Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 103​

Chương 103

"Không sao, có thể che lại được." Chung Trì Tân rất nhanh đem tâm tư thu hồi lại, nhưng lại rất nhanh chìm vào vui sướиɠ khi được Khương Diệp quan tâm.

Ánh mắt Khương Diệp rốt cuộc cũng rời khỏi vết thương trên cổ Chung Trì Tân, cô nghĩ nghĩ hỏi: "Buổi biểu diễn hôm ấy.. anh cần em tặng hoa không?"

Cô trước kia xem được một video ngắn về buổi concert của anh, trông thấy có người bước lên tặng hoa.

"Không cần." Ngoài miệng Chung Trì Tân thì nói không cần, nhưng đáy lòng thì không ngừng nghĩ đến, nhưng anh lại nghĩ đến lời mà quản lý của anh nói sáng nay, nếu muốn tốt cho Khương Diệp thì phải đợi sự nghiệp của cô ổn định đã, lúc đó hai người muốn làm gì cũng được.

Đèn trong xe vẫn còn mở, thần sắc của Chung Trì Tân rơi vào trong mắt Khương Diệp, cô nhìn được không sót cái gì.

Chẳng qua Khương Diệp không tiếp tục nghĩ về vấn đề này nữa, cô quay phim cả ngày, cơ bản vẫn chưa có nghỉ ngơi qua, lúc này xoay xoay người dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Kế Thiên Kiệt lái xe đưa Khương Diệp về nhà trước, cậu 'nhanh trí' lái xe luẩn quẩn một vòng, con đường trở về vốn dĩ chỉ cần lái xe một tiếng, bây giờ bị cậu lái lòng vòng thêm nửa giờ nữa.

Trên đường, tay trái Chung Trì Tân khoác lên trên ghế, trải qua một đoạn đường, theo chấn động của xe, cánh tay trượt trượt xuống bên cạnh.

Chung Trì Tân nghiêng đầu nhìn sang Khương Diệp đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, cuối cùng lấy thêm dũng khí, tay trái chậm chậm di chuyển, mãi đi khi chạm vào ngón tay của Khương Diệp thì dừng lại.

Thấy cô không có phản ứng gì, Chung Trì Tân tiếp tục di chuyển thêm, đầu ngón tay chạm vào ngón út của Khương Diệp, sau đó lại dừng lại quan sát sắc mặt của cô, vẫn thấy cô không có động tĩnh gì, đang muốn tiến thêm một bước nữa thì Khương Diệp đột nhiên lật tay lại, trực tiếp nắm chặt lấy tay anh.

Tay Chung Trì Tân bị nắm thì rất sửng sốt, anh quay đầu cẩn thẩn nhìn Khương Diệp, sau đó cũng dần bình tĩnh lại, bàn tay di chuyển nắm lấy tay cô.

Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Khương Diệp từ nãy đến giờ vẫn duy trì thư thế nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn không có mở mắt ra, nhưng mãi cho đến khi xuống xe cũng không buông tay Chung Trì Tân.

* * *

Trong siêu thoại cá voi nhỏ gần đây có chút.. mê muội.

Fan couple và không couple vẫn một mực xung khắc với nhau như nước với lửa, nhưng cũng đều có một điểm giống nhau-đó là thích cái đẹp.

Từ cái tên Cá Voi là có thể biết được là fan của Chung Trì Tân, những người ở bên trong siêu thoại này trước kia đều ở trong trạng thái đói khát.

Nếu nói về các fandom thì fandom đáng thương nhất chính là Cá Voi, thần tượng của bọn họ xuất đạo chín năm, fan hâm mộ bọn họ cũng được thành lập đã chín năm rồi, trong chín năm này trừ mấy MV trong album, mấy đại ngôn các thương hiệu cao cấp, còn có video tổng hợp các điểm đặc sắc của concert, bọn họ vậy mà không có thêm tài nguyên gì từ thần tượng cả.

Chỉ dựa vào những thứ kia duy trì được chín năm.

