Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 112​

Chương 112

'Thiếu Hoa Ca' bùng nổ, các diễn viên chính trong phim đều lần lượt được công chúng biết đến, như Tần Thiếu Hoa độ nổi tiếng đã tăng lên một tầm cao mới, Khương Diệp cũng được nhiều nhà phê bình khen ngợi, họ nghĩ rằng cô ấy có thể diễn được nhiều dạng nhân vật khác nhau, tất cả bọn họ đều chờ đợi 'Tượng Y' công chiếu.

Những bình luận bên ngoài này không ảnh hưởng đến Khương Diệp, cô đọc đi đọc lại kịch bản bộ phim chiếu mạng kia, bởi vì là đạo diễn tự mình viết kịch bản, trên mạng không có tiểu thuyết gốc cô chỉ có cách nghiên cứu dựa trên kịch bản này.

Trong khoảng thời gian này cô cũng tìm kiếm những kịch bản khác của vị đạo diễn này, nhưng tìm kiếm rất khó, trong vòng có quá nhiều kịch bản, vị đạo diễn này trước kia lại không quá nổi tiếng với vai trò biên kịch, cuối cùng chủ tìm được một đoạn phim ngắn dài ba phút do anh ta tự làm.

Đoạn phim ngắn này thuộc thể loại u uất, xem xong cả người đều cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Đoạn phim không có lời thoại, chỉ có tiếng thở hổn hển của nhân vật chính và các hiệu ứng đặc biệt.

"Chị dẫn em đến đó thử vai." Hùng Úc sáng sớm đã gõ cửa nhà Khương Diệp, chị cố ý đến sớm chính là sợ bị Chung Trì Tân giành trước.

Trong khi nói những lời này, Hùng Úc nhìn xung quanh, nhưng không có phát hiện bóng dáng của Chung Trì Tân.

"Cậu ấy vẫn chưa dậy sao?" Hùng Úc thu hồi ánh mắt, phát hiện Khương Diệp đang nhìn mình, không được tự nhiên ho khan một tiếng.

Khương Diệp cầm áo khoác lên mặc vào: "Ai cơ?"

Hùng Úc chỉ chỉ lên tầng: "Chung Trì Tân không ngủ ở đây sao?"

Kể từ khi Khương Diệp đóng máy, Hùng Úc đến mười lần thì chính lần gặp Chung Trì Tân. Trong lòng chị thì hai người này sớm đã đạt đến trạng thái dính chặt vào nhau rồi, bình thường hai người nhìn nhau chị đều cảm thấy có tia lửa điện bắn ra.

Khương Diệp sửng sốt: "Anh ấy ở nhà mà."

"Hai người.." Hùng Úc nhìn từ trên xuống dưới Khương Diệp một lần "Cậu ấy chưa từng ở lại nơi này sao?"

"Buổi sáng và buổi chiều anh ấy ở đây."

Ngày hôm nay phải thử vai, cô đã nói với anh từ hôm qua rồi, bảo anh không cần đến, cũng không biết anh có nghe hay không.

Hùng Úc nghẹn giọng: "Không hổ danh có thể đảm đương được ngôi vị Thần ca." đối với chính mình còn tàn nhẫn như vậy, đến bây giờ vẫn còn ở trạng thái nắm tay sao?

Hùng Úc đích thân lái xe đưa Khương Diệp đến buổi thử vai, Khương Diệp ngồi ở ghế sau lấy ra bộ dụng cụ trang điểm tự mình hóa trang.

Cô hy vọng có thể hóa trang phù hợp hơn với hình tượng nữ giáo viên trong kịch bản, đôi khi ấn tượng đầu tiên có tác dụng rất lớn, ví dụ như khi cô đến thử vai cho 'Hạc' và 'Thanh Quả', Khương Diệp đều bởi vì hình tượng nhân vật mà đổi được vai diễn.

Đợi Hùng Úc lái xe đến nơi thì Khương Diệp cũng đã hóa trang xong, biến thành một người giáo viên tiếng Anh cao trung hết sức bình thường.

Hùng Úc: "..."

Bất kể bao nhiêu lần được nhìn thấy kỹ thuật hóa trang của Khương Diệp, chị đều nhịn không được mà cảm thán, nếu sau này Khương Diệp không đi đóng phim nữa đi làm chuyên viên trang điểm thì cũng là một nghệ sĩ trang điểm cấp trăm vạn.

