Chương 113
Phòng ngủ thiết kế rất đơn giản, từ cửa vào bên trái có một cái bàn, trên bàn đặt kịch bản, rèm cửa kéo kín, trong phòng ánh sáng mờ mờ. Chung Trì Tân vẫn đang nhắm mắt ngủ trên giường, ga trải giường màu xanh đậm, tay anh đặt trên trán, bộ bực trắng nõn lộ một nửa ra ngoài không khí, trên đó còn rải rác vài vết đỏ mơ hồ, chăn trên người lộn xộn, đôi chân dài của anh lộ ra ngoài chăn, trông giống như một vị thần đang ngủ vậy.
Chỉ là vị thần này là một thiên thần sa ngã.
Khương Diệp mở cửa đi vào, nhìn chằm chằm người trên giường một hồi lâu, mới đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng ngoài cửa sổ lập tức chiếu vào.
Bị ánh nắng chiếu vào mặt, Chung Trì Tân lầm bầm, theo bản năng xoay người tránh đi, người vừa lật thì đột nhiên mở mắt ra.
Nhìn chiếc tủ đầu giường không mấy quen thuộc, Chung Trì Tân chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đỏ bừng, anh thật sự điên rồi.
"Anh tỉnh rồi?" Khương Diệp bật ngọn đèn ấm áp bên giường "9 giờ 40 phút, chị Úc sắp đến rồi.]
Người nào đó tối qua còn thề thốt tám giờ sáng nay sẽ rời đi chậm rãi ngồi dậy, chiếc chăn đặp trên ngực trượt xuống, ánh mắt né tránh không dám nhìn Khương Diệp, đêm qua anh thực sự là:" Vậy.. bây giờ làm thế nào? "
Khương Diệp chỉ chỉ quần áo trên ghế:" Em đi ra ngoài trước, anh thay quần áo đi, em đã gọi cho Kế Thiên Kiệt rồi, nửa tiếng nữa cậu ấy sẽ tới.]
Chung Trì Tân vốn dĩ vẫn không dám đối mặt với Khương Diệp, nhưng khi thấy cô bình tĩnh như vậy, hơi nóng quanh người anh tự dưng biến mất, trái tim không biết vì sao có chút thắt lại.
Bọn họ tối qua đã phát sinh quan hệ mật thiết nhất, sáng nay cô tỉnh dậy vẫn bình tĩnh như thường, như thể chuyện đêm qua chỉ là ảo mộng của anh vậy.
Anh khoanh chân ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Khương Diệp: "Em.. ngày hôm qua chúng ta.."
Anh muốn hỏi Khương Diệp tại sao lại bình tĩnh như vậy, tại sao bộ dáng lại giống như không thèm để ý, nhưng anh lại không thể nói ra lời.
Khương Diệp đi vòng qua giường, nhặt quần áo trên ghế và đưa cho Chung Trì Tân.
"Quần áo từ đâu vậy?" Chung Trì Tân nhìn bộ quần áo nam hỏi.
"Sáng nay em đi mua." Khương Diệp ngủ không được, sớm đã tỉnh lại rồi, tám giờ đi mua quần áo, mua xong trở về giặt sạch sấy khô trong máy giặt, sau đó đặt ở trong phòng.
"Độ rộng cạp quần chắc là không sai." Khương DIệp rất bình tĩnh nói "Tối qua em đã sờ qua."
Chung Trì Tân nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn cô, vành tai đỏ lên: "A Diệp, em, em.."
Anh thậm chí không dám nghĩ đến chuyện tối qua, nhưng Khương Diệp lại nói về nó, làm sao một cô gái lại đi nói về chuyện như thế này chứ. Chung Trì Tân cũng quên mất cảm xúc phức tạp vừa rồi của mình.
Khương Diệp khẽ mỉm cười, dường như cảm thấy biểu cảm trên mặt Chung Trì Tân rất thú vị, cô chủ động cúi người hôn lên môi anh: "Anh mặc quần áo vào trước đi, em đã mua đồ ăn sáng rồi, sắp lạnh rồi."
Chuông cửa dưới lầu vang lên, Khương Diệp quay đầu lại nghe ngóng: "Chị Úc đến rồi, em đi xuống đây."
Cửa vừa đóng lại, Chung Trì Tân chậm chậm đứng dậy mặc quần áo, không thể không nói, Khương Diệp đúng là biết rõ kích thước của mình như lòng bàn tay, quần áo không chỉ vừa vặn mà ngay cả đồ lót cũng vừa nữa.