Trong lúc đó cũng có mấy người theo couple Chung Trì Tân và Tô Khinh Y, nhưng nhiều lần đều bị đập từ trong trứng nước, fan nội bộ đối với những người này quản lý đến sít sao.

Chín năm cũng chỉ có một couple 'Bị cảm nắng' xuất hiện, đương nhiên một khi đυ.ng tới đám fan chân chính thì vẫn bị một trận đại chiến.

Cuối cùng couple "Bị cảm nắng' ở năm thứ mười cũng bởi vì chính chủ biến mất mà cũng biến mất theo.

Gần đây lại bắt đầu truyền ra một couple mới, gọi là" Kính Nghiệp', theo lý mà nói những fan chân chính kia sẽ chuẩn bị hành động.

Nhưng vấn đề là những fan couple kia không ở những nơi công cộng bình luận linh tình về cặp couple này, những fan chân chính kia có chút nghi ngờ có phải là bọn họ đang bí mật làm cái gì hay không, tuyệt hơn chính là những người này rất ít đi bình luận công khai, tìm tất cả các bình luận hầu như đều là fan Cá Voi, so với bọn họ thì những fan Cá Voi còn phấn chấn hơn. Chẳng qua chỉ cần mở ảnh đại diện của họ lên thì sẽ thấy điểm khác biệt với fan Cá Voi.

Ảnh đại diện của bọn họ đều là các hình ảnh thiên kì bách quái, các loại đồ ăn giả giống gừng.

Còn có một chuyện quan trọng hơn, cũng là điều mà fan Cá Voi không có tùy tiện đi bóp tương tác của couple Kính Nghiệp.

Năm hoạt động nghệ thuật thứ mười của ca ca, đột nhiên tham gia hai chương trình tống nghệ, lại bởi vì Khương Diệp, các cô ấy còn thấy được một mặt khác của ca ca.

Có trời mới biết, đã mười năm rồi!

Các cô ấy hiện tại mới biết ca ca còn có một mặt khác như vậy, có một số fan còn nghi ngờ bởi vì ca ca quá hiền cho nên mới không xuất hiện trước mặt mọi người, để duy trì hình tượng lạnh lùng thôi.

Với lại.. mặt Khương Diệp và ca ca thật sự rất xứng.

[ Gần đây ở trong siêu thoại sao không thấy ai nói chuyện vậy? ]

Trước kia siêu thoại Cá Voi dựa vào những câu chuyện sinh động để duy trì lưu lượng minh tinh tuyến một, gần đây cảm thấy tương tác giảm đi rõ rệt.

[ Chắc đều trèo tường ra ngoài hết rồi.]

[ Trèo tường? ]

[ Cũng không tính là trèo tường, tôi vẫn yêu ca ca mà, hì hì~]

[ Ca ca và người đó là quan hệ kia sao.. Ừm, trong đây không thể nói.]

[ Chúng ta nói chuyện về concert của ca ca đi, công tác chuẩn bị tiếp ứng đến đâu rồi? ]

[ Mặc dù thời gian có chút gấp, chẳng qua cũng đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó chúng ta đi đến hội trường sớm một chút.]

Bình thường ca sĩ chuẩn bị concert, đều có fan hâm mộ làm tiếp ứng, fan hâm mộ của Chung Trì Tân đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị, hơn nữa fan của Chung Trì Tân còn có tiếng là chịu chi.

Mỗi lần tổ chức concert tất cả mọi người đều được tặng một phần quà, nam có quà của nam, nữ có quà của nữ, thậm chí có cả phần quà cho trẻ em nữa, một phần quà này cũng hơn mấy trăm tệ.

Có người đã thống kê qua, mỗi lần Chung Trì Tân tổ chức concert đều sẽ tặng quà, sẽ tặng ngay trong ngày tổ chức concert, thậm chí còn xuất hiện tình trạng thiếu quà nữa.

[ Tôi từ bên kia nghe ngóng được nói là lần tổ chức concert này còn có ca khúc mới nữa.]

[ Oa! Thật may mắn là tôi đã giành được vé, có thể ở hiện trường trực tiếp được nghe lần đầu tiên rồi, ha ha ha.]

