Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 114​

Chương 114

"Doanh thu phòng vé vượt quá 3 tỷ, phiên bản thứ hai sẽ được đăng trên kênh official của chúng tôi, coi như một phúc lợi nhỏ dành tặng mọi người." Tào Khôn không hổ danh là đạo diễn, muốn có đồ ngon thì phải đặt mục tiêu.

Các phóng viên có mặt ở hiện trường cũng đáp lại bằng một nụ cười thiện chí, xét về doanh thu phòng vé mấy ngày nay của 'Thiếu Hoa Ca' đã tăng vọt, ba tỷ chỉ là vấn đề thời gian thôi.

"Vậy Chung Thần có kế hoạch tiếp tục tiến vào ngành điện ảnh không? Từ bộ phim này có thể nhìn thấy biểu hiện của anh cũng rất xuất sắc."

Vị phóng viên này đã hỏi thay cho nguyện vọng của tất cả các phóng viên có mặt ở đây, nếu Chung Trì Tân muốn gia nhập ngành điện ảnh, có lẽ sẽ gây ra một cuộc mưa tanh gió máu, sức ảnh hưởng của người đàn ông này quá lớn.

"Tùy duyên, tôi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể." Chung Trì Tân cầm micro bằng tay phải, suốt cả buổi phỏng vấn đều không có lấy tay trái ra khỏi túi.

Sau khi 'Cửu hoàng tử' trả lời câu hỏi của phóng viên, tiếp theo đương nhiên là 'Thị nữ Lương Thiền'.

"Lương Thiền có muốn tiếp tục hợp tác với Cửu hoàng tử không?"

Khương Diệp cầm micro, nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Lương Thiền thề chết vẫn đi theo Cửu hoàng tử."

Những người đã xem qua phim ở dưới khán đài đều thở dài, đây là lời mà Lương Thiền đã nói với Đoạn Vịnh Sương trong phim.

Vấn đề cứ như vậy bị đẩy về, vẫn còn có phóng viên hỏi Khương Diệp kế hoạch hiện tại của cô.

"Tôi đang quay phim, gần đây mới tiếp nhận một bộ phim mới."

"Cho nên 'Tượng Y' đã quay xong rồi sao?" Buổi phỏng vấn công chiếu 'Thiếu Hoa Ca' các câu hỏi được đặt ra không nhất thiết chỉ liên quan đến bộ phim đó, chủ yếu là Khương Diệp không xuất hiện trước mắt mọi người, bọn họ không tìm được cô hội mà phỏng vấn.

May mắn thay, Tào Không không quan tâm, thậm chí còn quay đầu khuyến khích Khương Diệp trả lời.

"Đúng vậy, bộ phim đã đóng máy được một thời gian rồi, có thể sẽ được phát hành vào tháng 5 hoặc tháng 6 năm sau."

"Vừa quay xong bộ phim này đã tiếp nhận kịch bản mới, cô Khương vất vả quá." Vị phóng viên thở dài.

Hầu như sau khi diễn viên nổi tiếng rồi, các hoạt động đại ngôn thương mại là điều không thể thiếu, khoảng thời gian ở giữa sẽ có các hoạt động, xuất hiện trước toàn thế giới, vị này hình như chỉ dựa vào các tác phẩm của mình mà nổi tiếng.

"Tôi vẫn ổn, đã nghỉ ngơi rồi." Khương Diệp thích quay phim, đặc biệt là được chọn kịch bản mà mình thích, đương nhiên sẽ không cảm thấy mệt.

Một số câu đố thú vị đã được đặt ra xung quanh bộ phim 'Thiếu Hoa Ca', theo hình tượng nhân vật, Chung Trì Tân và Khương Diệp ở trong phim là một đôi, đương nhiên sẽ bị người dẫn chương trình đặt câu hỏi cùng nhau.

Chung Trì Tân tránh né rõ ràng đến mức ngay cả người dẫn chương trình cũng không khỏi thốt lên: "Xem ra đối tượng của Chung Thần quản lý rất nghiêm khắc."