* * *
Khương Diệp chỉ mở một nửa cửa, nói với Hùng Úc đang đứng ở bên ngoài: "Chị Úc, chị ở trong xe chờ em, em thu dọn hành lý."
Hùng Úc cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói được sau đó quay người trở lại trong xe.
Đi được vài bước chị quay người lại nói: "Em mặc quần áo dày một chút, Hải Thành mấy hôm nay thời tiết không được tốt lắm."
"Em biết."
Vali của Khương DIệp đã được để ở tầng một, cô đi đến phòng lấy nó ra để ở gần cửa, khi cô quay lại Chung Trì Tân đã tắm xong mặc quần áo mới, bước xuống từ tầng hai.
Cô đi về phía anh, chỉ vào chiếc bàn trong phòng khách: "Sữa đậu nành em vừa hâm nóng, có cho thêm một thìa đường."
"Bây giờ em đi sao?" Chung Trì Tân khoác chiếc áo khoác đen trên tay, trên người là áo len cao cổ màu trắng Khương Diệp mua hôm nay, cả người trông rất ấm áp vô hại.
"Vâng, gặp trên máy bay." Khương vẫy tay rời đi.
Chung Trì Tân nắm lấy cổ tay Khương Diệp, chỉ chỉ vào cổ cô: "A Diệp, trên cổ em."
Hai người nhìn nhau, Khương Diệp lập tức hiểu ra trên cổ cô có cái gì, cô ho khan một tiếng: "Em đi lấy khăn quàng cổ."
Hùng Úc ở trên xe giơ tay nhìn đồng hồ, dã mười giờ sáu phút, đây là lần đầu tiên Khương Diệp không đúng giờ như vậy, mặc dù mới có sáu phút.
Mười giờ mười phút, Khương Diệp rốt cuộc cũng kéo vali đi ra, nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ quấn chặt trên cổ cô, Hùng Úc sửng sốt: "Bây giờ lạnh như vậy sao?"
Chị rất hiếm khi thấy Khương Diệp dùng khăn quàng cổ.
"Gió có chút lớn." Khương Diệp tùy tiện nói một cái cớ.
* * *
Sáng sớm Kế Thiên Kiệt đã nhận được điện thoại của Khương Diệp, mặc dù cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cậu đã làm theo lời Khương Diệp nói, thu dọn hành lý của ca ca rồi lái xe đến đón anh.
"Anh, chị Khương đâu rồi?" Kế Thiên Kiệt nhìn vào trong cửa, còn tưởng rằng cậu đến đưa cả hai người đến sân bay.
"Cô ấy đi trước rồi." Chung Trì Tân tâm tình đang rất tốt, nghĩ đến chút nữa hai người sẽ ngồi cạnh nhau bay đến Hải Thành, lông mày ánh mắt đều có chút dịu dàng hơn.
Xét cho cùng, Chung Trì Tân đã không tham gia những sự kiện như thế này gần ba năm rồi, nhưng trước đó 'Bốn Mùa' công chiếu anh cũng đã từng tham gia với Khương Diệp, bây giờ nhìn lại cảm giác như đã lâu lắm rồi.
Kế Thiên Kiệt yên lặng sắm vai trợ lý, ngồi trước mặt anh không nói lời nào, anh cậu hôm nay tựa hồ rất khác.
Còn về chỗ nào không giống thì cẩu độc thân như Kế Thiên Kiệt hoàn toàn không nói ra được.
Chắc là cái mùi tình yêu lại bốc ra đâu đây!
Quãng đường đi đến sân bay rất thuận lợi, Chung Trì Tân đi vào theo lối VIP, theo sau là Kế Thiên Kiệt.
Khương Diệp đeo khẩu trang, đội mũ, đang ngồi trong góc bên phải đọc sách, Chung Trì Tân chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra cô, anh tìm một chỗ ngồi xuống, đúng lúc nhìn thấy động tác của cô.
Chung Trì Tân: [ A Diệp, anh đến rồi.]
Vừa ngồi xuống, anh đã gửi tin nhắn cho Khương Diệp.
Quả nhiên, Khương Diệp ngẩng đầu nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm được Chung Trì Tân, sau đó cúi xuống gõ chữ: [ Còn một tiếng nữa mới bay, anh đã ăn sáng xong chưa? ]
Chung Trì Tân: [ Ăn hết rồi, sữa đậu nành rất ngọt.]
