Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 115​

Chương 115

#Chung Trì Tân Star Show#

Ngày hôm sau Chung Trì Tân vội vã đến thành phố D ghi hình, kênh official chính thức tag ba cố vấn của chương trình, hai người cố vấn kia thì tham gia các chương trình, hoạt động sôi nổi quanh năm, nhưng không gây được bất kỳ sự xao động nào, chỉ đến khi Star Show mời Chung Trì Tân tham gia lập tức tạo nên bạo hot.

[ Tôi có chút nghi ngờ con mắt của mình người được tag tên cuối cùng là ca ca sao? ]

[ Đúng vậy, không sai, chính là ca ca.]

[ Năm nay rốt cuộc là năm hoàng đạo gì vậy? Đây là lần thứ ba ca ca tham gia chương trình sao? Là tôi điên hay là ca ca điên vậy.]

[ Có thể là ra ngoài kiếm tiền mua sữa bột.]

[ Lầu trên.. ca ca là muốn kiếm tiền, ca ca chỉ cần mở concert toàn cầu là đủ rồi.]

[ Có phải ca ca một mình ở phòng làm việc không? Khi ca ca ở Hạo Thiên rất ít khi thấy anh ấy tham gia các chương trình.]

[ Người trong vòng, có vẻ tổ tiết mục dựa vào mối quan hệ của các tiền bối trong ngành mới mời được Chung Trì Tân tham gia chương trình.]

[ Đừng nói cái khác nữa, ngày đầu tiên của star show tôi nhất định phải có một chỗ ngồi.]

Ngay khi tin tức về việc Chung Trì Tân tham gia chương trình dành cho ca sĩ được tung ra, đã ngay lập tức nhận được sự chú ý lớn.

Vòng đầu tiên là vòng thử giọng của 100 thí sinh, mỗi một Mentor* sẽ chọn ra 12 thí sinh trong tổng số 100 thí sinh tham gia.

Mentor: Là người hướng dẫn, người cố vấn, chia sẻ kiến thức, hỗ trợ và giúp đỡ mentee (người được hướng dẫn).

Chương trình được ghi hình từ 7 giờ tối đến 2 giờ sáng, thời gian khá dài, mọi người được chia thành ba khu vực đỏ, xanh, vàng, mỗi khu vực màu chỉ định có 100 người, mọi người đều đứng ở đó, kể cả Mentor.

"Tổ sản xuất cũng quá keo kiệt rồi, một nơi lớn như vậy mà không có ghế sao?" Nữ Mentor là Giản Đồng Hạnh, người đã từng là khách mời xuất hiện trong tập đầu tiên của 'Di sản văn hóa', hôm nay cô ấy còn đặc biệt đi đôi giày cao gót tám phân tới, khí thế mười phần, kết quả vừa đến chỉ nhìn thấy một đám thí sinh đen kịt, được thông báo là phải đứng ở chỗ này cho đến khi kết thúc buổi thử giọng.

"Tổng cộng có 300 người, tổ tiết mục yêu cầu chúng ta chọn từng người một." Một vị nam Mentor khác tên gọi Tùng Danh, cầm trên tay ba thẻ màu đỏ, xanh, vàng đi đến, anh ấy chuyên hát thể loại dân ca, trước đây từng hoạt động trong giới underground dân ca, rất có nhân khí, cơ bản thì trong giới dân ca thì không ai không biết đến anh ấy hết.

"Tôi chọn màu vàng." Giản Đồng Hạnh là người đầu tiên giơ tay lấy thẻ màu vàng trên tay Tùng Danh xuống.

"Trì Tân thì sao?" Tùng Danh đưa hai thẻ màu đến trước mặt Chung Trì Tân hỏi.

Chung Trì Tân tùy ý chọn một thẻ màu, là màu đỏ.

"Đã xong, tôi là màu xanh." Tùng Danh chỉ vào dải màu phân cách ở trên mặt đất "Màu nào sẽ tương ứng với khu vực đó, tôi đi sang bên kia."

Ba khu vực tạo thành một vòng tròn, ở giữa có một cái bàn trống, nhân viên quay phim đang ghi hình bên cạnh.