[ Ca ca thật lợi hại, linh cảm không bị cắt đứt sao? Album trước mới phát hành bao lâu chứ? ]

[ Haizz, vậy mà một chút cũng không cao hứng nổi, ca ca thật sự là muốn ngày hôm đó chúc mừng sinh nhật người nào đó sao? ]

Trong siêu thoại Cá Voi mới lập thêm một quy tắc mới, tuyệt đối không được ở trong siêu thoại nhắc đến tên của người nào đó.

[ Ca ca cũng đã nói, hai người bọn họ là bạn tốt, nếu như ngày đó người đó cũng đi thì chúc một câu sinh nhật vui vẻ cũng rất bình thường.]

[ Bên kia đã sớm chuẩn bị các project chúc mừng sinh nhật người nào đó rồi, từ đầu tuần đã bắt đầu tổ chức, buổi tối tôi ngẩng đầu một cái cũng có thể trông thấy hình ảnh người nào đó ở cao ốc đối diện, thật ghen tị, fan hâm mộ bên đó cũng thật là có tiền đi.]

[ Tôi nghe nói có hai fan hâm mộ, một người bỏ ra tám triệu, một người bỏ ra 3 triệu tệ, thật là ahihi có tiền.]

[ Thôi đi, so với các minh tinh khác thì vẫn kém, fan hâm mộ ca ca chúng ta vẫn còn không so sánh được sao? Fan siêu giàu của ca ca so với người nào đó vẫn mạnh hơn nhiều lắm, trước đó không phải vẫn còn tổ chức sao? Có thể đi xem lại lịch sử.]

[ Nhưng trong lòng vẫn là không quá dễ chịu.]

[ Mặc dù vậy, nhưng tôi hiện tại có chút vui.. người nào đó cũng tạm được, trình độ cũng cao, so với họ Tô kia thì mạnh hơn nhiều.]

[ Cũng đúng, kỹ năng mềm cũng được, tốt nghiệp đại học A, lần trước có người đăng danh sách giải thưởng lên trên trang web của trường, cô ấy là học bá chính hiệu, số lượng giải thưởng nhiều đến dọa người, nhưng không biết tại sao lại đến cái vòng này làm diễn viên, với cái năng lực của cô ấy thì làm ở bên ngoài cũng là sếp của người ta rồi.]

[ Có người lớn lên rất xinh đẹp, không làm diễn viên thì có chút đáng tiếc.]

[ Lại nói, người nào đó lớn lên xinh đẹp như vậy, tôi chưa từng tìm thấy tin tức vào về cô ấy liên quan đến 'áp diễn' hay các loại hậu trường gì cả, thậm chí cũng không có bản nháp, tôi nghi ngờ phía đoàn đội của người nào đó căn bản không có marketing qua.]

[ Người đại diện của người nào đó hình như chỉ mới xuất hiện phỏng vấn vào đợt liên hoan phim Kim Tiêu hồi tháng ba, rất bảo vệ cô ấy.]

[ Ha ha ha, tự nhiên lại nhớ đến một chuyện rất buồn cười, tôi phát hiện fan của người nào đó còn thảm hơn chúng ta. Người nào đó còn không thích lên weibo hơn ca ca, đến hiện tại trừ một bài đăng trên weibo và bài chia sẻ lại thì không có bài nào là tự mình đăng lên nữa cả.]

[ Uhm, tệ hơn nữa là fan của người nào đó có thể tìm thấy ảnh có khuôn mặt bình thường của thần tượng mình cũng chả được mấy cái, có thể xem được cũng chỉ có hình ảnh giáo hoa trong 'Thanh quả' và vai diễn cảnh sát nam trong 'Cảnh sát'. Chúng ta dù sao cũng được chiêm ngưỡng khuôn mặt chính diện tám góc chụp của ca ca.]

[ Khụ khụ, đừng ở đây thảo luận về người nào đó nữa, hãy nói về buổi biểu diễn sắp tới của ca ca đi.]

