Thế Vai (Phản Xuyến)

Chương 102​

Chương 102

Sau khi quay trở lại đoàn làm phim, Bao Điển Hiền liếc nhìn Khương Diệp, ý tứ sâu xa nói: "Người trẻ tuổi đừng để tình yêu làm choáng váng đầu óc, làm tốt sự nghiệp của mình mới là quan trọng."

Hiển nhiên chuyện Chung Trì Tân đăng weibo ngày hôm qua ông ấy cũng biết.

Lần quay 'Tượng Y' này Khương Diệp đúng là gặp khó khăn trắc trở, chỉ có thể nói các diễn viên khác không có chuyện gì phát sinh, mọi chuyện toàn phát sinh ở trên người cô.

Về phần xin nghỉ để xử lý chuyện tình cảm, Khương Diệp không hối hận, có một số việc xử lý muộn sẽ gây nên một vài chuyện không tốt, cô không hi vọng tương lai bởi vì bản thân trốn tránh mà sẽ cảm thấy hối hận.

"Tôi sẽ tận lực bù đắp vào số ngày nghỉ phép kia." Khương Diệp nói không phải là sẽ không xin nghỉ nữa, cô vẫn lưu lại cho mình một chỗ trống.

Bao Điền Hiền lập tức bị tức cười: "Được, mấy người trẻ tuổi các người chính là có chút tự tin này, quay thật tốt cho tôi, thời gian còn lại tôi mặc kệ cô."

Những lời vừa rồi không phải bởi vì Khương Diệp xin nghỉ phép mà tức giận, Bao Điển Hiền chỉ là nói ra những kinh nghiệm của người từng trải mà thôi.

Ở trong cái giới giải trí này người mang thiên phú nhưng vì tình yêu mà bỏ cả sự nghiệp cũng đâu có thiếu.

Nhiều năm như vậy những minh tinh lưu lượng đã trở thành trào lưu, trong giới điện ảnh và truyền hình không có một hạt giống tốt nào có thể kế tục, một diễn viên tốt một chút một năm cũng sẽ nhận quay mấy bộ phim liền, đây là tình huống mà đạo diễn cũng phải ngầm thừa nhận. Nếu là nhận vai phụ thì không nói, nhưng hết lần này tới lần khác đều là nhân vật chính.

Ở bộ phim này diễn là vai chính, diễn cặp với nhau, sang bộ phim khác vẫn như vậy, đạo diễn thì đổi thành người khác mà thôi, người xem nhìn cũng cảm thấy nhàm chán.

Nếu cứ tiếp tục như thế thì nền điện ảnh truyền hình trong nước đoán chừng sẽ không phát triển đột phá lên được.

"Ngày 25 Chung Trì Tân tổ chức concert, có phải cô lại muốn xin nghỉ phép phải không?" Bao Điển Hiền cầm bộ đàm, hỏi Khương Diệp đang ở bên cạnh.

"Đạo diễn, hôm đó là thứ bảy đoàn làm phim chúng ta được nghỉ một ngày." Khương Diệp không chút hoang mang nói.

Bao Điển Hiền nghẹn họng: "Tôi làm sao lại có chút không thoải mái ở trong lòng nhỉ?"

Thợ trang điểm ở phía đối diện gọi Khương Diệp, trước khi rời đi cô nói đùa một câu: "Chắc là đạo diễn cũng muốn nở hoa rồi."

Người đàn ông tuổi trung niên nhưng vẫn là cẩu độc thân Bao Điển Hiền: "..."

Hôm nay thật là hiếm thấy nha, tâm trạng Khương Diệp lại tốt như vậy, còn nói đùa nữa, sức mạnh của tình yêu thần kỳ đến như vậy sao?

Nếu như quá trình quay thuận lợi thì ngày hôm nay Hạ Lỵ sẽ đóng máy, cũng là thời gian quay 'Tượng Y' đã được hơn nửa đường rồi, chỉ còn lại hơn hai mươi ngày nữa là có thể đóng máy.