Cuộc phỏng vấn những nhân vật chính của 'Thiếu Hoa Ca' tham gia phỏng vấn công chiếu đã được đăng trên weibo.

[ Đạo diễn Tào đúng là tìm được đội ngũ thần tiên, lần này thực sự là bom tấn.]

[ Khương Khương hôm nay mặc áo len cao cổ..]

[ Xuỵt..]

[ Các chị em, tôi bỏ lỡ cái gì rồi sao? ]

[ Ca ca và Khương Diệp cách xa nhau quá, cuộc phỏng vấn kéo dài hơn 20 phút mà ca ca không có nhìn về phía Khương Diệp lần nào, hai người bọn họ thực sự là bạn sao? ]

[ Về sau càng rõ ràng, hai người bị người dẫn chương trình gọi đến chơi trò chơi cùng nhau, ca ca thật sự là cứng đờ cả người luôn.]

[ Hahaha, dù sao thì cũng bị chị 9-J theo dõi, ca ca làm sao dám có bất kỳ hành động nào chứ, ]

[ 9-J rất lâu rồi không có động thái gì cả, rất nhớ cô ấy.]

[ Nói rõ ràng chút nào, bạn là nhớ 9-J hay nhớ 9-J đăng ảnh ca ca thế.]

[ Couple Kính Nghiệp đều giải tán rồi sao, 9-J với ca ca mới là chân ái, bạn xem hiện tại ca ca và Khương Diệp đến làm bạn cũng không được nữa rồi.]

[ Nhưng trong 'Trở về cuộc sống điền viên' bọn họ rất ngọt ngào, tôi có thể xem một vạn lần như thế.]

[ Kỹ năng diễn xuất của Khương Diệp rất tốt, có diễn xuất theo kịch bản hay không thì ai biết chứ.]

[ Tôi không tin, luôn cảm thấy ca ca và Khương Diệp có tình cảm, ít nhất là trên tình bạn.]

[ Thôi nào, Khương Diệp của mấy người ai mà chả biết có kim chủ, trên cổ còn có dấu hickey, hôm nay còn cố ý mặc áo len cao cổ để che đi.]

[ Không đúng, tại sao bây giờ vẫn còn người đi ra hắc Khương Diệp có kim chủ, cho rằng mặt chưa đủ đau hay sao? Cho dù có hickey đi chăng nữa, thì người ta không thể có cuộc sống riêng tư sao? Quản rộng như vậy, đường là do nhà bạn xây hay sao? ]

[ Hôm nay fan couple Kính Nghiệp bị thương rồi, hai người bọn họ có vẻ rất xa lạ, không được tự nhiên như hồi tham gia chương trình tống nghệ.]

[ Đều nói đến tống nghệ, vậy hãy làm fan couple trong chương trình tống nghệ thôi, tất nhiên hoan nghênh các bạn đến với couple Lương Đoạn chúng tôi, chúng tôi chỉ là hâm mộ nhân vật, không phải người thật.]

[ Hu hu, hóa ra mọi người đều chấp nhận chuyện ca ca có người mình thích rồi sao? Vậy fan only như tôi thì sao chứ? ]

[ Vẫn còn fan only sao? Mọi người đều trèo tường hết rồi.]

* * *

Ở trên mạng, câu chuyện tình bạn giữa Khương Diệp và Chung Trì Tân bị tan vỡ đã bắt đầu được chấp nhận, mọi người đồng cảm về điều đó, suy cho cùng cái tiểu hào 9-J vừa xuất hiện đã mang tính chiếm hữu sâu sắc.

Ở bên đây, sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, một nhóm người tìm địa điểm ăn tối, để chúc mừng bộ phim đạt thành công về mặt phòng vé.

"Thật không ngờ vẫn chưa đến một năm cậu đã tìm được đối tượng rồi, khi nào thì dẫn ra ngoài gặp mặt vậy?" Tào Khôn vỗ vai Chung Trì Tân thở dài "Thời gian trôi qua quá nhanh, tưởng chậm mà nhanh, nháy mắt cậu đã nói chuyện yêu đương rồi."