Chung Trì Tân đi về phía khu vực màu đỏ, hàng trăm con người dõi mắt theo anh, tất cả đều phấn khích, có người thậm chí còn hét lên.

"Thật náo nhiệt." Giản Đồng Hạnh đi ngang qua khu vực màu đỏ cười nói "Không biết các thí sinh của tôi có chào đón tôi như thế này không."

Mỗi Mentor trong tay có 12 thẻ có màu sắc tương ứng, thí sinh nào được chọn sẽ được phát một thẻ, thí sinh dựa theo hình thức đó để thăng cấp.

Chung Trì Tân cầm trong tay mười hai thẻ đỏ, đi đến trước mặt thí sinh số một và nói: "Cậu hát đi."

Đạo diễn và quay phim ở một bên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía tổng đạo diễn đang ở cách đó không xa, theo trình tự thì việc đầu tiên là phải hỏi tên của thí sinh trước, tại sao lại trực tiếp hát luôn?

Tổng đạo diễn làm một động tác tay với quay phim, bảo anh ta đi theo và ghi hình Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân giống như một người máy biết đi, ngay từ thí sinh đầu tiên, mỗi một thí sinh sẽ hát ba câu trước khi quyết định có được chọn hay không, đối với một trăm người thì thời gian 7 giờ là quá dài.

Hai Mentor bên cạnh thì khác, ngay từ đầu mỗi người phải mất ít nhất một phút để hỏi và giới thiệu bản thân, có người tự giới thiệu mình có nhiều tài năng khác. Khi hát không có nhạc đệm, sự lựa chọn của Giản Đồng Hạnh và Tùng Minh có chút giao động.

"Bạn trước tiên đợi một chút." Giản Đồng Hạnh vừa mới bắt đầu đã phát ra năm thẻ, chỉ còn lại bảy thẻ, nhưng vẫn còn sáu mươi thí sinh chưa hát.

Chị ấy vò vò mái tóc mới làm của mình thở dài một tiếng, sau đó ngồi xổm trên mặt đất: "Khó chọn quá!"

Dạo một vòng quanh các thí sinh, chị quyết định nghe thử mười người hát một vòng rồi mới quyết định chọn ai, nghe đến tê cả tai, chân cũng bị tê không chịu nổi, chị đành cởi giầy cao gót, đi chân trần trên mặt đất.

Địa điểm thử giọng vốn là một sân vận động nhỏ được tu sửa lại, bên trong không có điều hòa, bây giờ là tháng một, đi chân trần trên mặt đất vẫn cảm thấy lạnh kinh khủng.

Đạo diễn vẫn được xem là một người có nhân tính, tìm đến một đôi dép bông đưa cho Giản Đồng Hạnh.

Vào lúc một giờ sáng, những thí sinh và Mentor ở khu vực màu xanh và vàng rơi vào trạng thái cực kỳ kiệt sức, trong khi những thí sinh ở khu vực màu đỏ đã rời đi, Chung Trì Tân đã phát đủ mười hai thẻ cho các thí sinh.

Giản Đồng Hạnh và Tùng Danh phải lên tiếng tạm dừng để nghỉ ngơi, những thí sinh vẫn chưa đến lượt chỉ có thể ngồi xuống nghỉ tại chỗ, họ đã đứng quá lâu, chân đã tê rần.

"Nhanh như vậy cậu ấy đã nghe xong các thí sinh hát rồi sao?" Tùng Danh lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, bất đắc dĩ nhìn Chung Trì Tân đang xoay người ở một bên nghỉ ngơi "Những thí sinh này đều đến đây vì ước mơ, tôi không dám tùy tiện quyết định, sợ làm hỏng ai đó."

"Có thể Chung Thần tương đối lợi hại." Giản Đồng Hạnh không nói gì, cô ấy lật qua lật lại lý lịch của các thí sinh trong tay "Vẫn còn ba mươi người nữa, sao vẫn còn nhiều như vậy chứ?"

Tùng Danh cau mày: "Cho dù lợi hại thế nào cũng không thể dễ dàng phủ quyết một người như thế."