Cái tốc độ này không tính là chậm, nhưng cũng không tính là nhanh, dù sao cũng là phim, thời gian quay sẽ rơi vào trong khoảng hai đến ba tháng là có thể hoàn thành, những bộ phim mà tốn thời gian nhiều năm thì thời gian sẽ tính từ lúc kịch bản được phê duyệt cho đến khi thời gian quay hoàn thành, giống như 'Tượng Y' vì trước đó tuyển diễn viên, cho nên tốn thời gian hơn hai năm.

"Hạ Lỵ, hôm nay cứ giữ vững tinh thần như thế nhé, tranh thủ thời gian đóng máy!" Bao Điển Hiền cầm loa nói.

"Đã biết, đạo diễn, ông cứ như vậy muốn đuổi tôi đi sao?" Hạ Lỵ làm bộ dáng thương tâm nói.

Cô ấy hướng Khương Diệp nháy mắt ra hiệu: "Tối nay quay xong cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."

"Thật xin lỗi, tối nay tôi có kế hoạch khác rồi." Chung Trì Tân nói tối nay tới đây đón cô, Khương Diệp đương nhiên không thể đi ăn cơm cùng với Hạ Lỵ.

Hạ Lỵ cũng không cảm thấy thất vọng, cô cũng chỉ là một diễn viên phụ tuyến ba, bị từ chối cũng là bình thường, nhất là cô cũng không được người khác yêu thích cho lắm, tính cách của cô tại sao lại thích bát quái đến thế chứ, đến chết cũng không đổi được.

"Haizzz, hi vọng sang năm tôi còn có cơ hội diễn tiếp, nếu không sẽ chết đói mất." Hạ Lỵ thở ngắn thở dài.

Khương Diệp liếc cô nàng một cái: "Chỉ cần cô ăn nói cẩn thận một chút, thì sẽ có người đến tìm cô quay phim."

Hạ Lỵ diễn xuất không tồi, nếu không vì sao ở trong giới đắc tội nhiều người như vậy nhưng vẫn có thể nhận phim mới.

"Đừng nghiêm túc vậy chứ, tôi về sau nhất định sẽ thay đổi, đi đi đi, chúng ta đi quay phim." Lòi nói vừa rồi chính bản thân Hạ Lỵ cũng không phân biệt được là mình nói thật lòng hay nói dối.

* * *

Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày quay cuối cùng, trạng thái của Hạ Lỵ biểu hiện vô cùng tốt, quay cùng mấy người Khương Diệp hầu như không có NG. Mà Khương Diệp từ sau khi tìm được cảm giác về nhân vật thì không còn tình trạng quay bị NG nữa. Vốn dĩ dự tính là năm giờ chiều mới kết thúc, nhưng Hạ Lỵ đã kết thúc cảnh của mình trước hai giờ.

Bao Điển Hiền đang ngồi theo dõi cảnh quay vừa rồi, cuối cùng hài lòng đứng lên, ông để nhân viên công tác tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, lại gọi quay phim tới: "Chúng ta cùng chụp một tấm ảnh kỷ niệm nào."

Đạo diễn đã ra lệnh, cả đoàn làm phim đều nghe theo đi tới.

"Nữ đứng trước, nam đứng sau." Bao Điển Hiền nói với những người đang đi đến.

"Đạo diễn, ông đứng lên phía trước, Khương Diệp cũng thế, ngồi ở hàng thứ nhất." Thợ quay phim sau khi lắp xong máy ảnh thì điều chỉnh lại vị trí của mấy người.

Chờ sau khi đã căn chỉnh ống kính xong, thợ quay phim đối với bọn họ hô: "Đến, chuẩn bị nào, ba, hai, một, cười nào!"

Dù không phải là cả đoàn phim đóng máy nhưng là một vai phụ quan trọng đóng máy cũng để cho cả đoàn phim phấn chấn lên, công việc sắp kết thúc, ánh rạng đông đang ở trước mắt rồi.

