Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 118​

Chương 118

Sau khi tập hai của Star Show ghi hình xong, Chung Trì Tân chỉ có hai ngày để nghỉ ngơi, tập thứ ba là các cố vấn biểu diễn trực tiếp, họ cần chọn bài hát để diễn tập, khi kết thúc buổi biểu diễn sẽ là lúc các thí sinh chọn người hướng dẫn mình, xuất hiện số phiếu vượt quá tám người hoặc ít hơn ba người thì sẽ do cố vấn chọn ngược lại thí sinh.

Hai ngày này, Chung Trì Tân vẫn đi đi lại lại giữa thành phố D và thủ đô.

Sau đó, mỗi tập của Star Show sẽ được phát sóng trực tiếp, các đội trực tiếp thi đấu, Chung Trì Tân sẽ không có thời gian rảnh để quay lại thủ đô, anh ở chỗ Khương Diệp đợi đến chín giờ tối, cũng không thấy cô quay về, thì lại vội vã mặc quần áo, gấp gáp đi đến thành phố điện ảnh Tinh Hải.

Mặc dù trời đã khuya nhưng có rất nhiều đoàn phim tập trung tại thành phố điện ảnh Tinh Hải để quay phim.

Khi Chung Trì Tân tìm thấy đoàn phim 'Dòng chảy ngầm' thì họ vẫn còn đang quay phim ở đó.

Từ góc độ của anh nhìn sang có thể thấy rõ biểu hiện của mọi người trên trường quay.

Mạnh Trình Tuệ đang cầm một con dạo chặt xương trong tay, ngồi bên cạnh bàn, đầu ngón tay gõ nhịp trên thân dao phát ra âm thanh 'da da', nhìn xa hơn về bên phải là một cậu bé bê bết máu đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói vào thành ghế, trên cánh tay không còn một mảnh da nguyên vẹn.

"Cô giáo, trước kia từng có ước mơ làm bác sĩ, đang tiếc.." Mạnh Trình Tuệ chống cằm, dáng vẻ vô cùng ngây thơ "nhưng như bây giờ cũng tốt, cô giáo có thể chữa khỏi bệnh cho em, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hoàn thành bài tập về nhà, sẽ không trốn học."

Bên cạnh bàn vẫn còn một khay dụng cụ phẫu thuật, Mạnh Trình Tuệ đứng dậy, đeo găng tay cao su, lấy dao mổ và tông đơ cắt tóc, đi về phía Tiêu Cường, người sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Cô dùng tông đơ cạo sạch tóc của Tiêu Cường, khóe môi cô nhếch lên một đường cong kỳ lạ: "Sẽ không đau đâu, cô giáo bảo đảm."

Nói xong, ở trên đỉnh đầu cậu ta vẽ một đường, sau đó cầm dao mổ rạch đầu Tiêu Cường.

Trên đầu diễn viên đã được trang bị các đạo cụ hiệu ứng đặc biệt, máy quay chỉ nhắm vào Khương Diệp và đỉnh đầu diễn viên nhỏ kia, khi đạo cụ da đầu bị rạch ra, ở bên trong có cách mạch máu não và dây thần kinh như thật.

"Cut."

Theo tiếng hô của đạo diễn, Khương Diệp dừng động tác đang làm, cô ném dao mổ trở lại khay dụng cụ, cúi đầu tháo găng tay cao su trên tay.

Chung Trì Tân chưa kịp thu hồi ánh mắt thì một nhân viên đột nhiên đi đến trước mặt anh: "Anh đang làm gì vậy? Chỗ này là đoàn làm phim của chúng tôi, người hâm mộ không được phép vào."

Để không bị chú ý, Chung Trì Tân chỉ có thể xoay người rời đi, anh đi đến một góc khác cách đó không xa, dựa vào chiều cao của anh có thể nhìn thấy hình dáng của Khương Diệp.

Xung quanh cô không có ai, trợ lý đang đứng bên cạnh cô cầm quần áo và một số thứ, lẽ ra họ phải được dặn là không được đến gần.

Trước kia khi quay phim ở tỉnh Y, Khương Diệp cũng ở trong trạng thái này, cô thích ngồi xổm hoặc đứng một mình để xem quay phim, sau khi quay xong thì đứng ở một góc khuất.

