Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 104​

Chương 104

Nhà hát Kinh Hải có sức chứa một vạn người, còn nửa tiếng nữa concert mới bắt đầu, nhưng trong hiện trường đã kín chỗ, mọi người cơ bản đã đứng vào đúng chỗ của mình.

Lúc này, những người xung quanh đều là anh chị em, trên mặt ai cũng nở nụ cười, Khương Diệp là lần đầu tiên đi xem concert, lại là buổi biểu diễn của Chung Trì Tân, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Cô ngồi ở hàng ghế VIP, những người xung quanh cô ấy đã trở nên điên cuồng, nhưng khi quay đầu nhìn về phía khán đài, cô mới nhận ra rằng mọi người vẫn còn có thể điên cuồng hơn nữa.

Đèn trong nhà hát đột nhiên sáng lên, không ngừng, mỗi chỗ đèn chiếu tới thì hình ảnh sẽ được hiển thị trên màn hình lớn, phía trên màn hình có thời gian đếm ngược, tổng cộng là mười giây.

Lúc này, tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ đến khi đèn tắt, đám người trong nhà hát mới hò hét ầm ĩ.

Khương Diệp ngẩng đầu lên và lặng lẽ nhìn vào màn hình lớn ở giữa, cũng không hiểu những người đang la hét này ở đâu, Chung Trì Tân vẫn chưa xuất hiện, nếu bị chụp lại thì làm thế nào.

Rất nhanh thắc mắc của cô đã được những người xung quanh trả lời.

Có một chùm ánh sáng dừng lại ở hàng ghế của bọn họ, Khương Diệp thì ở rìa của chùm ánh sáng đó.

"A a a, người chị em, mau mau, qua đây một chút!" Cô gái ở bên phải Khương Diệp vừa nói vừa kéo.

Cô không phải là người duy nhất, những cô gái gần đó dường như phát điên, xô đẩy về phía được ánh sáng chiếu, những người được chiếu sáng thì cũng chen chúc nhau một cách rất lịch sự, cố gắng nhường ra một khoảng trống cho người bên cạnh mình.

Khi thời gian đếm ngược chỉ còn hai giây, những cô gái đều tạo các dáng khác nhau, hình trái tim, hôn môi, tạo dáng tay chữ V.. cái gì cũng có.

Cô gái bên phải Khương Diệp bởi vì dáng người nhỏ, vì để cho bản thân ở trong vòng ánh sáng suýt chút nữa đã nhào vào trong ngực Khương Diệp, cô ấy đặt hai tay lêи đỉиɦ đầu cũng là dưới cằm của Khương Diệp, giống như hình trái tim.

Khương Diệp khó chịu ngả người ra sau, hai tay không chút biểu cảm ôm lấy cô gái kéo vào lòng, ánh mắt thì nhìn đồng hồ đếm người trên màn hình trở về số 0, đèn tắt đi.

"Ha ha ha, chị, cảm ơn chị." Sau khi đèn tắt, cô gái ở bên phải Khương Diệp hưng phấn ôm cánh tay lắc lắc "Bọn em được chụp ảnh lại rồi, ca ca có thể thấy được bọn em, ha ha ha."

Giữa những tiếng cười của những người xung quanh, Khương Diệp nhận ra rằng những người vừa bị ánh đèn chiếu vào sẽ bị chụp ảnh, khi concert kết thúc sẽ có người làm thành một album ảnh và giao cho Chung Trì Tân, sau đó sẽ công bố trong fandom hâm mộ.

Thời gian trôi qua, bầu không khí trong hiện trường đã dâng lên mức cao nhất.

Đến 7 giờ, toàn bộ đèn ở hiện trường đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng phát ra ở những chiếc gậy cổ vũ.

"Bang."

Cùng với âm thanh đó, ánh đèn sân khấu được bật lên, hiện trường nhất thời yên tĩnh lại, chỉ thấy ở chính giữa sân khấu có một người mặc trang phục đuôi tôm màu đen đang ngồi bên cạnh cây đàn piano, tay đặt trên phím đàn, trước mặt anh có đặt một chiếc micro.

Khi câu hát đầu tiên được cất lên, toàn bộ khán giả bắt đầu la hét điên cuồng.

"A a a, hoàng tử của tôi!"