Sau khi chụp ảnh xong, Hạ Lỵ vụиɠ ŧяộʍ xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu lên thì phát hiện Khương Diệp đang nhìn mình.

"Ai nha, để cô chê cười rồi." Hạ Lỵ lập tức cười lên "Lúc quay phim thì hận không thể có thể rời đoàn làm phim sớm một chút, đến lúc quay xong phải rời đi rồi thì thật sự không nỡ, con người cũng thật là mâu thuẫn quá đi."

"Ừm." Khương Diệp không nói gì, chỉ là lục túi của mình, từ bên trong lấy ra một túi khăn giấy đưa cho cô ấy.

Hạ Lỵ nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, rút ra một tờ, còn lại thì trả lại cho Khương Diệp.

Trước khi rời khỏi đoàn làm phim, Hạ Lỵ cố ý nhìn về hướng Khương Diệp, nhìn thấy cô đã thay một bộ trang phục khác, chuẩn bị một cảnh quay mới.

Hạ Lỵ ngửa đầu nhìn trời một chút, vẫn là một màu xanh thẳm, không có chút nào bị ảnh hưởng bởi vì tâm trạng của con người.

Lúc cô vừa bước chân vào cái vòng này, thật sự thì cũng không phải là người thích đi nói chuyện bát quái, không tính là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng cũng sẽ không đi bốn phía nói lung tung.

Chẳng qua, về sau liên tiếp bị người khác đoạt mất tài nguyên nữ chính, biến thành vai phụ cũng coi như thôi đi, những cái người dựa vào thủ đoạn để đoạt tài nguyên của người khác kia đoạt được vai rồi cũng không biết quý trọng, diễn xuất thì không đến, mỗi ngày đều thấy cười toe toét, cười cợt, rõ ràng là một loại công việc, một loại hình nghệ thuật mà bị các cô ấy xem như chơi trò chơi.

Hạ Lỵ tức giận liền đem chuyện này thổ lộ với bạn, ai ngờ mình nói sự thật ra lại bị ghi âm lại, phát ra ngoài, đắc tội những người kia, từ đó rơi vào cảnh bị lạnh nhạt.

Từ đó trở về sau Hạ Lỵ theo phương châm vò đã mẻ không sợ rơi, biến thành một Hạ Lỵ như bây giờ.

Vốn nghĩ sau khi quay xong 'Tượng Y' thì sẽ rút lui khỏi giới giải trí, Hạ Lỵ không ngờ sau khi vào đoàn phim lại có thể gặp được Khương Diệp, một người yêu quý nghề diễn chân chính.

Cho dù lúc trước quay phim không thuận lợi, Khương Diệp cũng chưa từng vì buồn cười hoặc quên lời kịch mà NG, cho dù người khác cười cô ấy thì cô ấy cũng chỉ dùng khuôn mặt không cảm xúc gì nhìn đối phương, đối phương tự biết mà thu liễm lại.

Nhìn như vậy làm cho người khác cảm thấy Khương Diệp không thân thiện, kiểu kiêu ngạo, nhưng theo thời gian quay phim càng dài thì người oán giận cô ấy ngày càng ít, mỗi lần kết thúc công việc sớm thì mọi người lại đối với cô càng khâm phục thêm.

Trên đời này vậy mà lại có một người nghiêm túc diễn như vậy, không dựa vào bất kỳ thủ đoạn nào để tranh đoạt tài nguyên, chỉ dựa vào thực lực từng bước đi lên vị trí như hiện tại, diễn nhiều vai nhỏ hình tượng khác biệt như vậy, có xấu có già, Khương Diệp đều dựa vào chính mình đem các nhân vật đó diễn thật tốt.