Hai người sợ bị người khác nhận ra nên đứng cách xa nhau, trong khoảng thời gian hơn một tiếng chờ lên máy bay, họ chỉ nhắn đi nhắn lại những câu chuyện bình thường trên wechat.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Khương Diệp làm một việc như vậy.
Cô rất ít khi làm những việc vô nghĩa, lãng phí thời gian, cho đến khi cô quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, khi cô có thể nhìn ra Chung Trì Tân đang mỉm cười qua lớp khẩu trang, điều đó không còn là vô nghĩa nữa.
Loa thông báo đã đến giờ lên máy bay, Khương Diệp đi trước, cô tìm chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, sau khi những người xung quanh cô cũng đã tìm được chỗ ngồi của mình, Chung Trì Tân lúc này mới từ phía sau đi đến và dừng lại bên cạnh cô.
Khương Diệp nhấc chân để anh đi vào, đồng thời kéo khẩu trang và mũ trên đầu anh xuống.
Ở khoang hạng nhất, lúc đầu hai người ngồi cùng nhau không gây động tĩnh gì, nhưng khi tiếp viên hàng không đi qua, nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau mà không đeo khẩu trang thì trợn tròn mắt.
Đợi sau khi cất cánh, tiếp viên xoay người trở lại, đi tới trước mặt Khương Diệp hỏi bọn họ cần gì, âm thanh có chút run rẩy: "Có thể ký tên giúp tôi được không?"
Cô tiếp viên cầm hai tờ tạp chí trong tay đưa cho Khương Diệp, một quyển là số báo tháng 1 của tạp chí 'Xuân', quyển còn lại là số báo tháng 12. Rõ ràng cô tiếp viên là fan của hai người.
Chung Trì Tân ngồi cạnh cửa sổ, anh trước tiên với lấy cây bút trên chiếc bàn nhỏ và quyển tạp chí bên dưới, lưu loát ký tên mình lên trang bìa.
"Ây.." Nữ tiếp viên không kịp ngăn cản.
Anh đã ký xong rồi.
Khương Diệp khẽ lắc đầu, lấy bút và ký tên vào quyển tạp chí số tháng một.
Ngay khi Khương Diệp cầm hai quyển tạp chí muốn trả lại cho nữ tiếp viên thì Chung Trì Tân đột nhiên nói: "Tôi đã ký nhầm vào tạp chí rồi, để tôi ký lại."
Vừa rồi Chung Trì Tân đã ký vào tạp chí số báo tháng 12 có hình của Khương Diệp.
Tiếp viên hàng không sửng sốt một chút, lại càng thêm vui vẻ: "Cảm ơn anh."
Chung Trì Tân lấy lại quyển tạp chí tháng một, ký tên của mình dưới chữ ký của Khương Diệp, nét cuối cùng vô tình hoặc cố ý kéo lên trên chữ 'Diệp'.
Nữ tiếp viên cầm quyển tạp chí lên, lại nhìn quyển số báo tháng 12 đang đặt trên bàn, do dự không biết có nên nói với Khương Diệp không, rõ ràng là cũng muốn cô ký vào đó.
Khương Diệp: "..."
"Cảm ơn Khương Khương!" Nữ tiếp viên hàng không thấy Khương Diệp ký tên, kích động nhỏ giọng cảm ơn.
"Cây bút này có thể cho tôi mượn một chút được không?" Chung Trì Tân khách khí hỏi cô ấy.
"Vâng vâng." Cô tiếp viên đương nhiên là vạn lần đồng ý rồi.
Sau khi nữ tiếp viên rời đi, Khương Diệp khẽ liếc nhìn Chung Trì Tân, người đã bày trò xong, mà đối phương chỉ vì việc nhỏ này mà không giấu được sự vui vẻ trong đáy mắt.
"A Diệp, em có thể ký ở chỗ này không?" Chung Trì Tân kéo kéo ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng trẻo, dưới làn da trắng còn có thể thấy được những mạch máu màu xanh nhạt.
"Trẻ con" Khương Diệp nói xong nhưng vẫn nhận bút từ tay Chung Trì Tân, cúi đầu ký trên cổ tay anh.
Chắc là anh sợ nhột, lúc đầu bút chạm vào da, Chung Trì Tân rụt tay lại một chút, sau đó nhịn không được cười nói: "A Diệp, ngứa quá."