"Ca ca, em yêu anh!"

"Woww, ca ca mặc áo đuôi tôm này thật đẹp."

"Đây là trang phục lần đầu tiên ca ca mặc trong concert đúng không, không ngờ rằng mười năm đã trôi qua rồi, woo woo woo."

Khương Diệp đã nhìn thấy nhiều người xung quanh cô đang lau nước mắt, cô không thể lý giải được loại suy nghĩ cảm động này, vì vậy ánh mắt của cô đều tập trung vào người đang ở giữa sân khấu.

So với tối hôm qua, mặc dù là cùng thời gian, địa điểm, cùng một người nhưng Khương Diệp không hiểu tại sao ánh đèn chiếu lên người Chung Trì Tân hôm nay còn sáng hơn hôm qua nữa.

Cô cúi đầu lấy máy ảnh từ trong túi ra, cẩn thận điều chỉnh tiêu cự, sau đó chụp một bức ảnh Chung Trì Tân trên sân khấu. Kể từ đó, mỗi khi Chung Trì Tân hát một bài hát, Khương Diệp sẽ chụp ảnh lại.

Có rất nhiều người giống cô, đều mang máy ảnh, đặc biệt là ở hàng ghế VIP, đã có người đang chụp ảnh rồi.

"A a a, tôi chết mất thôi, mỗi một bộ đồ ca ca mặc đều đã được mặc trong các concert trước đó."

"Kỷ niệm mười năm thật tuyệt vời."

"Ca ca, nhìn em này, nhìn phía dưới sân khấu này!"

Người mẹ một con ở gần Khương Diệp tuyệt vọng hét lên, liều mạng giơ bảng đèn, cố gắng thu hút sự chú ý của người trên sân khấu.

Chung Trì Tân đã thay bộ đồ có dây xích kim loại kia, anh đứng ở phía trước sân khấu, tất cả các vũ công phụ họa đứng phía sau anh tạo thành hình chữ V. Không biết anh ấy có thực sự nghe được tiếng kêu của chị gái kia hay không.

Anh liếc nhìn xuống dưới sân khấu, đột nhiên giơ tay đặt lên cổ, nhẹ nhàng vuốt từ trái sang phải, nơi vị trí vết đỏ hằn lại.

–Sau đó cười.

Bởi vì góc độ chiếu sáng, cũng không có ai nhìn thấy vết đỏ trên cổ anh.

"A a a! Ca ca, anh đừng cười, muốn mạng người khác sao!"

"A a a, ca ca, em đem trái tim của mình cho anh này."

"Tôi chết đây.."

"Chết tiệt!" Khương Diệp nghe được người mẹ một con kia thốt lên, sau đó mắt trợn trắng ngã về phía sau.

"Nếu ngất đi tôi sẽ không thể nhìn thấy ca ca a." Cô gái ngồi phía sau vừa đẩy bà mẹ trẻ vừa hét lớn.

"Không được!" Bà mẹ trẻ lập tức tỉnh táo lại, giơ cao tấm biển bắt đầu điên cuồng gào thét: "Anh, nhìn em nhìn em đi!"

Khương Diệp chụp một tấm ảnh của Chung Trì Tân như thường lệ, sau đó đặt máy ảnh xuống, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn những người trên sân khấu, trái ngược hoàn toàn với những người xung quanh.

Để không quá khác biệt so với đám đông, Khương Diệp nhặt hai cây gậy cổ vũ từ dưới đất lên vẫy vẫy.

"A! Ca ca có phải là vừa nhìn tôi hay không? Vừa rồi ca ca có phải là nhìn ra chỗ này không?" Cô gái bên phải Khương Diệp hưng phấn kéo Khương Diệp hỏi.

Khương Diệp: "..."

Không đợi cô trả lời, cô gái bên trái đã bước qua Khương Diệp và hét lên với cô gái bên phải: "Là đang nhìn tôi, nhất định là nhìn tôi."

Hai người thực sự bắt đầu tranh luận, nhưng ngay sau đó tất cả họ đều quay lại và hét tên Chung Trì Tân.

Giữa tiếng reo hò phấn khích của hàng vạn người suốt hai tiếng đồng hồ tiết mục cuối cùng cũng sắp khép lại.