"Không hẳn, chỉ là một buổi thử giọng mà thôi, tai cậu ấy tốt, có thể nghe phát hiện ra được thí sinh có vấn đề gì, với lại cậu ấy không để thí sinh giới thiệu bản thân." Giản Đồng Hạnh liếc nhìn Chung Trì Tân đang ngồi trên bậc thang "Trước đó tôi có đi qua chỗ của cậu ấy nhìn lén một hồi, lựa chọn tương đối chính xác."

Khi Giản Đồng Hạnh đến vẫn còn tương đối sớm, tai cô ấy vẫn chưa tê liệt, về cơ bản cô cũng thích những người mà Chung Trì Tân chọn.

"Mong là như vậy." Tùng Danh mím môi, không nói nữa.

Sau khi Chung Trì Tân chọn xong mười hai thí sinh dự thi, ngồi sang một bên nghỉ ngơi, anh đợi hai người cố vấn khác chọn xong, lúc đó ba mươi sáu người dự thi chính thức và các cố vấn sẽ chụp ảnh tập thể.

Anh cầm điện thoại, nhìn thời gian ở góc trên bên phải điện thoại, không biết bây giờ Khương Diệp có phải đang nghỉ ngơi hay không.

Anh đến thành phố D vội vàng đến mức chưa kịp chính thức nói cho Khương Diệp biết, chỉ có thời gian nói vài câu qua loa qua điện thoại.

Anh đang do dự thì điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn Khương Diệp gửi đến.

A Diệp: [ Anh chưa ngủ? ]

Chung Trì Tân lập tức trả lời lại: [ Anh chưa, anh đang ghi hình chương trình, chiều mai mới có thể quay về.]

Tập đầu tiên của Star Show là thử giọng, tập thứ hai là trong ba mươi sáu thí sinh chọn ra hai mươi bốn người, đồng thời chia thành ba đội, sau đó chương trình sẽ phát sóng trực tiếp, do cộng đồng mạng bình chọn.

Khoảng thời gian ghi hình giữa hai tập là năm ngày, thời gian phát sóng được ấn định vào lúc tám giờ tối thứ Bảy.

Chung Trì Tân: [ A Diệp, em vẫn đang ở đoàn phim sao? ]

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn nhân viên đang mang đạo cụ, sau đó cúi đầu gõ chữ: [ Vâng, lát nữa em có một cảnh quay.]

Chung Trì Tân: [ Vậy anh không quấy rầy em nữa, tối mai gặp (*v) ]

Khương Diệp nhìn dòng tin nhắn được gửi đến, khóe môi cong lên, vẻ u ám vừa rồi còn đọng lại trong mắt đã tiêu tan đi rất nhiều.

"Dòng chảy ngầm" là bộ phim chiếu mạng, tổng cộng có mười tập, cách quay phim truyền hình rất khác so với phim điện ảnh, nhưng Khương Diệp có khả năng thích ứng cao, đặc biệt là khi đối mặt với ống kính máy quay, cảnh quay hôm nay là Mạnh Trình Tuệ buổi tối về nhà 'chữa bài tập'. Khương Diệp phải điều chỉnh toàn bộ cảm xúc thành u tối để thể hiện vai diễn này.

Một học sinh không nghe lời, ngỗ nghịch..

Mạnh Trình Tuệ từ trường học trở về, mang theo một túi cơm chiên trứng và lạp xưởng, đẩy cửa vào nhà.

Cô ta có một biệt thự nhỏ, do người chồng đã sớm mất của cô ta đứng tên, sau này người thừa kế là Mạnh Trình Tuệ.

Trước khi Mạnh Trình Tuệ bước vào cửa, vẫn còn là một cô giáo dạy Tiếng Anh với nụ cười dịu dàng, khi cúi đầu lấy hộp cơm chiên trứng ra, ngẩng đầu lên ánh mắt đã lập tức thay đổi, cười khổ một tiếng: "Tiêu Cường, em làm sao vẫn không nghe lời vậy? Cô giáo dạy em một năm, vẫn là.. làm cô giáo không vui."