Cũng không biết mất bao lâu nữa mới quay xong, Chung Trì Tân đang định quay trở lại xe chờ Khương Diệp thì đột nhiên nhìn thấy trên tay Khương Diệp có một chấm đỏ lóe lên.

Đó là.. khói?

Vào năm ngoái khi anh đang chuẩn bị giải nghệ, cũng có châm một điếu, chẳng qua anh chỉ tò mò về mùi vị của bia cũng như tò mò về thuốc lá.

Anh nhíu mày quay đầu lại nhìn chằm chằm Khương Diệp cách đó không xa, thấy cô rít một hơi thuốc sau đó nhả ra một làn khói trắng dài.

Không thể phủ nhận rằng dáng vẻ dựa vào thùng đạo cụ cúi đầu hút thuốc rất đẹp, cô có nét duyên dáng độc nhất vô nhị, nếu cảnh này được quay lại trực tiếp có thể trở thành một cảnh kinh điển trong phim điện ảnh.

Đáng tiếc Chung Trì Tân không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, l*иg ngực anh hơi se lại, vào những lúc anh không biết A Diệp rốt cuộc đang nghĩ gì và đã trải qua những gì?

Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp thật lâu, cuối cùng xoay người đi trở về xe.

Khương Diệp dựa vào thùng đạo cụ châm một điếu thuốc, điếu thuốc này là lấy từ chỗ nam chính, cô chỉ hút một ngụm, mùi vị không tốt, có chút đắng cay, sau khi nhả ra một vòng khói, hai ngón tay Khương Diệp cũng không còn run nữa, đột nhiên cô như có linh cảm quay người nhìn về phía bên phải.

"Chị Khương, chị cần quần áo sao?" Trợ lý đứng ở bên phải còn tưởng rằng Khương Diệp đang nhìn mình.

"Không cần." Khương Diệp dập điếu thuốc đi, hồi đại học cô có hút thuốc một thời gian, lúc đó áp lực quá lớn, sau đó quen biết Tiền Quý và Đồ Liêu cô mới không hút thuốc nữa.

Cũng không biết vì ngụm thuốc này thật sự nâng cao tinh thần hay vì nguyên nhân nào khác, Khương Diệp đột nhiên xuất diễn, trước đó suy nghĩ như bị đóng băng bây giờ đột nhiên tuôn trào.

Cô vứt điếu thuốc đi mở điện thoại lên xem giờ, lúc này Chung Trì Tân chắc đã ghi hình xong chương trình ở thành phố D, nếu anh vội về thì bây giờ có lẽ đang ở chỗ cô.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Khương Diệp mở điện thoại, gửi một tin nhắn cho Chung Trì Tân.

Vừa gửi xong, chuyên gia trang điểm đã đến chỉnh lại lớp trang điểm cho cô, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu.

Chung Trì Tân trở lại xe, chuẩn bị quay về thì nhận được tin nhắn của Khương Diệp.

A Diệp: [ Hôm nay anh có trở về không? Trong tủ lạnh có dâu tây, là hôm qua em mua, chắc là rất ngọt.]

Khương Diệp không thích ăn những thứ này, bình thường một ngày ăn ba bữa thì sẽ không ăn những thứ khác, bao gồm hoa quả, hiển nhiên dâu tây là mua cho anh.

Chung Trì Tân dựa vào ghế lại, trong lòng không cảm thấy vui vẻ như trước mà ngược lại còn cảm thấy nặng nề khó tả.

Càng ở bên nhau lâu lại phát hiện Khương Diệp hoàn toàn không quan tâm đến bản thân mình, ngoại trừ việc theo đuổi diễn xuất, những thứ khác cô cũng không quan tâm.

Có lẽ có thêm một điều nữa, cô ấy vẫn quan tâm đến Chung Trì Tân.

Kể từ khi Chung Trì Tân thường xuyên ở chỗ cô, tủ lạnh vốn dĩ trống rỗng, sau khi anh mang đồ đến vài lần thì tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp các loại đồ ăn vặt và trái cây.