Lúc này đã không còn phóng viên nào nữa, Chung Trì Tân theo bản năng liếc nhìn Khương Diệp: "Sau này nếu có cơ hội sẽ cùng cô ấy mời đạo diễn ăn cơm."

Bọn họ đặt phòng bao, cả nhóm ngồi ăn uống, sau đó Khương Diệp nói muốn đi vệ sinh.

Khoảng mười phút sau, Chung Trì Tân cũng kiếm cớ ra ngoài.

Chung Trì Tân đi đến góc nhà vệ sinh, không thấy Khương Diệp đâu, anh lấy điện thoại ra, đang định nhắn tin hỏi thăm, lại thấy tin nhấn của Khương Diệp gửi đến mười phút trước.

[ Ở lối thoát hiểm.]

Anh đi qua nhà vệ sinh, đi đến trước cánh cửa có đánh dấu exit, mở cửa đi xuống cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Khương Diệp đang ở tầng dưới.

Khương Diệp nghe được âm thanh, nhìn lên, thấy Chung Trì Tân đi về phía mình.

"Tay trái của anh bị sao thế?"

Đợi đến khi Chung Trì Tân đi đến trước mặt, Khương Diệp mới mở miệng hỏi.

".. Cái gì?" Chung Trì Tân ngạc nhiên hỏi lại.

Khương Diệp đem đầu lưỡi dán lên lợi của mình, nghiêng đầu cười nói: "Em đã nói rồi, anh diễn xuất rất kém, anh vẫn không nhớ sao?"

Cô đưa tay về phía Chung Trì Tân, kiên định nói: "Để em xem tay trái của anh."

Chung Trì Tân nghịch ngợm bước lên phía trước, dựa vào Khương Diệp, xoa xoa cổ cô ấy, nói một cách quyến rũ: "Không đưa, quay về rồi nói."

Theo lý lẽ mà nói, Khương Diệp không thích như vậy, cô sống lý trí hơn là tình cảm.

Nhưng Khương Diệp cũng không có dùng sức rút tay trái của anh ra xem, ngược lại vẫn để cho anh dựa vào, chỉ hỏi: "Tay trái của anh làm sao vậy?"

"Không bị sao cả." Chung Trì Tân cúi đầu ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Khương Diệp, có lẽ mùi xà phòng nhàn nhạt trên quần áo, cũng có thể là mùi thơm trên tóc, ảnh cảm thấy mùi rất thơm, nội tâm cũng rất cao hứng.

Hôm nay Khương Diệp khẳng định là vẫn luôn quan tâm đến anh.

"Ngày kia trở về thủ đô." Khương Diệp nhắc nhở.

Ngày mai bọn họ đến đại học Hải Thành tham gia một số hoạt động công khai.

Chung Trì Tân dựa vào vai Khương Diệp, chỉ cần nhích ra một chút là có thể hôn vào mặt cô.

Nghĩ như thế nào, anh cũng làm như vậy.

Chỉ là Khương Diệp không nghe thấy anh trả lời, liền quay đầu nhìn anh, đúng lúc môi anh cũng tới gần.

Khương Diệp: "..."

Khi hai người lần lượt quay lại phòng bao, Chung Trì Tân nghe thấy Phiền Biên Đồng rót đồ uống cho Khương Diệp, nói: "Tôi đã nói món này cay, nhưng đạo diễn lại không tin, môi tiểu Khương cũng đỏ hết lên rồi này."

Trong phòng bao có bảy tám người, đang nói chuyện vui vẻ, lúc Chung Trì Tân ra ngoài cũng không có ai chú ý đến.

Anh vừa bước vào, Phiền Biên Đồng đã chỉ vào anh: "Đạo diễn, anh xem miệng Chung Trì Tân cũng đỏ lên rồi, lần sau tới đây nhất định phải nhắc nhà bếp cho ít ớt thôi."