Mọi người cũng biết sắp kết thúc, không khí dần dần yên tĩnh lại, chờ Chung Trì Tân thay trang phục khác xuất hiện.

Ánh đèn trên sân khấu sáng rực, Chung Trì Tân đứng một mình trên sân khấu, tay cầm micro, mặc áo sơ mi trắng quần đen, khác biệt duy nhất so với đêm qua là trên chiếc cổ mảnh khảnh của anh có thêm một cái vòng choker.

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn Chung Trì Tân, ánh mắt dừng trên cổ anh, đôi mắt cũng nheo lại theo bản năng.

"Oh shit."

"Có khăn giấy không?"

"Chị, chị có thể cho em một cái được không?"

"Tôi cũng muốn."

Những hàng ghế VIP bắt đầu náo động, những lời như thế này không ngừng vang lên xung quanh Khương Diệp.

"Chị, chị có khăn giấy không?" Cô gái ngồi bên phải Khương Diệp chọc chọc tay cô, tay còn lại thì bịt mũi.

Khương Diệp lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cô gái, ánh mắt lại quay về Chung Trì Tân.

Lúc này, Chung Trì Tân liếc nhìn cô một cái, micro chặn lại đường cong của môi anh, sau đó thu hồi tầm mắt: "Đây là bài hát mới tên là 'Light'."

Chỉ có một câu giới thiệu ngắn gọn về tên bài hát, không có bất kỳ một từ dư thừa nào.

"Đây là bài hát kết thúc có phải không? Ca ca không chúc mừng sinh nhật Khương Diệp." Cô gái ở bên trái Khương Diệp thì thầm với người chị em của mình.

"Dù sao thì cũng là concert, quan hệ cũng chỉ là bạn bè mà thôi, không thể nói trước mặt nhiều người như vậy."

"Ôi, tôi vẫn là có chút buồn."

Trên sân khấu chỉ còn lại một ngọn đèn, chiếu thẳng vào Chung Trì Tân, anh lặng lẽ đứng ở giữa sân khấu, hai tay cầm micro, giọng hát trầm thấp vang lên khắp bốn phương.

Trong hiện trường lại im ắng trở lại, mọi người đều im lặng lắng nghe anh hát.

Khương Diệp giơ máy ảnh lên, chụp một bức ảnh trên sân khấu, sau đó cẩn thận lắng nghe, cho dù có nghe lại thì cô vẫn bị cảm xúc trong đó làm cho chấn động.

Sau khi hát một bản tình ca, theo như Khương Diệp thấy thì mọi người trên ghế VIP đều có vẻ thất thần, người bên phải máu mũi không ngừng chảy, nước mắt lặng lẽ rơi.

Khương Diệp: "..."

Cô đóng phim cũng không thể diễn tốt được như vậy.

Bài hát cuối cùng là cùng hát với fan, tâm trạng mọi người đã vui trở lại, hát đến những câu hát cuối cùng thì không khí lại từ từ hạ xuống.

Đột nhiên, có một người hét lên: "Ca ca, bất luận anh thích ai, em sẽ mãi mãi yêu anh!"

Thanh âm này giống như giọt nước tràn ly, lập tức khiến khán giả nổ tung, có một nửa số người cũng đứng dậy hét lên những lời tương tự.

Khi bài hát kết thúc, bất luận mọi người có phấn khích đến đâu thì cuối cùng cũng phải ra về.

Khương Diệp không theo dòng người đi ra ngoài, mà đi về phía hậu trường sân khấu.

Kế Thiên Kiệt đã đợi ở bên cạnh, khi cậu nhìn thấy Khương Diệp thì trực tiếp dẫn cô đến đó.

Ở hậu trường, Kế Thiên Kiệt vừa vào đã vội vàng tẩy lớp trang điểm trên sân khấu, rửa mặt xong trên mặt vẫn còn dính vài giọt nước.

"Phòng hóa trang không phải ở đây sao?" Khương Diệp hỏi Kế Thiên Kiệt đang đi ở phía trước, vừa đi vừa chỉ phòng bên cạnh hỏi.

Cô tối hôm qua có đến đây, vẫn nhớ phòng hóa trang là ở bên này, mặc dù cái biển phòng hóa trang trên cửa đã bị xóa đi rồi.