Chung Trì Tân: [ Anh đã xuống máy bay rồi, sắp về đến nhà rồi, em khi nào thì trở về vậy, anh đợi em trở về cùng nhau ăn cơm. (*v) ]

Cũng may hai người đều không có thể chất dễ mập, lại thêm việc đều đặn luyện tập, nếu không ăn uống vào ban đêm rất dễ tăng cân.

A Diệp: [ Chắc là mười một giờ, anh ăn trước đi, nghỉ ngơi sớm chút.]

Chung Trì Tân: [ Ngủ không được, muốn gặp em.]

Khương Diệp đã sớm nhìn thấu kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Chung Trì Tân cho nên không nhạc nhiên khi thấy nội dung tin nhắn anh gửi đến, cô đặt điện thoại xuống và đi về phía phim trường, chuẩn bị quay cảnh cuối cùng trong ngày.

* * *

Chung Trì Tân đỗ xong xe, lấy chìa khóa mở cửa.

"Chung Trì Tân?" Người dẫn chương trình ở nhà kế bên cũng vừa tan làm, nhìn thấy bóng người trước cửa nhà Khương Diệp thì hét lên một tiếng: "Hai người đây là chuẩn bị công khai sao? Mỗi ngày sao lại xuất hiện trắng trợn như thế?"

Tiểu khu này có rất nhiều minh tinh nghệ sĩ, nhưng phần lớn đều là tuyến hai tuyến ba hoặc nhóm người trong cùng công ty ở với nhau, lượng người qua lại rất nhiều. Những người như Chung Trì Tân đến đây lâu như vậy mà ở trên mạng không có bất kỳ tin tức nào lọt ra, thực tế là do tòa nhà Khương Diệp ở tương đối hẻo lánh.

Chung Trì Tân quay đầu nhìn người hàng xóm với ánh mắt xa lạ và cảnh giác.

"Tôi sống ở đây." Người dẫn chương trình giơ chiếc chìa khóa trong tay "Trước kia Khương Diệp đến chỗ tôi mượn đồ ăn, là chào đón anh sao?"

Chung Trì Tân nhớ tới ngày hai người xác định quan hệ, Khương Diệp quả thật có sang hàng xóm mượn hai hộp bỏng ngô và một gói chocolate rượu, ánh mắt anh dừng ở trên người hàng xóm, hoàn toàn không nhận ra là ai.

"Người dẫn chương trình buổi tối trên đài Hỏa Lê, Hà Tinh Tinh." Người dẫn chương trình này vẫn mang tinh thần mệt mỏi của thiếu nữ thức đêm "tôi không có ý gì khác, ban ngày tôi rất ít khi gặp Khương Diệp, tôi chỉ muốn nhắc nhở hai người, nếu không có ý định công khai sớm thì tốt nhất nên chuyển đi chỗ khác, bởi vì trong hai ngày nay trong tiểu khu thường xuyên xuất hiện mấy tay săn ảnh."

Chung Trì Tân do dự một lúc, sau đó nói cảm ơn Hà Tinh Tinh.

Hà Tinh Tinh vẫy tay: "Khi cẩu tử đến, tôi cũng sống không tốt." Nói xong cô mở cửa bước vào nhà.

Sau khi vào cửa, Chung Trì Tân đi về phía tủ lạnh, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một hộp dâu tây Đan Đông, anh không lấy ra mà đi tắm, sau đó ở trong phòng khách đợi Khương Diệp về.

Cô nói mười một giờ về, Khương Diệp mười một giờ năm phút mới về đến nhà, vừa nhìn thấy trong nhà sàng đèn liền biết Chung Trì Tân đang ở trong nhà.

Khi Chung Trì Tân nghe thấy tiếng xe đậu bên ngoài, anh lập tức đi ra mở cửa đứng đợi ở đó.

"Vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Khương Diệp xuống xe, bước nhanh tới.

Chung Trì Tân kéo cô cùng tiền vào, đóng cửa lại, cúi người hôn Khương Diệp một cái, sau đó ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô: "Anh rất nhớ em."

Khương Diệp buông túi xách, thả lỏng cánh tay để ôm Chung Trì Tân, cười nói: "Chúng ta mới không gặp có một ngày.'