Trong siêu thoại Cá voi xuất hiện hiện trạng nguy hiểm, giống như chủ đề nói chuyện bây giờ, thỉnh thoảng lại bị lệch đi, mà admin cũng không thấy xuất hiện, người cũng không biết đi đâu mất rồi.

Người chủ trì cái siêu thoại này là Kế Thiên Kiệt, hiện tại làm gì còn muốn dẫn dắt câu chuyện trong đó nữa chứ, cậu ấy còn đang ở bên cạnh chính chủ, bị chính bị đập đường, một người nữa thì không có ở đây, cậu ấy vẫn có thể đi đến nhóm kính nghiệp couple xem video.

Trước kia hai người còn có khoảng cách, những người cắt ghép video còn nói tìm không ra được cảm giác, hiện tại thì không cần cắt ghép nữa rồi, trực tiếp ăn cẩu lương. Bản cut của hai người trong 'Trở về điền viên' với bản quảng cáo mạng của dưa muối Tiền Quý, cũng đủ cho mọi người một bụng hài lòng.

Vì để mở đường cho tuyên bố của hai người trong tương lai, hiện tại Kế Thiên Kiệt không có chủ động chọn đủ đề cho nhóm người hâm mộ nữa.

* * *

Một đêm trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Chung Trì Tân đang tham gia diễn tập lần cuối cùng, vốn chỉ là tập trước vị trí lúc biểu diễn lại bị anh sửa thành diễn tập cả concert, giống như concert tổ chức trước hai tiếng vậy.

Người xem chỉ có một mình Khương Diệp.

Buổi biểu diễn chỉ diễn cho một mình Khương Diệp nghe.

Khương Diệp ở đoàn phim quay phim rất thuận lợi, sáu giờ chiều đã xong việc rồi, buổi tối vẫn còn một cảnh quay nữa, nhưng không có cảnh diễn của mình cho nên rời đoàn làm phim luôn. Cô ấy biết tối nay Chung Trì Tân có buổi diễn tập cho nên lái xe đến thẳng nhà hát Kinh Hải.

Nói là diễn tập hoàn chỉnh, Chung Trì Tân thậm chí còn ngồi ở phòng hóa trang sau hậu trường, muốn hóa trang lên sân khấu, hiện tại muốn biểu diễn hoàn mỹ các tiết mục của ngày mai. Khương Diệp ngồi ở hàng đầu tiên, Kế Thiên Kiệt thì thỉnh thoảng mang trà và bánh đi đến hỏi thăm, giống như người phục vụ đẩy xe bán hàng ở trên xe vậy.

Diễn hội kỷ niệm 10 năm, vừa có ý nghĩa kỷ niệm vừa có ý nghĩa đặc biệt tổ chức, Chung Trì Tân ở trên sân khấu biểu diễn mỗi một bài hát đều là những ca khúc kinh điển trong album.

Mỗi một ca khúc hát lên, ánh mắt Chung Trì Tân đều rơi trên người Khương Diệp, tình cảm sâu đậm bên trọng từ đầu đến cuối đều không che giấu được.

Kế Thiên Kiệt đứng ở dưới sân khấu bị biểu cảm của anh cậu làm cho kinh ngạc: Một người được coi là ông vua nắm giữ bản lĩnh sân khấu, giờ đây đáy mắt chỉ nhìn một người, đổi lại là ai thì cũng không chịu nổi a.

Dù sao Kế Thiên Kiệt cũng là một địa nam nhân đều muốn trốn tránh ánh mắt của anh cậu, mấy năm trước anh cậu có tổ chức concert, thỉnh thoảng cũng nhìn xuống phía sân khấu giao lưu cùng khán giả, nhưng từ khi nhìn thấy có người ngất ở dưới sân khấu thì anh cậu liền biến thành 'bạo quân sân khấu', từ đó không bao giờ nhìn xuống sân khấu giao lưu với khán giả nữa.

Tuy nhiên, Khương Diệp vẫn ngồi yên tại chỗ, cô hơi ngả người ra phía sau, chân phải vắt chéo lên chân trái, hai tay khoanh lại, ngẩng đầu nhìn người trên sân khấu, giống như bất động.