Kế Thiên Kiệt: ".. Phòng hóa trang hôm nay ở phía trước."

Khương Diệp gật gật đầu, đi theo cậu về phía trước.

"Ở đây." Kế Thiên Kiệt dừng ở trước cửa phòng có treo biển 'Phòng hóa trang', nhưng không có tiến vào thay vào đó cậu quay lại nói với Khương Diệp, hiển nhiên là không có ý định tiến vào.

Khương Diệp đẩy cửa vào, bên trong phòng chỉ có một mình Chung Trì Tân, xung quanh cũng không có bàn trang điểm hay món đồ mỹ phẩm nào, chỉ có một chiếc bàn lớn, Chung Trì Tân đang đứng trước bàn.

"Buổi biểu diễn của anh kết thúc rồi." Chung Trì Tân đi về phía Khương Diệp, nắm lấy tay cô, sau đó lùi lại một bước cùng kéo cô tiến vào, sau đó vươn tay vòng qua người Khương Diệp, tắt đèn trong phòng.

"Sinh nhật vui vẻ."

Chung Trì Tân bước sang một bên, đứng cạnh Khương Diệp.

Trên chiếc bàn lúc này có một cái bánh sinh nhật, trên đó cắm đầy nến.

Tay Khương Diệp vẫn bị Chung Trì Tân nắm chặt, cô mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn là yên lặng không nói.

Bởi vì anh nghĩ hôm nay là sinh nhật của cô, cho nên từ bây giờ hôm nay chính là ngày sinh nhật của Khương Diệp.

"Em mau ước đi, nến sắp tắt rồi." Chung Trì Tân dẫn Khương Diệp đi về phía bàn, anh đã hát trên sân khấu suốt hai tiếng đồng hồ, mắt mày đều hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng người vẫn rất có tinh thần.

Khương Diệp bất giác nở nụ cười: "Đây là phòng hóa trang sao?"

Chung Trì Tân đảo mắt áy náy nói: "Có lẽ Kế Thiên Kiệt nhớ nhầm."

Khương Diệp cũng không có vạch trần anh, cô đi đến trước bàn, nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện, sau đó mở mắt ra thổi tắt nến trên bánh kem.

Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, Chung Trì Tân vốn định bật đèn lên, nhưng lại không muốn lập tức rời đi, ngược lại đứng bên cạnh Khương Diệp nói: "Cho dù em ước điều gì đi chăng nữa, em đều có thể thực hiện được."

Sau khi mắt hai người thích nghi được với bóng tối, họ có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Khương Diệp cười: "Vừa rồi em không có ước."

Chung Trì Tân ngạc nhiên: "Vậy phải làm sao bây giờ? Anh.."

Anh chuẩn bị lại đặt bánh thêm lần nữa.

"Lần sau sinh nhật anh nhớ ước thay em." Khương Diệp nhẹ nhàng nói, cô cúi đầu nhìn chiếc bánh kem trên bàn, sau đó quay người bật đèn.

Chung Trì Tân bị ánh sáng làm chói mắt, theo bản năng đưa tay lên che lại, khi anh bỏ tay xuống Khương Diệp đã đi lại rồi.

Cô cầm lấy con dao trên bàn cắt miếng bánh đầu tiên đưa cho Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân thực sự có một món quà muốn tặng Khương Diệp, anh cầm miếng bánh rồi ngồi xuống nếm thử, sau đó đặt bánh lên bàn, đang định đứng lên thì Khương Diệp bất ngờ cúi xuống trước mặt anh.

Lúc anh ở trên sân khấu Khương Diệp nhìn không vừa mắt chiếc vòng chocker trên cổ anh đã rất lâu rồi, cô lại gần quan sát, lúc này mới phát hiện sau gáy anh không phải là nút kim loại mà là nút buộc thắt nơ.

Khoảng cách hai người rất gần, lúc này Khương Diệp còn đang cúi người, hơi thở của cô phả thẳng trên cổ Chung Trì Tân.

"Anh, vẫn còn món quà muốn tặng em.." Chung Trì Tân còn chưa nói hết câu, Khương Diệp đã vươn tay kéo nút thắt, tháo chiếc vòng trên cổ anh ra.

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cho thấy rõ sự căng thẳng của chủ nhân.