" Chính là nhớ. "Khoảng cách chiều cao giữa hai người là phù hợp, Chung Trì Tân chỉ cần hơi cúi đầu xuống là có thể dựa vào cổ Khương Diệp, anh cũng làm như vậy, chóp mũi dụi vào cổ cô một cách điệu nghệ.

Chung Trì Tân đi theo cô từng bước:" Vừa rồi hàng xóm đề nghị chúng ta chuyển nhà, nói là cần đây trong tiểu khu xuất hiện cẩu tử. "

Hàng xóm?

Tay Khương Diệp cởϊ áσ khoác dừng lại một chút, điều kiện an ninh ở đây không phải là tốt hàng đầu, đối với ngôi sao tuyến hai, tuyến ba là đỉ, Khương Diệp thì không vấn đề gì, nhưng.. Chung Trì Tân thì không được.

" Ngày mai em bảo Chị Úc tìm cho em căn nhà mới. "

" A Diệp. "Chung Trì Tân cọ cọ vào người Khương Diệp" Anh cảm thấy chúng ta như vậy cũng rất tốt. "

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn anh:" Anh muốn em ở chỗ anh sao? "

Mắt Chung Trì Tân đảo tứ phía, cuối cùng là gật đầu.

" Em tìm thời gian thu dọn một chút. "

" A Diệp, em đồng ý sao? "Chung Trì Tân híp mắt cười nói.

" Vâng. "

" Vậy ngày mai ngày kia có thể dọn qua được, anh có thời gian. "Chung Trì Tân ngày kia phải bắt đầu tập luyện cho buổi công chiếu trực tiếp.

Giải quyết xong chuyện này, Chung Trì Tân đi lấy dâu tây từ trong tủ lạnh ra, đem đi rửa sạch và đợi Khương Diệp đến ăn.

Lúc Khương Diệp tắm xong đã là mười một giờ rưỡi, Chung Trì Tân bưng một đĩa dâu tây đi tới, đút cho cô một quả.

" Ngọt không? "

" Ừm. "Khương Diệp cắn một miếng, dâu tây quá lớn, vẫn còn một nửa nữa.

Chung Trì Tân bèn ăn nốt nửa quả dâu tây còn lại và lẩm bẩm:" Ngọt quá. "

Sau đó anh nhét cả đĩa vào tay Khương Diệp, kéo cô ngồi xuống, lấy đi khăn tắm trên đầu cô, giúp cô sấy tóc.

Khương Diệp không quen bị người khác phục vụ như vậy, tư thế ngồi có chút cứng ngắc.

Chung Trì Tân đứng phía sau Khương Diệp, bật máy sấy ở chế độ nhỏ, thổi nhẹ mái tóc của cô.

Tóc của Khương Diệp rất mềm, đã dài đến ngang vai, tay của Chung Trì Tân luồn vào trong tóc, cẩn thận sấy khô từng chút từng chút.

" A Diệp, em quay phim thuận lợi không? "Chung Trì Tân giả vờ tùy ý hỏi.

Khương Diệp đem đĩa trái cây ở trong tay đặt lên trên bàn trà, cúi đầu nhìn đĩa dâu tây, ngữ khí như thường nói:" Vẫn tốt. "

" A Diệp, nếu tâm tình không tốt, có thể nói cho anh biết. "Chung Trì Tân nhìn không thấy được biểu cảm của Khương Diệp, lại không muốn nói chuyện tối nay anh nhìn thấy.

" Làm sao anh lại đột nhiên nói như vậy? "Khương Diệp xoay người đứng lên nhìn anh.

Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sấy tóc phả ra hơi nóng.

Khương Diệp nhìn Chung Trì Tân, ánh mắt có chút lạnh lùng:" Hôm nay anh đến đoàn làm phim. "

Chung Trì Tân bị ánh mắt đó của cô làm cho sửng sốt, anh muốn nói với Khương Diệp rằng sau này anh sẽ ở bên cô, cùng cô chia sẻ mọi chuyện, cuối cùng chỉ có thể nói:" Anh.. hút thuốc đối với thân thể không tốt."

Tác giả có lời muốn nói:

Cá Voi: Tắm rửa sạch sẽ không phải là dâu tây đâu, là tối đấy~~~ (*/ω\*)