Kế Thiên Kiệt: "..."

Trong một khoảnh khắc, cậu nghi ngờ rằng anh cậu như đang lấy lòng chị Khương Diệp vậy, vả lại chị Khương Diệp giống như nữ hoàng lạnh lùng ngồi trên ngai vàng.

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn người như đang tỏa sáng trên sân khấu, xem đến cuối cùng rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao trên cổ anh lại có vết đỏ hằn rõ như vậy.

Có bài hát theo phong cách vừa hát vừa nhảy, tốc độ cũng nhanh, Chung Trì Tân không dùng micro mà dùng tai nghe có dây để hát. Anh đổi một bộ trang phục dài màu đen, trên đó có rất nhiều dây xích kim loại, theo chuyển động của cơ thể chúng thỉnh thoảng sẽ đập vào cổ anh.

Khương Diệp vừa nhìn thấy lông mày liền nhăn lại, khó trách cái vết hằn đỏ kia mãi không có biến mất.

Chung Trì Tân ở trên sân khấu, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Khương Diệp, vừa đúng lúc thấy cô chau mày thì giọng anh hát cũng chậm đi nửa nhịp.

Tuy nhiên với sự chuyên nghiệp của mình, anh vẫn tìm lại được trạng thái của mình.

Buổi diễn tập concert vừa bắt đầu, trên sân khấu vẫn còn có rất nhiều người tập luyện, Chung Trì Tân không thể đi xuống, chỉ có thể hát từng bài hát một, hát cho đến bài hát gần cuối, cũng là một bài hát mới. Ca khúc cuối cùng không cần tập luyện, là bài hát anh sẽ hát cùng với các fan của mình.

Chung Trì Tân đổi sang một bộ trang phục khác, áo sơ mi màu trắng quần tây đen rất đơn giản, đây cũng là tạo hình xuất đạo của anh, anh dùng tạo hình này để lần nữa xuất hiện trước mặt người hâm mộ.

Giọng hát từ tính trong trẻo chậm rãi truyền ra, rất cả âm thanh bốn phương tám hướng đều hướng về phía Khương Diệp.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng ở trên sân khấu, đợi đến khi anh hát xong câu cuối cùng, sau đó đứng dậy, ánh mắt lại vô thức rơi vào cổ Chung Trì Tân.

Lúc Chung Trì Tân đặt micro xuống, nhìn thấy Khương Diệp đứng dậy anh còn tưởng rằng cô sẽ đi lên sân khấu, anh cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng có lẽ cô sẽ ôm anh một cái, thấy cô nhìn mình một lúc nhưng cũng không có ý định đi lên.

Anh lùi một bước, định đi xuống sân khấu tìm cô, không ngờ Khương Diệp lại quay người trực tiếp đi ra ngoài.

Giây phút đó, một sự mất mát to lớn bao trùm lấy cả con người anh.

Không chỉ có anh, Ban Phi từ phía hậu trường đi ra và Kế Thiên Kiệt đứng ở bên cạnh sân khấu cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng của Khương Diệp.

Ching Trì Tân đứng trên sân khấu nhìn xuống, cả người bất động.

Kế Thiên Kiệt và Ban Phi nhìn nhau, hiển nhiên họ cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Ngoại trừ những vũ công lui khỏi sân khấu và những nhân viên thu dọn đạo cụ thì cả nhà hát cực kỳ yên tĩnh, Ban Phi và Kế Thiên Kiệt đều không dám gọi Chung Trì Tân.

Đột nhiên, Kế Thiên Kiệt người đang đứng ở dưới sân khấu khóe mắt dường như nhìn thấy thứ gì đó, cậu hít sâu một hơi, vội vàng ngẩng đầu lên nhỏ giọng ra hiệu cho Chung Trì Tân, nhưng anh cậu đang đứng ở giữa sân khấu căn bản không nghe được âm thanh nhỏ giọng nhắc nhở này của cậu, chưa kể lúc này Chung Trì Tân đã chui vào thế giới nội tâm của mình rồi.