Những hành khách xung quanh không chú ý đến động tĩnh phía bên này, mỗi người đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Khương Diệp ấn vào cổ tay anh, nhanh chóng ký tên lên, lạnh lùng nói: "Đồ phiền phức."
Chung Trì Tân giả vờ như không nghe thấy, cẩn thận thổi thổi vết mực trên cổ tay, đợi nó khô mới kéo ống tay áo xuống.
Một lúc sau, CHung Trì Tân lại chậm chậm tìm kiếm tay Khương Diệp, nhẹ nhàng nắm lấy.
Khương Diệp dựa lưng vào ghế, không quay đầu nhìn anh, chỉ kéo khăn quàng cổ che hai bàn tay đang nắm lấy nhau, không để ai nhìn thấy.
* * *
Sau khi xuống máy bay, hai người theo kế hoạch tách ra, nhưng không biết fan Sinh Khương ở Hải Thành lấy được tin tức chuyến bay hôm nay của Khương Diệp, sáng sớm đã đợi ở sân bay.
An ninh sân bay do không biết chuyện, nên họ phải vội vàng đến để duy trì trật tự.
"Những người hâm mộ kia từ đâu tới vậy?" Chung Trì Tân vốn đã phải rời đi, nhưng nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn đám người không ngừng chen chúc đi qua, lập tức muốn chuyển hướng đi bên kia.
"Anh Tân, anh! Anh đừng xúc động, mình rời đi trước." Kế Thiên Kiệt không nhìn rõ, lập tức chặn Chung Trì Tân lại "Anh hiện tại mà đi qua thì những người kia càng thêm điên cuồng, làm khó cho chị Khương."
Sau khi nghe được lời của Kế Thiên Kiệt, Chung Trì Tân dừng bước, khuôn mặt trầm xuống "Đi tìm hiểu nguyên nhân tại sao những người này lại lấy được tin tức."
Anh dường như đã hình thành một phản xạ có điều kiện, sợ rằng ai đó sẽ làm hại Khương Diệp.
"Vâng, anh Tân, anh rời khỏi chỗ này trước đã."
Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp bị bao vây ở giữa, cuối cùng quay người rời khỏi sân bay.
Chung Trì Tân lên xe, gọi điện cho lão tổng của Thời Đại Văn Hóa, lạnh giọng hỏi ông ta tại sao không thể bảo vệ thông tin của các nghệ sĩ trong công ty.
"Cái này, chúng tôi cũng không biết trước." Lão tổng cũng cảm thấy rất vô tội, dưới trướng của mình có biết bao nghệ sĩ, ông nào có biết có một người trong đó bị Chung Trì Tân nhìn trúng chứ.
"Đoàn đội trước kia chuẩn bị cho tôi, chuyển cho Hùng Úc." Chung Trì Tân cầm điện thoại nói với người ở đầu dây bên kia.
Ban Phi chỉ là một người quản lý được rút ra từ đoàn đội mà thôi, anh không cần những người khác, vẫn luôn chưa dùng đến bọn họ.
"Cái này.. được."
Hôm đó Thời Đại Văn Hóa đã trải qua một cuộc cải tổ lớn, Hùng Úc buộc phải tiếp nhận nhóm tài nguyên hàng đầu và nhóm quan hệ công chúng.
Hai mươi phút sau, Khương Diệp đã chủ động gọi điện thoại đến.
"A Diệp, em có việc gì không?" Điện thoại vừa kết nối Chung Trì Tân đã lo lắng hỏi, không có một chút nghiêm khắc lạnh lùng giống như vừa rồi nói với lão tổng của Thời Đại Văn Hóa.
"Em không sao, những fan trong nhóm kia nhận sai tin tức." Khương Diệp ấn ấn trán thở ra một hơi "Em ở đây checkin khách sạn."
Sau khi nói xong Khương Diệp lại bổ sung thêm một câu: "Anh đừng lo lắng."
Những chuyện bất ngờ xảy ra như thế này, ai gặp phải cũng không thể nào vui được, nhưng Khương Diệp vẫn sắp xếp trợ lý của mình đi xoa dịu đám người hâm mộ.
Cũng không biết bọn họ thành lập nhóm kín gì, tin tức truyền ra khắp nơi, truyền đi truyền lại liền biến thành hôm nay đến đón Khương Diệp ở sân bay.