Ngay sau khi tháo nút thắt của chiếc vòng, Khương Diệp vô thức nói: "Anh chẳng phải là món quà của em sao?"

Một câu nói xong, cả hai người đều cùng yên lặng.

Khương Diệp cầm lấy chiếc vòng cổ, lùi lại mấy bước, không được tự nhiên nói: "Em đùa chút thôi."

Có lẽ là do tối nay quá mức náo nhiệt làm cho não không kịp phản ứng, Khương Diệp tự nghĩ trong lòng như vậy.

Chung Trì Tân kéo Khương Diệp về phía mình, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt anh vẫn còn mấy giọt nước, dưới ánh đèn nó lấp lánh giống như nước mắt của nhân ngư dưới biển sâu: "Được, anh tặng cả người anh cho em."

Ánh mắt Khương Diệp trở nên thâm trầm, cô nhìn anh một hồi lâu sau đó đột nhiên cười nói: "Cả đời sao?"

"Ừ."

Chung Trì Tân đang ngồi, Khương Diệp thì đứng trước mặt anh.

Cô giơ ngón tay cái chạm lên mặt anh, sau đó cúi xuống, dễ dàng chạm vào môi Chung Trì Tân, nếm được một chút vị kem ngọt ngào.

* * *

Mỗi concert của Chung Trì Tân kết thúc, từ khóa liên quan đến concert sẽ nằm trong danh sách hot tìm kiếm trong vài ngày, lần này lại là kỷ niệm mười năm ca hát lại càng trở thành đề tài thảo luận sôi nổi.

#Trang phục Chung Trì Tân# #Chung Trì Tân choker# #Chung Trì Tân cười#..

Một loạt đề tài tìm kiếm hot được đưa ra, một số ca sĩ lưu lượng trong vòng nhìn thấy cũng cảm thấy chua xót chết rồi.

Ngay cả khi bọn họ mua hot search cũng không thể mua được các lượt tìm kiếm thứ tự liên tiếp nhau như vậy.

[ Trừ việc chết ra, tôi không biết nói gì nữa, ca ca quá tuyệt, quá đẹp rồi.]

[ Tôi luôn cảm thấy ca ca phát hiện ra chút kỹ năng mới, nhưng kỳ thực tôi nhìn thấy du͙© vọиɠ trong người anh ấy, dbq, tôi mới là người có suy nghĩ không trong sáng.]

[ Ha ha ha, chị em, thấy ảnh ca ca đeo vòng choker, tôi cũng có suy nghĩ đó, tôi nay tôi chính là xe lửa Thomas, wu wu wu!]

[ Cho mọi người xem ảnh gif này, là tối nay tôi quay lại được trên sân khấu, để mọi người biết những người đang ngồi ở hàng ghế VIP thì làm cái gì. Hình ảnh. Gif]

[Mẹ kiếp, hahaha, mấy người này đang làm cái gì vậy, chảy máu cam tập thể à? ]

[ Phía trước: Ca ca đang hát trên sân khấu, phía dưới: Fan ở dưới chảy máu, bình luận: Ai có giấy ăn.]

[ Đừng nói nữa, tôi là người trong nhóm VIP đây, hôm nay suýt chút nữa thì đổ máu đến chết, ca ca đeo chiếc choker này thật sự quá đẹp, nhất là anh ấy còn mặc bộ trang phục màu trắng tinh như vậy nữa, a a a.]

[ Hôm nay ca ca cười ở trên sân khấu, còn làm động tác quệt cổ, không biết dùng từ gì để diễn tả nữa, concert năm nay thật đáng giá.]

[ A-người không cướp được vé như tôi cầu video, cầu ảnh động, cầu ảnh HD!]

[ Đến đây, đến đây, các chị em, ảnh động đây! Hình động. Gif]

[ Ca ca đang làm cái gì vậy! Tại sao lại cười, tại sao lại làm hành động này chứ, tại sao lại dụ dỗ người ta!]

[ Wooooo, ca ca không nghe lời, anh ấy đang dụ dỗ tôi.]

[ Lầu trên truyền bá tin tức nguy hiểm, ta sẽ bắt ngươi nhốt vào chuồng gà.]