Ánh mắt Kế Thiên Kiệt nhìn chằm chằm Khương Diệp từng bước từng bước đi về phía sân khấu, nhưng anh cậu hoàn toàn không chú ý đến điều đó, vẫn đang nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Mười bước, tám bước.. ba bước, hai bước, một bước.

Chung Trì Tân nhìn chằm chằm vào sàn nhà cho đến khi thấy một màu đỏ tươi xuất hiện trong tầm mắt, anh kinh ngạc nhìn lên và thấy Khương Diệp đang cầm một bó hoa hồng trong tay, yên tĩnh nhìn mình.

"Anh nói ngày mai không cần tặng hoa, cho nên.. hôm nay tặng có được không?" Lúc Khương Diệp tan làm thì các cửa hàng hoa đã đóng cửa rồi, cô tìm được một cửa hàng hoa, bên trong bán rất nhiều loại hoa, nhưng hoa hồng thì chỉ còn lại một ít, vừa vặn 99 bông, nhưng màu sắc không được đẹp lắm.

Khương Diệp sau khi mua xong thì để trên xe không có lấy ra, bởi vì màu sắc không được đẹp lắm cho nên lúc đầu không định bỏ ra tặng anh.

"Ừm." Chung Trì Tân thấp giọng đáp lại một tiếng, nhận lấy hoa từ trong tay Khương Diệp, tay có chút run run, không biết nguyên nhân có phải là do diễn tập hai tiếng cho nên mệt mỏi hay không.

"Nghe rất hay." Khương Diệp nhìn Chung Trì Tân nghiêm túc nói "Bài hát mới cũng rất hay."

Lời nhận xét chỉ có hai từ "Rất hay" nhưng trong giây phút này Chung Trì Tân cảm thấy đây là lời đánh giá tốt nhất mà anh từng được nghe.

"Anh, bài hát này là.. viết tặng em." Chung Trì Tân không được mạch lạc nói.

Ban Phi và Kế Thiên Kiệt không biết đã rời đi từ lúc nào, cả nhà hát chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Ừ, em biết." Khương Diệp nắm lấy bàn tay còn lại của Chung Trì Tân, muốn kéo anh đi xuống để bôi thuốc.

Cô vẫn chưa chạm vào Chung Trì Tân thì kinh ngạc quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Chung Trì Tân lắc đầu, tiến lên hai bước, đứng trước mặt Khương Diệp, sau đó cúi người trực tiếp hôn lên môi cô.

Đầu mũi hai người chạm nhau, môi răng đan vào nhau, trên đời này còn chuyện gì đẹp hơn thế này nữa.

Ước chừng một phút sau, Khương Diệp nhẹ cắn đầu lưỡii, ngẩng đầu lùi lại: "Đã xong chưa?" sau đó dẫn anh đi vào trong hậu trường sân khấu.

Ánh mắt Chung Trì Tân vẫn còn mờ mịt, nghe được lời Khương Diệp nói, anh mới bình tĩnh lại đi theo cô, đôi môi vẫn còn dính nước mím lại, sau đó ngẩng đầu lên lại ngoài ý phát hiện ra vành tai Khương Diệp đỏ bừng.

Trong lòng anh mừng rỡ, ngoan ngoãn đi theo sau Khương Diệp, cẩn thận ôm bó hoa hồng, thỉnh thoảng còn cúi đầu ngửi.

Chung Trì Tân cho rằng bo hoa này đẹp hơn tất cả những bông hoa trong nhà kính của mình.

"Buổi biểu diễn ngày mai nhất định phải mặc bộ trang phục này sao?" Khương Diệp kéo Chung Trì Tân ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc mỡ, vừa bôi vừa hỏi.

Chung Trì Tân ngồi xuống cũng không quên cầm bó hoa, chần chừ hỏi: "Trang phục nào cơ?"