Vào buổi trưa tin tức về việc fan hâm mộ của Khương Diệp không được đăng ký gây ra tình trạng tắc nghẽn tại sân bay nhanh chóng được đăng trên internet, một số người đã lập tức có phản ứng về chuyện này.
[ Người nổi tiếng đều sẽ làm những chuyện nhỏ nhặt này sao? Không đi đón ở sân bay thì thế nào chứ, mỗi lần ở sân bay vì mấy đám fan hò hét này tôi đều cảm thấy xấu hổ mất mặt.]
[ Đây là Khương Diệp đang thuê đến sao? Tìm nhiều người như vậy đến sân bay đón có ý nghĩa gì? Các diễn viên thực lực đều dựa vào kỹ năng diễn xuất chứ không phải những thứ bát nháo này.]
[ Phản biện: Lần đón ở sân bay này hoàn toàn là lỗi của Sinh Khương, không liên quan gì đến Khương Diệp cả, là Sinh Khương chúng tôi gây mất trật tự, xin lỗi mọi người một lần nữa. Xin nói lại một lần nữa, không liên quan đến Khương Diệp.]
[ Nói kỹ năng diễn xuất của Khương Diệp không tốt, vậy thì xem 'Bốn Mùa' 'Thiếu Hoa Ca' còn có 'Thanh Quả' và các bộ phim khác, đều là những bộ phim hay, những phim này vẫn chưa đủ để mọi người công nhận sao? ]
Ngay khi đoàn đội của Thời Đại Văn Hóa được thành lập, họ lập tức ra tay ngăn chặn chuyện này trở thành chủ để tìm kiếm hot, các bình luận cũng dần dần hướng đến kỹ năng diễn xuất của Khương Diệp.
Những bức ảnh do người qua đường chụp cũng bị xóa liên tục.
Nhưng có những cô gái theo đuổi minh tinh rất chuyên nghiệp, những hình nào chụp được ở sân bay bị tung ra trên mạng bọn họ nhanh chóng tải về, có người còn đeo kính hiển vi bắt đầu than vãn trong Diệp Diệp Sênh Tiêu.
[ Mẹ kiếp, mẹ kiếp, chị Khương của tôi! Mọi người xem cổ của cô ấy đi! Hình ảnh. Jpg]
Khi đó Khương Diệp bị fan chặn lại, chen lấn xô đẩy, chiếc khăn quàng trước khi xuống máy bay đã bị xé toạc, vết đỏ ở cổ bị lộ ra.
[.. Đừng nói với tôi đây là cái mà tôi đang nghĩ đến nha.]
[ Chỉ sợ nó đúng như những gì bạn nghĩ ấy, trời mùa đông, lại còn ở vị trí đó, trừ hickey thì còn cách giải thích nào khác nữa không? ]
[ Khương Diệp có đối tượng rồi sao? Là ai vậy? Tôi thổi bay anh ta.]
[ Có thể là bị thương, đừng tung tin đồn nhảm, vừa rồi Sinh Khương đã mang đến cho Khương Diệp một hình ảnh không thể xấu hơn.]
[ Vì Khương Khương, tôi quyết định nuốt nước mắt vào trong, chuyện này không thể truyền ra bên ngoài.]
[ Uuuuuuuuuu, tôi buồn quá, tôi cũng muốn hôn cô ấy, không, tôi muốn cô ấy hôn tôi.]
[ Xem lịch trình của Khương Diệp, một năm chiếu bao nhiêu phim, căn bản không có thời gian để nói chuyện yêu đương ấy chứ, tuyệt đối không phải cái mà mọi người đang nghĩ.]
[ Nhắc mới nhớ, Chung Trì Tân cũng sẽ đến Hải Thành lần này, bọn họ có đi cùng nhau không nhỉ? ]
[ Nếu dấu vết đó là do ca ca để lại, tôi sẽ tha thứ cho anh ấy.]
[ Thật muốn thả p, ca ca có chị 9-J rồi.]
Khương Diệp không biết rằng có một số fan đã phát hiện ra dấu vết trên cổ cô ấy, sau khi giải tán fan hâm mộ, cô ấy lại quàng khăn lại và ngồi xe đi đến khách sạn.
Cô vào phòng cất hành lý sau đó đi thẳng đến gõ cửa phòng đối diện.
Chung Trì Tân mở cửa, nhìn thấy cô rõ ràng muốn để cô vào, nhưng lại đứng bất động ở đó: "Quản lý nói ở đây có nhiều chó săn, chúng ta không nên.."