Mạnh Trình Tuệ vuốt vuốt váy, ưu nhã ngồi xổm xuống, mở hộp cơm ra, mùi thơm của cơm chiên trứng lập tức tràn ngập căn phòng.

"Đói bụng sao? Cô giáo đặc biệt đi đến căn tin số hai, cửa số ba mua đó, trước đây em rất thích ăn cơm rang trứng và lạp xưởng ở đó đi." Mạnh Trình Tuệ lấy đũa, gắp một miếng cơm chiên trứng, cơm vẫn còn chưa đến miệng cô ta tách đũa ra, cơm chiên trứng rơi đầy trên mặt Tiêu Cường.

"Thật xin lỗi, là cô giáo không có cầm chắc đũa." Mạnh Trình Tuệ xin lỗi rất chân thành, sau đó trực tiếp dùng tay nắm lấy một nắm cơm, thô bạo nhét vào trong miệng người con trai nằm trên mặt đất.

Tiêu Cường cả ngày chưa được uống nước, bị cả ngụm lớn cơm chiên trứng khô cứng dầu mỡ nhét vào trong miệng mà trợn tròn mắt, lắc lắc người cố nôn ra, hai mắt đỏ hoe: "Cô giáo, cầu xin cô, bỏ qua.. em."

"Ừm." Mạnh Trình Tuệ trầm tư "Tiểu Cường lúc đầu cậu dùng quả bóng rổ ném tới trên người tôi, cậu nghĩ nhiều một chút thì có phải tốt không."

"Thật xin lỗi, cô giáo, em, em sai rồi." Một thiếu niên mười mấy tuổi mặt khô như củi, từ khung xương có thể mơ hồ nhận ra vốn dĩ cậu cũng là một thiếu niên cường tráng.

"Em xem.." Mạnh Trình TUệ cẩn thận nhặt từng hạt cơm trên mặt cậu ấy "Nếu như em ngay từ đầu nghe lời một chút, thì cũng không rơi vào tình trạng như bây giờ, em có biết bố mẹ em bây giờ đã đi nơi khác tìm em không, tất cả đều nói rằng em đã bỏ nhà ra đi, không quay về nữa."

"Sẽ không ai phát hiện ra rằng em lại ở chỗ tôi."

Tiêu Cường ngã xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà, hòa lẫn với mùi cơm chiên trứng.

"Cut!"

Lôi Hải Kiến vỗ tay: "Hôm nay quay tới đây."

Anh ta đi đến bên cạnh Khương Diệp: "Lúc đầu có thể chọn được cô Khương, là vinh hạnh của tôi."

So sánh với nam nữ chính, nhân vật này là nhân vật mà anh ta hết lòng sáng tạo, bây giờ nhìn thấy Khương Diệp diễn ra được trọn vẹn nhân vật mà mình mong muốn, anh đương nhiên rất phấn khích.

Khương Diệp gật gật đầu, không nhìn lại anh ta mà lấy điện thoại ra xem tin nhắn mà Chung Trì Tân đã gửi cho cô trước đó.

Trước khi rời đoàn phim, diễn viên nhỏ đóng vai Tiêu Cường gặp Khương Diệp, ánh mắt cậu ấy có chút né tránh, vô thức bước sang một bên.

Khương Diệp đang cúi đầu nhìn điện thoại nên không để ý, đi thẳng đến xe của mình.

Sau khi cô rời đi, diễn viên nhỏ này mới thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ Khương Diệp, vừa rồi đạo diễn khen cậu ta khóc rất chân thực, thật ra cậu bị dọa sợ đến khóc.

Nghĩ đến sau này hai người còn phải diễn nhiều cảnh chung với nhau, diễn viên nhỏ liền muốn từ bỏ.

Khương Diệp không biết cậu diễn viên nhỏ này đang nghĩ gì, khi cô lên xe, trợ lý đã đợi sẵn trong đó, trực tiếp lái xe trở về.

Cô dựa vào cửa xe, cúi đầu cởi khuy tay áo, lộ ra cổ tay đã được đóng vảy.

- Một con cá voi xanh với cột nước trên đầu.