"Bộ trang phục có sợi xích kim loại đó trong ba phút bốn giây tổng cộng lắc vào cổ anh mười một lần." Khương Diệp dùng đầu ngón tay chạm vào thuốc mỡ màu trắng sau đó nhẹ nhàng thoa lên cổ Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân lúc này cực kỳ thoải mái, bị Khương Diệp sờ tới sờ lui như thế, nhịn không được cười ra tiếng: "Ngứa.."

Khương Diệp tạm dừng động tác tay của mình, sau đó tăng thêm chút lực đạo.

"Lúc vừa rồi ở dưới khán đài em cau mày nguyên nhân là vì sợi xích này lắc vào cổ anh sao?" Chung Trì Tân ngẩng đầu nhìn Khương Diệp, đôi mắt lấp lánh.

Khương Diệp cúi đầu, tay lại lấy thêm thuốc, không có trả lời.

Nhưng lúc này cô cũng không phủ nhận, Chung Trì Tân xem như cô thừa nhận, hai mắt cong cong: "Hiện tại anh rất vui."

"Uhm, đừng nói chuyện." Khương Diệp cau mày nói.

Chung Trì Tân yên lặng lại, không nói chuyện, nhưng anh mạnh dạn đưa tay chạm vào lông mày Khương Diệp, vuốt ve từng chút một.

* * *

Khi hai người đi ra, Ban Phi và Kế Thiên Kiệt đã đợi ở bên ngoài rồi.

Chung Trì Tân bảo hai người họ đi trước, anh ngồi xe của Khương Diệp về.

Trên đường trở về Kế Thiên Kiệt thở dài nói với người đại diện Ban Phi: "Em cũng muốn nói chuyện yêu đương a."

"Bình tĩnh đi, cậu có yêu đương thì cũng không có cô gái nào tặng cậu hoa hồng đâu, chỉ có cậu đi tặng người ta thôi." Ban Phi tàn nhẫn vạch trần sự thật.

"Đàn ông chúng ta không xứng đáng có được tình yêu trong sáng sao? Đôi khi đàn ông con trai cũng muốn nhận được những món quà ý nghĩa như vậy."

"Ngậm miệng." Thân là người đại diện nhưng cũng chưa bao giờ được nhận hoa này kiên quyết không thừa nhận mình cũng có lòng đố kỵ.

* * *

Ngày 25 tháng 12, concert của Chung Trì Tân chính thức bắt đầu.

Vào lúc năm giờ chiều, những người hâm mộ đến xem concert đều được phát quà tặng ở cửa soát vé.

"Wow, đây là ba thỏi son bản giới hạn của thương hiệu pp."

"Của tôi là của thương hiệu Yu."

"A a a, loại này đã hết hàng rồi, nửa năm nay tôi không có mua được, người chị em, có thể đổi cho tôi được không?"

"Không được, ha ha ha."

Mỗi người nhận được quà cho dù vẫn chưa được xem biểu diễn cũng đều rất là phấn khích.

Sau khi Khương Diệp hóa trang xong thì diện mạo cũng giống như những người bình thường khác đi xem biểu diễn mà thôi, cô đi theo dòng người từ từ tiến vào chỗ tổ chức concert.

So với không khí tối qua, thì hôm nay náo nhiệt hơn gấp trăm lần, trên sân khấu còn có nhân viên đi kiểm tra, bố trí đạo cụ.

Vé của Khương Diệp là vé VIP, vì vậy chỗ ngồi của cô đương nhiên là tốt nhất.

Mặc dù cô đến sớm hơn dự kiến nhưng những người có ghế xung quanh cô cũng đã có mặt ở đây, hiển nhiên ai nấy đều rất phấn khích.

"Người chị em, bạn làm sao giành được vé vậy? Tôi giành giật hơn chục năm, từ lúc còn là thiếu nữ đến bây giờ đã là mẹ một con, cuối cùng cũng giành được một tấm vé VIP."

"Bạn đã có con rồi sao? Nhìn bạn rất trẻ đó."

"Ai ya, tuổi trẻ bồng bột, lấy chồng sớm."

Những người thuộc hàng ghế VIP đang chia sẻ cho nhau quá trình họ giành được vé.