"Chị Úc, em tự mình đi vào, chị ở đây đợi em." Khương Diệp mở cửa xe, cầm kịch bản đi về phía trước.

"Được, em cố lên."

Khi Khương Diệp đến trước phòng thử vai, người đến thử vai không nhiều, ở khu vực chờ chỉ có ba người.

Là diễn viên tuyến ba tuyến bốn, thấy Khương Diệp đi vào cũng không mấy coi trọng, họ nghĩ răng cô cũng là diễn viên tuyến ba.

Người đầu tiên đi vào trong đó trọn vẹn bốn mươi phút, lúc đi ra trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, chỉ gật đầu với hai người, trong đáy mắt mang theo một tia coi thường.

Đợi đến khi Khương Diệp đi vào, bên trong chỉ có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta ngẩng đầu nhìn Khương Diệp và hình như nhận không ra là ai, anh ta đưa tay ra để lấy sơ yếu lý lịch của cô.

"Lôi Hải Kiến." Người đàn ông đang ngồi này nhận lấy sơ yếu lý lịch của Khương Diệp sau đó đơn giản giới thiệu về bản thân.

Đây chính là đạo diễn của bộ phim này.

Lôi Hải Kiến cúi đầu mở sơ yếu lý lịch, nhìn thấy tên trên đó thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Diệp: "Cô chính là Khương Diệp?"

Anh ta đã xem qua phim của Khương Diệp, đặc biệt là hôm qua mới đi xem 'Thiếu Hoa Ca', người đóng vai Lương Thiền và người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta bây giờ hoàn toàn không giống nhau.

"Đúng." Khương Diệp gật đầu.

Lôi Hải Kiến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Diệp, nhớ lại tin đồn trên mạng về tin đồn Khương Diệp thay đổi kiểu tóc, nheo mắt hỏi: "Cô là đặc biệt hóa trang để đến đây sao?"

Chỉ xét về mặt hình ảnh thì Khương Diệp hôm nay đã thành công rồi, tạo hình này rất giống với tạo hình mà Lôi Hải Kiến mô phỏng trong đầu.

Chẳng qua nữ diễn viên đầu tiên vào thử vai cũng có hình tượng giống như vậy, chưa kể Lôi Hải Kiến đích thân chọn trúng cô ấy, trong mắt cũng có sự tự tin như vậy, mặc dù cô ấy không nổi tieesngs.

Khương Diệp lại gật đầu lần nữa.

Lôi Hải Kiến cũng không tiếp tục xem sơ yếu lý lịch nữa, anh ra hiệu cho Khương Diệp có thể bắt đầu diễn: "Bắt đầu từ cảnh này, Mạnh Trình Tuệ sau khi một mình bắt cóc và gϊếŧ hại một nam sinh năm hai cao trung."

Mạnh Trình Tuệ là giáo viên tiếng anh cao trung, cô ta rất giỏi mê hoặc lòng người, nội tâm biếи ŧɦái, tất cả những học sinh bị mất mạng kia đều là chết dưới bàn tay của cô ta.

Khương Diệp kéo lấy chiếc ghế bên cạnh, lấy một chiếc bút màu đen từ trong túi ra, nắm chặt, giống như cầm dao vậy.

Cô chống một tay vào lưng ghế, đối với khoảng không trước ghế cười đến ôn nhu: "Tiêu Cường, cô không phải bảo em cố gắng học tập sao? Làm sao lại không nghe lời cô giáo vậy?"

Ngay lập tức con dao trong tay cô mở cổ áo đồng phục của học sinh này, từ từ di chuyển xuống dưới, một đường thẳng xuống đến trước ngực của 'học sinh' này thì dừng lại: "Sao em run quá vậy?"

Cô giáo kinh ngạc lùi lại một bước, nhẹ nhàng che miệng: "Em lạnh sao? Cô giáo bảo em mặc đồng phụ vì sao không nghe lời? Cài cúc áo lên sẽ không lạnh nữa."

"Cô giáo giúp em." Cô lại đi lên một bước, 'dao' trực tiếp ném trên đất, người cúi xuống cẩn thận cài lại cúc áo cho 'học sinh'.