Phiền Biên Đồng vừa thở vừa nói, hiển nhiên là cũng bị cay tới phát nóng lên rồi.

"Ai bảo cậu ăn ớt trong đĩa chứ." Tào Khôn hừ một tiếng "đây là gia vị, không phải thứ để cậu ăn."

Những người trong phòng không ai nhận ra mối quan hệ giữa hai người, vẫn tiếp tục ăn uống, nói cười như bình thường cho đến khi kết thúc.

* * *

Lúc quay về hai người không có ngồi gần nhau, bởi vì lần này có thêm một người nữa.

"Tiểu Khương, nghe nói đạo diễn Bao Điển Hiền có giới thiệu cho cô một cô giáo?" Phiền Biên Đồng ngồi ở bên cạnh hỏi Khương Diệp.

"Có giới thiệu qua, tôi cũng đã nói chuyện với cô ấy rồi."

"Cô ấy là giáo viên thời đại học của tôi, rất lợi hại." Phiền Biên Đồng giơ ngón tay cái lên "Tôi cũng là cô ấy mang ra ngoài đó."

Chung Trì Tân ngơ ngác nhìn màn hình trước mặt, cuộc trò chuyện của Khương Diệp và Phiền Biên Đồng ở bên cạnh truyền đến không dứt.

Rõ ràng khi quay về hai người bọn họ là ngồi cùng với nhau, kết quả là bị Phiền Biên Đồng cản bước, nói là muốn nói chuyện với Khương Diệp.

Chung Trì Tân đương nhiên là không muốn, nhưng Phiền Biên Đồng ở trong giới giải trí cũng được mọi người công nhận về khả năng diễn xuất, anh biết Khương Diệp thích diễn xuất đến thế nào, lại càng không muốn Khương Diệp bị bỏ lỡ cơ hội.

"Chuyện xuất vai khi diễn phải dựa vào bản thân, thầy cô thì cũng chỉ là hướng dẫn phương pháp thôi, có thích hợp hay không thì phải do mình tự thăm dò tìm hiểu." Phiền Biên Đồng cẩn thận nghĩ nghĩ "Lúc tôi và cô có cảnh quay chung, tôi thấy cô thoát vai cũng khá nhanh, vẫn tốt mà."

"Vâng, nhưng có lúc thoát vai hơi chậm." Khương Diệp nói dối, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thoát vai nhanh cả, những điều mọi người thấy thậm chí cũng là diễn xuất của cô mà thôi.

Nhanh thì cần vài giờ, chậm thì mất mấy ngày, hiện tại trừ vấn đề Khương Diệp xuất vai chậm, thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống cả.

"Không có chuyện gì, sau này nếu diễn nhiều hơn, sẽ tích lũy được kinh nghiệm, nếu không xuất thân chính quy thì sẽ khó khăn hơn chút thôi."

Mặc dù Phiền Biên Đồng đóng vai một vị tướng quân lạnh lùng trong phim, nhưng ngoài đời anh là một người đàn ông vui vẻ, nhiệt tình.

Trong suốt hai giờ bay, Phiền Biên Đồng cuối cùng cũng dừng nói chuyện, đứng dậy đi vệ sinh.

Chung Trì Tân lập tức nhìn sang Khương Diệp bên cạnh, trong mắt lộ rõ sự oán giận.

Khương Diệp thấy anh nhìn mình chằm chằm thì khóe môi hơi cong lên, làm ra động tác: "Tay trái."

Anh lập tức quay đầu nhìn màn hình trước mặt, giả vờ như không nhìn thấy.

"Đang nói cái gì vậy?" Phiền Biên Đồng sau khi trở về, thấy Khương Diệp nhìn Chung Trì Tân bên cạnh, thuận miệng hỏi.

"Hai người trước kia không phải chơi rất vui vẻ sao? Hai hôm trước cũng không thấy hai người nói chuyện với nhau." Phiền Biên Đồng cũng xem chương trình tạp kỹ của hai người, "này, Trì Tân, bạn gái cậu có phải là quản quá nghiêm rồi không, giao lưu bình thường thì vẫn phải có chứ."