Khi Khương Diệp đến gần, cô vẫn đang nghĩ phải dùng lý do gì để giải thích, kết quả mọi người xung quanh đều bị hai cô gái ngồi bên cạnh cô thu hút.

"Hai người quen nhau sao? Thật lợi hại mà, sao lại giành được vé thế?"

Vé concert của Chung Trì Tân nổi tiếng là khó mua, nếu bạn đi xem concert với chị em của mình thì không có khả năng cùng giành được vé cạnh nhau.

"Đợi chút, ghế liền, hai người không phải là.."

Những người ở đây đều là vé VIP, rất nhanh họ đã nhớ ra trước đó ca ca có tặng 2 vé VIP ra ngoài.

"Đúng vậy, vé của chúng tôi là ca ca tặng, ha ha ha ha!"

"Ahhh! Trong hai người thì ai là 'Bỏ lỡ ca ca tốt nhất thế giới', để tôi cọ chút nào."

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn."

Cô gái ngồi cạnh Khương Diệp chỉ vào cô gái bên cạnh nói: "Là cô ấy."

Xung quanh có vô số bàn tay đưa ra để chạm vào.

"Này, vậy bạn chẳng phải là cô gái chụp ảnh chung với Khương Diệp sao?"

Cô gái bên cảnh Khương Diệp do dự gật đầu: "Là tôi.."

"Đây cũng là một con cái Koi nữa."

Theo tiếng hét của một cô gái bên cạnh, cũng có vô số cánh tay lại vươn ra như thủy triều dâng, chạm vào cô gái bên cạnh Khương Diệp.

"Người chị em, bạn thật may mắn."

"Ca ca chỉ tặng vé cho hai bạn thôi sao? Lại đây nào, hai người có được gặp ca ca hay không?"

"Không có, nhưng chúng tôi sẽ gặp lại sau."

"Ha ha ha, lão nương rốt cuộc cũng có thể được gặp ca ca rồi, không uổng công ta nhiều năm khổ luyện tốc độ tay như vậy."

"Mọi người nói xem Khương Diệp liệu có tới không?"

Âm thanh trong nhà hát quá ồn, mỗi người muốn nói chuyện thì giọng phải tăng lên mức tối đa.

"Có khả năng sẽ có một vị khách đặc biệt."

"Nếu trong một buổi concert có thể được gặp cả hai thần tượng, tôi chết mất."

"Người chị em, tướng mạo Khương Diệp ngoài đời như thế nào vậy?"

"Đặc biệt xinh đẹp."

"Thật không?"

"Tôi có ảnh chụp chung, cho mọi người xem."

Cô gái bên cạnh Khương Diệp lấy điện thoại ra, mở ảnh cho mọi người xem.

"Aaaa, sao cô ấy lại có thể đẹp như vậy được nhỉ."

"Người chị em, ảnh này bạn không có chỉnh sửa? Cô ấy thật sự đẹp như vậy sao?"

"Ka ka ka, người chị em, bạn mới từ trại tị nạn Châu Phi về sao, đen quá!"

"Là Diệp Diệp quá trắng, được không?"

"Nhân tiện, lúc đó cô ấy đang ở trong rạp chiếu phim với ca ca, hai người không nhận ra sao?"

"Không có, chúng tôi vào rạp chiếu phim thì đèn trong rạp đã tắt rồi, cũng không thể hoàn toàn trách bọn tôi không nhận ra nha."

"Nếu ánh đèn giống như bây giờ, tôi nhất định có thể nhận ra Diệp Diệp."

"Tôi cảm thấy hai người vẫn chưa đủ thích, tôi cũng là fan của Khương Diệp, nếu cô ấy đứng trước mặt tôi dù cho đèn có tối thế nào tôi nhất định có thể lập tức nhận ra cô ấy."

Cô gái ở bên kia Khương Diệp nghiêng người, vẫy gậy hỗ trợ và hét lên với cô gái ngồi bên trái Khương Diệp.

"Nhất định!"

Người ngồi dưới ánh đèn nhất định sẽ bị nhận ra-Khương Diệp: "..."