[ A a a, ca ca, anh có phải là đang cười với ai ở khu vực VIP không? Quá đáng, giành được vé VIP thì cũng thôi đi, lại còn được ca ca cười nữa.]

[ Wu wu wu, tôi ghen tị quá.]

[ Các chị em bình tĩnh nào, hiện tại mọi người đang gấp rút làm video, sửa ảnh, ngày mai hoặc ngày kia là mọi người có thể chiêm ngưỡng được những cái càng tuyệt vời hơn.]

[ Những người đã đi xem concert, có thể nói cho tôi biết đại khái tình hình bên trong được không, để chúng tôi có thể hiểu được đôi chút.]

[ Concert kỷ niệm 10 năm thực sự rất đáng giá, các trang phục trình diễn ca ca mặc đều đã được anh mặc trong các concert trước đó, mười năm thanh xuân!]

[ Hehehe, điểm khác biệt duy nhất là ca ca đã đeo một chiếc choker màu đen khi trình diễn bài hát mới.]

Khi mà đề tài thảo luận ngày càng trở nên sôi nổi thì một topic hot khác thay thế topic #Concert Chung Trì Tân# đã bùng nổ.

#Chung Trì Tân new song#

[ Ở hiện trường concert, khi ca ca bước ra, tôi đã ôm người chị em của mình òa khóc.]

[ Tôi cũng vậy, ca ca chưa bước ra tôi cũng đã khóc đứt hơi rồi.]

[ Những người ngồi ở hàng ghế của tôi đều đã khóc khi nghe bài hát mới của ca ca.]

[ Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải là rất hay không? ]

[ Ca ca hát có bài nào nghe không hay sao? Chỉ là.. than ôi.]

[ Ca ca hình như thích ai đó rồi.]

[? ]

[ Những người đã đi concert, có ai có thể nói rõ ràng hơn được không, cái gì gọi là thích ai đó rồi? ]

[ Trong concert ca ca tỏ tình với Khương Diệp sao? ]

[ Lầu trên nói nhảm gì thế, mang Diệp Diệp đi đi, chúng ta không hẹn.]

[ Không phải, trong concert ca ca một câu cũng không nhắc đến Khương Diệp, căn bản không phải cái gì mà ngày 25 tháng 12 tổ chức sinh nhật cho cô ấy.]

[ Đợi đến khi ca khúc mới của ca ca ra mắt, mọi người xe xong sẽ biết thôi, nếu không có người mình thích thì sẽ không viết được những lời ca như vậy, cũng không thể hát được ra những cảm xúc sâu sắc như thế.]

[ Đợt album kỷ niệm 10 năm phát hành lúc trước, tôi đã hoài nghi ca ca đã có cảm tình với một ai đó, căn bản không giống như những nhà phê bình âm nhạc nhận xét rằng là tái sinh và biến đổi.]

[ Thêm tôi, đầu tiên là thầm yêu, hiện tại biến thành yêu ai đó, tôi thực sự sắp điên rồi.]

[ Ca ca cũng đã hai tám rồi, thích ai đó cũng là hết sức bình thường, với lại hiện tại ca ca cũng không phải là ca sĩ lưu lượng, thiếu một chút fan như chúng ta căn bản không ảnh hưởng gì. Các bạn thích ai đó là chuyện của bạn, đừng can thiệp vào đời sống riêng tư của anh ấy.]

[ Một số fan vẫn còn quá ích kỷ, muốn thoát fan cũng được, ca ca đã có người mình thích chúng ta nên dành những lời chúc tốt đẹp nhất đến ca ca.]

[ Đúng vậy, có người thích ca ca là chuyện tốt, cũng không thể để ca ca cô độc một mình mãi được.]

[ Nhưng tôi vẫn rất buồn, tôi không thể chịu được cảnh ca ca dịu dàng với một người nào đó và cho cô ấy tất cả.]

[ Dù sao thì cũng không thể đưa toàn bộ cho bạn, nghĩ như vậy có dễ chịu hơn chút nào không? ]

[ Đợi chút, chủ đề của album là yêu thầm! Chết tiệt, là ai mà có thể khiến cho ca ca của tôi yêu thầm vậy? ]

[ Hoa điện, bạn đã phát hiện ra rồi, ca ca thực sự là yêu thầm đối phương.]