Khương Diệp vươn tay đẩy đẩy l*иg ngực anh, nhẹ giọng nói: "Để em vào."
"Không được." Chung Trì Tân vậy mà rất kiên quyết, kéo tay Khương Diệp ra "hôm nay em không thể vào."
Khả năng kiểm soát của anh không tốt lắm, huống hồ tối qua mới phát sinh qua.
Khương Diệp nhướng mày, thu tay lại, lùi về phía sau một bước: "Ngày mai gặp."
Ngày mai sẽ có hoạt động công chiếu, hai người bọn họ sẽ xuất hiện cùng nhau.
Khương Diệp vừa về đến phòng thì Chung Trì Tân gọi video đến.
Thật là..
Cô vốn cho rằng Chung Trì Tân thấy mình bị vây kín ở sân bay, trong lòng sẽ khó chịu, nên mặc kệ paparazzi có ở gần đây hay không cô vẫn gõ cửa muốn đi vào.
Chung Trì Tân đứng ở cửa mạnh mẽ từ chối, nhưng cửa vừa đóng lại lập tức liên lạc với cô.
Khương Diệp dựa vào cửa, nhấn nút nghe: "Sao vậy?"
Từ trong video có thể thấy Chung Trì Tân cũng đang dựa vào cửa, lúng túng nói: "Anh có chút nhớ em."
"Vừa rồi anh không có cho em vào."
"Đợi đến đầu tháng bốn năm sau, chúng ta mới có thể công khai." Chung Trì Tân vẻ mặt buồn bã nhìn chằm chằm Khương Diệp trên màn hình "thời gian còn lâu lắm."
"Em nói bây giờ cũng có thể công bố." Khương Diệp nhàn nhạt nói "Không có chuyện gì to tát cả."
"Không được." Chung Trì Tân dứt khoát từ chối, anh không muốn ảnh hưởng đến Khương Diệp, bất kỳ chuyện tiêu cực nào cũng không được.
Khương Diệp không thể làm gì khác hơn là nói "Được."
Hai người rõ ràng là ở đối diện phòng nhau, lại không thể gặp mặt, chỉ có thể nhìn nhau qua điện thoại, Chung Trì Tân cũng rất vui vẻ, hai người nói chuyện suốt bốn tiếng đồng hồ, mãi cho đến lúc đi nghỉ ngơi mới cúp máy.
Ngày hôm sau buổi công chiếu chính thức bắt đầu, để tránh bị nghi ngờ, Chung Trì Tân chủ động cách xa Khương Diệp.
Khi Khương Diệp đứng bên phải, anh đứng bên trái, khi cô di chuyển sang bên trái, anh bắt đầu di chuyển sang bên phải.
Những diễn viên chính của 'Thiếu Hoa Ca' lại gặp nhau, mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt là gặp nhau khi bộ phim đang rất thành công, ai cũng nở nụ cười trên môi.
"Này, Tiểu Khương, 'Tượng Y' quay xong chưa?" Phiền Biên Đồng cười hỏi.
"Đã quay xong thời gian trước rồi."
"Rất tốt, đến khi công chiếu tôi nhất định sẽ đi xem."
"Cảm ơn anh Phiền."
Tào Khôn đứng ở giữa, gọi mọi người ngồi xuống sau đó đặt một chiếc micro trước mặt mọi người.
Nhiều phóng viên đã đến Hải Thành, bọn họ không ngừng đặt câu hỏi.
Tất cả đều theo thứ tự, đầu tiên là đạo diễn Tào Khôn, tiếp theo là Phiền Biên Đồng và nam diễn viên đóng vai Tam hoàng tử, hầu hết các câu hỏi đều liên quan đến bộ phim và nhân vật, cho đến Chung Trì Tân thì chủ đề bắt đầu đi chệch hướng.
Một phóng viên của đài Hải Thành đứng lên hỏi: "Cách đây không lâu Chung Thần tiếp nhận phỏng vấn có nói rằng phân đoạn ở suối nước nóng có phiên bản thứ hai, chúng tôi có thể mong đợi phần ngoại truyện của phiên bản thứ hai này được phát hành không?"
Chung Trì Tân cố gắng không nhìn Khương diệp, thực tế thì anh đã không nhìn Khương Diệp trong suốt cuộc phỏng vấn, anh cầm micro và trả lời: "Việc này phải hỏi đạo diễn."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cá voi: Tôi chính là chú gấu con đang mỉm cười đó