Chung Trì Tân đưa tay lên môi, bắt gặp ánh mắt của Phiền Biên Đồng, mở miệng nói: "Cô ấy không thích tôi tiếp xúc quá nhiều với người khác giới."

Khương Diệp ngồi ở bên trong, nhướng mày sau lưng Phiền Biên Đồng, rõ ràng là đang hỏi Chung Trì Tân, cô nói câu này lúc nào chứ.

Phiền Biên Đồng nhìn Chung Trì Tân từ trên xuống dưới, cuối cùng nhận ra: "Cũng không thể trách con gái nhà người ta, cậu.. thực sự vẫn nên tạo khoảng cách với người khác giới."

Có bạn trai đẹp trai như vậy, ai cũng sẽ nghi ngờ thôi.

Phiền Biên Đồng lắc đầu nhìn Khương Diệp, lại sửng sốt nhận ra, người ngồi bên cạnh mình cũng y như vậy.

"Haizz, sau này nếu Tiểu Khương yêu đương, đoán chừng bạn trai cũng không yên tâm."

Mỗi bên một người, yêu đương so với người khác có lẽ sẽ khó hơn, Phiền Biên Đồng sờ cằm, thầm nghĩ, cảm thấy ai cũng không thích hợp với hai người này.

Một cặp đôi có ngoại hình không tương đồng, luôn cảm thấy không phù hợp.

Sau khi xuống máy bay, Phiền Biên Đồng có người đến đón, anh đi trước một bước, ở phía sau Chung Trì Tân và Khương Diệp nhìn nhau sau đó tách ra đi vào hai lối khác nhau, khi đến bãi đỗ xe thì dừng lại, sau đó lên cùng một chiếc xe.

"Cô Khương đi về đúng không?" Ban Phi ngồi vào ghế lái hỏi.

"Vâng."

Chung Trì Tân tự nhiên đi theo Khương Diệp, anh giúp Khương Diệp lấy hành lý, đóng cốp xe lại.

Khương Diệp chặn tay anh lại, cô lấy vali của anh từ trên xe xuống, nói: "Buổi tối anh ở lại đây."

Chung Trì Tân: "..."

Anh tối nay không muốn ở lại.

"Đã nói là khi quay về cho em xem mà." Anh mắt Khương Diệp dừng trên cánh tay trái của Chung Trì Tân, cho tới bây giờ tay anh vẫn còn để trong túi quần bên trái.

Ban Phi và Kế Thiên Kiệt ngồi trong xe nhìn hai người ở bên ngoài.

"Bọn họ đang làm cái gì vậy?" Kế Thiên Kiệt không dám nhìn qua, chỉ dám đi lại xung quanh, muốn từ kính chiếu hậu nhìn xem bọn họ đang làm cái gì "Đang cãi nhau sao?"

"Cậu quản nhiều thật đấy." Ban Phi gõ gõ tay lái "Mọi người ở Hải Thành không làm ra chuyện gì đấy chứ?"

Kế Thiên Kiệt dừng lại, cười nói: "Bọn em có thể làm gì được chứ, anh Tân đến Hải Thành là nghỉ ngơi, sau đó lại đi công chiếu, rồi lại đi đến trường đại học."

Ban Phi đeo kính gọng vàng, mắt lóe lên: "Thật sự không có chuyện gì?"

"Không có!" Kế Thiên Kiệt bị ánh mắt của anh làm cho ngạc nhiên "Anh Phi, em thề, thật sự cái gì cũng không có làm."

Ngoài xe.

Chung Trì Tân bảo Ban Phi và Kế Thiên Kiệt về trước, không tình không nguyện đi theo Khương Diệp vào trong.

"Aizzz, anh Tân lại ở lại qua đêm."

"Lại?" Ban Phi quay đầu nhìn chằm chằm Kế Thiên Kiệt "Xem ra cậu còn giấu tôi rất nhiều chuyện."

