệu muốn tài trợ cho cô ấy."

Trong làng giải trí, có tiền mua hàng cao cấp không tính là gì cả, có bản lĩnh đề các nhãn hàng đưa tài trợ mới gọi là bản lĩnh. Cho dù Khương Diệp diễn vai phụ hay vai nam, thì chỉ riêng ngoại hình của cô cũng đủ thu hút các thương hiệu.

"Vậy tôi cũng đi." Chung Trì Tân mười phần không cần mặt mũi.

Ban Phi: Một người đang yêu thì không thể dùng logic để phán xét.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chị Úc: Oops, quên không nhắc bọn họ thực hiện các biện pháp an toàn.