Sau khi cài xong chiếc cúc cuối cùng, cô đột nhiên ngừng lại, ngước mắt nhìn cậu học trò, đáng thương nói: "Sao em khóc dữ vậy? Cô còn chưa làm gì em mà sao em lại sợ hãi như vậy?"

Đột nhiên trong mắt cô giáo hiện lên một tia quỷ dị, cô lùi về sau một bước, lại cầm 'dao' lên: "Cô giáo có thể giúp em giải quyết thống khổ, có được không?"

"Đến đây thôi."

Lôi Hải Kiến kêu dừng lại, lần này không phải là ngồi tại chỗ nói chuyện mà là đứng dậy đưa tay về phía cô: "Chào mừng cô gia nhập đoàn phim của tôi."

Khương Diệp thở phào nhẹ nhõm, bắt tay với Lôi Hải Kiến, sau đó buông ra ngay.

Anh vốn đã quyêt định người diễn vai nữ giáo viên sẽ là diễn viên vào thử vai đầu tiên kia, bởi vì nữ diễn viên đó có khí chất phù hợp, đặc biệt là đôi mắt biết diễn của cô ấy, đến lúc quay phim, tuyệt đối có thể thành công.

Chẳng qua Khương Diệp đến đây, trực tiếp thể hiện ra Mạnh Trình Tuệ mà anh hình dung trong đầu, mà không cần bối cảnh hay bạn diễn, ai mạnh hơn chỉ cần nhìn qua là biết.

Lôi Hải Kiến là một người thẳng thắn, anh đưa ra quyết định ngay tại chỗ, dù sao cũng là kịch bản của anh, nhà đầu tư cũng là anh kéo đến, cả đoàn phim người có tiếng nói nhất chỉ có một mình anh.

Buổi thử vai diễn ra thuận lợi, Khương Diệp và Lôi Hải Kiến nói đơn giản với nhau vài câu, rồi cô mở cửa đi ra ngoài.

Lôi Hải Kiến nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt phức tạp.

Khi còn là biên kịch, anh đã viết một số kịch bản với tiết tấu khá yên bình, nhưng khi tiếp xúc với các diễn viên tuyesn một, anh thất vọng rất lớn, rất nhiều người trong số họ là có tiếng nhưng không có lực, khi diễn đạo diễn phải chỉ bảo từng bước từng bước một, căn bản không có chủ kiến, tư duy của riêng mình.

Điều này khiến anh không có hảo cảm với những nữ diễn viên xinh đẹp như Khương Diệp, trong kịch bản của anh nữ chính chỉ là vai phụ phối hợp mà thôi, còn Mạnh Trình Tuệ mới là nhân vật anh dồn nhiều tâm huyết nhất, thậm chí còn quan trọng hơn cả nam chính.

Quả nhiên, những đạo diễn kia tuyển chọn diễn viên đều có phương thức riêng của mình, anh vẫn là quá hạn hẹp.

* * *

"Thử xong rồi sao?" Hùng Úc quay đầu hỏi "Cảm xúc thế nào?"

Khương Diệp cất bút vào trong túi: "Đạo diễn nói đã quyết định rồi."

"Chị biết em có thể làm được mà." Hùng Úc lập tức cười nói "Em muốn trở về hay đi đâu?"

"Trở về đi." Khương Diệp nhìn điện thoại, đến bây giờ Chung Trì Tân vẫn chưa gửi tin hỏi thăm cô, có lẽ anh đã đến chỗ ở của cô rồi.

Nghĩ đến những bản nhạc của anh thỉnh thoảng lại xuất hiện ở một chỗ nào đó trong nhà mình, Khương Diệp lấy tay che môi cười.

"Đúng rồi, ngày kia phải đi Hải Thành công chiếu, vé máy bay trưa mai đã đặt xong giúp em rồi." Hùng Úc đang lái xe, chị nhìn dòng xe cộ phía trước không quay đầu lại nói.

Công chiếu trước và trong khi chiếu, bộ phim bùng nổ giống 'Thiếu Hoa Ca', đi tuyên truyền trong lúc công chiếu rất được hoan nghênh.

Chung Trì Tân và Khương Diệp mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng họ đã mang lại cho 'Thiếu Hoa Ca' hiệu ứng rất lớn, hai người không đi không được.