"Đâu có, anh Phi, bọn họ đều là người trưởng thành rồi, ở lại qua đêm cũng không phải chuyện gì đặc biệt." Kế Thiên Kiệt chống lại áp lực nói, giống như chuyện hiển nhiên vậy.

"Đồng thời họ cũng là nghệ sĩ đấy."

"Phải phải phải, anh Phi, chuyện quan trọng em tuyệt đối phân rõ ràng." Kế Thiên Kiệt vỗ ngực nói.

Khương Diệp đẩy cửa ra, đặt chiếc vali sang một bên, cởϊ áσ khoác và đưa tay về phía Chung Trì Tân một lần nữa: "Đưa em xem tay trái của anh."

Chung Trì Tân xấu hổ bỏ tay ra khỏi túi quần, đưa tay lên cho Khương Diệp xem: "Hiện tại vẫn rất xấu."

Cái gì xấu?

Khương Diệp cau mày nhìn những ngón tay thon dài sạch sẽ của anh, cô không phát hiện ra trên đó có vết thương nào, trong lòng hơi yên tâm, cô còn tưởng rằng khi ỏ Hải Thành tay trái của anh bị thương.

Vừa định quay đi, Khương Diệp đột nhiên phát hiện trên cổ tay áo Chung Trì Tân có đồ vật gì đó lộ ra ngoài, cô nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, phát hiện ra chữ ký vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đó là chữ ký mà lúc ở trên máy bay cô đã ký lên cổ tay anh, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì hiện tại chỗ đó đang sưng đỏ, có chỗ đã kết vảy rồi.

"Anh.." Khương Diệp ngẩng đầu nhìn Chung Trì Tân, thấy anh cẩn thận nhìn mình, cô chỉ có thể đè nén cảm xúc trong lòng, một lúc sau mới nói: "Anh đi xăm lúc nào thế? Ngày hôm đó ở khách sạn sau khi cúp điện thoại thì anh đi sao?"

Chung Trì Tân nhìn xuống cổ tay mình 'ừ' một tiếng.

Kế Thiên Kiệt hóa trang đầy đủ cho anh sau đó tìm một tiệm xăm vẫn mở cửa vào ban đêm, mất ba tiếng đồng hồ mới xăm được chữ ký của cô lên cổ tay.

Da của Chung Trì Tân khá nhạy cảm, ngày hôm sau đã bị sưng tấy lên, chính Kế Thiên Kiệt là người đã chụp ảnh lại và mang đến bệnh viện lấy thuốc về bôi.

"Có đau không?" Khương Diệp nhíu mày nhìn chằm chằm vết sẹo mà đỏ và hình xăm của anh "Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa."

Chung Trì Tân lắc đầu: "Không đau, chỉ có chút tê mà thôi."

Khương Diệp mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm anh, Chung Trì Tân liền thay đổi lời nói: "Lúc trước có đau chút, nhưng bây giờ đỡ rồi."

"Có thuốc không?"

"Có." Chung Trì Tân chỉ vali của mình "Ở trong túi màu xanh."

Khương Diệp buông tay ra, đi tới mở vali, cầm lấy túi đựng thuốc màu xanh, vừa định mở ra ánh mắt liền phát hiện trong vali có một con cá gỗ quen thuộc.

Khương Diệp dừng lại trong giây lát, không ngờ Chung Trì Tân đi công tác hai ngày thôi cũng mang theo nó. Cô đưa tay cầm nó lên, hình như anh thường xuyên vuốt ve nó, mép đuôi đã được bo tròn nhẵn bóng.

Cô lại đặt con cá lại vị trí cũ, Khương Diệp mở túi đựng thuốc màu xanh ra, từ trong đó lấy ra thuốc và băng gạc.

Kéo Chung Trì Tân ngồi xuống, cô nhúng một ít thuốc mỡ màu trắng vào tăm bông, nhẹ nhàng chấm thuốc lên cổ tay anh theo nét xem chữ 'Khương Diệp'.