"Là cùng một chỗ ngồi." Hùng Úc ngẩng đầu nhìn Khương Diệp qua kính chiếu hậu, bổ sung thêm: "Phòng khách sạn cũng là đặt đối diện nhau, nhưng tốt nhất hai người không nên đi lung tung, có rất nhiều chó săn ở Hải Thành."

Khương Diệp nhướng mày: "Chị Úc, nếu chị lo lắng sao lại đặt phòng đối diện nhau?"

Cô vừa lấy được vai diễn nữ giáo viên, tâm trạng đang rất tốt, nên nói thêm vài câu.

Hùng Úc hừ một tiếng: "Em cho rằng chị muốn vậy sao? Đều là Ban Phi đặt."

Rốt cuộc thì đó là người quản lý của Chung Trì Tân, Ban Phi tìm mọi cách cho nghệ sĩ tâm đắc dưới tay mình.

"Em biết rồi."

Xe vừa dừng, Khương Diệp đã nhìn thấy chiếc xe dừng ở làn đường đối diện, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt bất đắc dĩ, quả nhiên là vẫn tới.

"Ngày mai mười giờ chị đến đưa em ra sân bay." Hùng Úc thò đầu ra nhắc nhở.

Khương Diệp gật đầu biểu thị mình đã biết.

Cô đẩy cửa bước vào phòng khách, phòng khách không có người, cũng không có người ngồi bên cạnh giá sách viết nhạc.

Nhưng mà.. Khương Diệp liếc nhìn quả cam còn thiếu trên bàn trà, đặt túi xách xuống sau đó đi vào thư phòng.

"A Diệp, em về rồi." Chung Trì Tân nghe thấy âm thanh, từ trên bàn sách ngẩng đầu lên.

"Anh đang làm gì thế?" Khương Diệp tiện tay đóng cửa thư phòng lại "Đồ đạc ngày mai anh đã sắp xếp chưa?"

"Anh đọc sách, đã thu dọn xong rồi." Chung Trì Tân ngồi trên chiếc ghế mà Khương Diệp hay ngồi, trước mặt có một cuốn sách mà Khương Diệp đang đọc, trong tay còn nắm con cá voi bằng gỗ.

Ánh mắt Khương Diệp dừng lại trên người con cá: "Anh còn giữ nó sao?"

"Đây là quà A Diệp tặng anh." Chung Trì Tân cầm con cá voi trong tay lên, có chút tự hào nói "trên toàn thế giới chỉ có một con."

"Ừm, anh cũng chỉ có một." Khương Diệp tùy ý nói.

Rõ ràng nghe giống như chiếu lệ, nhưng ý nghĩa đằng sau nó lại khiến Chung Trì Tân run lên.

Ánh mắt anh như thất thần, sau đó đột nhiên đứng lên nói: "A Diệp, hành lý của em đã sắp xếp xong chưa? Anh giúp em sắp xếp."

Khương Diệp nắm tay Chung Trì Tân, nhìn sâu vào mắt anh: "Không gấp, tối lại dọn cũng được."

Chung Trì Tân dừng một chút, nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "A Diệp.."

Khoảng cách hai người vốn dĩ đã rất gần rồi, Chung Trì Tân vừa đứng dậy chỉ cần anh hơi cúi đầu là có thể chạm vào môi Khương Diệp.

Yết hầu anh động đậy, sau đó cúi đầu hôn cô, anh khẽ ngậm lấy môi cô, thấy đôi môi lạnh giá bắt đầu trở nên ấm áp anh mới cạy đôi môi cô ra, đầu lưỡi của anh trượt vào, cuốn lấy và hút..

Khương Diệp giơ tay ôm Chung Trì Tân, đây dường như là một tín hiệu khích lệ, khiến anh không nỡ buông tay.

Sau một nụ hôn dài quyến luyến, đôi môi vẫn còn vương tơ bạc khi tách ra.

Chung Trì Tân cũng không lùi quá xa, anh tựa vào trán Khương Diệp, cọ cọ chóp mũi cô, khàn giọng nói: "Chuyến bay trưa mai."

Không biết nghĩ tới cái gì, Khương Diệp đột nhiên cười một tiếng: "Mười giờ chị Úc đến đón em."

Chung Trì Tân hoảng hốt, như thấy Khương Diệp thoải mái như vậy, trong lòng anh này ra một ý, nghiêng nghiêng đầu, trực tiếp xoa xoa vành tai cô, mơ hồ nói: "Vậy tám giờ anh đi."