"Xăm ở vị trí này rất dễ bị nhìn thấy." Khương Diệp thoa thuốc xong chữ 'Khương' nhẹ giọng nói.

"Chúng ta muộn nhất là tháng tư sẽ công khai." Chung Trì Tân thản nhiên nói "Vậy khoảng thời gian trước đó anh sẽ mặc áo dài tay."

Khương Diệp không có nói tiếp, im lặng tiếp tục giúp anh bôi thuốc.

"Có phải em không thích anh xăm cái này không?" Chung Trì Tân hạ giọng nói, lông mi dài cụp xuống, lộ vẻ đáng thương vô tội.

Tăm bông trong tay Khương Diệp cứng đờ: "Chỉ là em cảm thấy không nhất thiết phải chịu khổ như thế, hình xăm sau khi tẩy đi vẫn để lại sẹo."

"Vì sao lại phải tẩy?" Chung Trì Tân suýt nữa thì không giả bộ đáng thương nổi, thực ra là muốn hỏi cô có phải lúc nào cũng có thể rút lui hay không.

Khương Diệp ngước mắt lên nhìn Chung Trì Tân, nhắc lại một lần nữa: "Em đã nói qua chúng ta có thể công khai quan hệ ngay bây giờ, không cần quan tâm đến vấn đề thời gian."

Cho nên không cần phải làm những việc như này.

Chung Trì Tân lập tức phủ quyết: "Không được, phải đợi đến tháng bốn!"

Khương Diệp không còn cách nào với anh, chỉ có thể cúi đầu bôi thuốc, sau đó gấp cổ tay áo lên, rồi mới buông tay anh ra: "Khi đi tắm không được để chạm nước."

"Tay anh đau." Chung Trì Tân lại vươn cổ tay đến trước mặt Khương Diệp, ngửa mặt làm nũng: "Em hôn anh một cái thì sẽ không đau nữa."

"Vừa rồi không phải anh nói không đau sao?" Khương Diệp ngồi bên cạnh đối với lời nói thất thường của anh cảm thấy bất đắc dĩ.

Chung Trì Tân nghiêm túc gật đầu: "Bởi vì hiện tại anh có người đau lòng."

Một người nào đó ở bên ngoài được coi là bạo chúa Alpha, vì để Khương Diệp an ủi mà sẵn sàng biến thành một người nũng nịu, trẻ con.

Khương Diệp giơ tay nhéo cằm Chung Trì Tân, trực tiếp hôn anh: "Bây giờ còn đau không?"

Anh thậm chí còn không có thời gian để phản kích lại thì môi cô đã tách ra rồi.

Chung Trì Tân chỉ chỉ môi của mình: "Anh cảm thấy vẫn còn đau một chút."

Khương Diệp: "..."

Chắc chỉ khi đứng trên sân khấu anh mới ra dáng người lớn, những lúc khác thì không khác trẻ con là mấy.

* * *

Sau khi ký hợp đồng với 'Dòng chảy ngầm' sẽ là thời gian chuẩn bị khai máy, địa điểm quay phim vẫn ở thành phố điện ảnh Tinh Hải, nhưng đột nhiên Chung Trì Tân lại nhận thời tham gia chương trình tạp kỹ về ca sĩ.

Nói rằng có một đàn anh mời anh đến, không thể từ chối.

Chương trình ghi hình không phải ở thủ đô mà ở thành phố D.

Hai ngày trước khi Khương Diệp gia nhập đoàn phim, cô cải trang bước vào một tiệm xăm.

"Quý khách muốn xăm hình gì vậy?" Ông chủ lộ ra cánh tay lực lưỡng, xanh biếc, giống như không biết lạnh.

Khương Diệp lấy điện thoại di động ra, cho ông chủ xem bức ảnh trên đó: "Cái này."

"Xăm ở đâu?" Ông chủ nhìn bức ảnh, thấy quá đơn giản.

"Ở đây." Khương Diệp giơ tay phải lên, chỉ vào cổ tay mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Cá Voi: Vớ vẩn, ở trên giường tôi cũng là một đại nam nhân!