Hạ Lỵ vẫn cho rằng nhan sắc của mình cũng không tồi, là gương mặt nữ chính, cho nên sau khi gia nhập giới giải trí thì mục tiêu đều là các vai nữ chính, nhưng bởi vì những việc kia cô ấy liền biến thành vai phụ, một mực rơi xuống.

Lại so sánh với Khương Diệp, một gương mặt này cũng đủ đánh bại gương mặt nữ chính của Hạ Lỵ, mà vai diễn nào cũng không từ chối, cái gì cũng có thể diễn.

Cái lý tưởng mà trước đó mình gọi là nghệ thuật, cũng không phải như thế, chỉ là ước nguyện muốn làm nữ chính mà thôi.

Hạ Lỵ hít sâu một hơi, trong ánh mắt mang theo ngọn lửa hồi sinh cùng ý chí kiên định rời khỏi đoàn làm phim.

* * *

Sau khi nhân vật của Hạ Lỵ đóng máy thì vai diễn nữ chính của Khương Diệp vẫn còn cảnh quay nữa, quay thẳng đến chín giờ tối mới kết thúc công việc.

Khương Diệp để trợ lý của mình về trước, mình thì từ trong đoàn phim ra, đi dọc theo còn đường Ảnh Thị đi ra đến bên ngoài, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh một chiếc xe.

Theo một tiếng động nhẹ, một bàn tay thon dài sạch sẽ nắm tay lái sau đó di chuyển đến cửa xe, mở cửa ra.

Khương Diệp đứng ở bên ngoài thấy người ở bên trong muốn ra ngoài, liền đưa tay đè tay anh lại, không để anh đi ra. Sau đó lập tức vào trong xe.

Chung Trì Tân thấy Khương Diệp ngồi vào thì vội vàng chuyển sang vị trí bên cạnh, cái tay vừa rồi mở cửa kia vô thức để ở sau lưng, vuốt vuốt.

"Có đôi khi sẽ có phóng viên ngồi ở bên ngoài, về sau anh cứ ở trong xe, đừng ra ngoài." Sau khi Khương Diệp đóng cửa xe thì quay đầu nói với Chung Trì Tân.

"Được." Chung Trì Tân đương nhiên muốn để Khương Diệp ở trong lòng "Về sau sẽ ở trong xe chờ em."

Cái này là sự chiếm hữu trong tình yêu!

Kế Thiên Kiệt ngồi ở trên ghế lắc đầu, chủ động đem vách ngăn dựng lên.

Sự chủ động của cậu đồng thời gây nên sự chú ý của hai người ngồi phía sau.

"Không phải anh bảo cậu ấy làm đâu." Chung Trì Tân nhìn Khương Diệp giải thích.

"Ừm."

Sau khi tấm ngăn được mở lên, Khương Diệp đè tay lên trán, lưng dựa vào ghế ngồi, bả vai thả lỏng thư giãn.

"Khi nào thì anh tập luyện xong thế?"

Trong đầu Chung Trì Tân vẫn còn đang nghĩ đến việc bọn họ đã chính thức qua lại được hai ngày, không chú ý lắm đến câu hỏi của Khương Diệp.

".. Sáu giờ chiều." Anh vừa kết thúc tập luyện là trở về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó để Kế Thiên Kiệt lái xe chở anh tới đón Khương Diệp.

Trong thời gian chờ đợi thì có vào siêu thoại của Khương Diệp dạo một vòng, phát hiện fan hâm mộ cô càng ngày càng nhiều.

Tài khoản phụ của anh trước đó có khoảng tám vạn fan hâm mộ, cũng được coi là fan hâm mộ hàng đầu trong đó, chẳng qua từ hôm qua anh lại bắt đầu lập thêm một tài khoản phụ nữa.

Về phần tài khoản phụ kia vì sao lại nhiều fan như vậy là bởi vì lúc trước anh mua tạp chí 'Xuân' ấn phẩm tháng 12 kia, mua 66 vạn bản vật lý, lại ở bên trong siêu thoại tổ chức rút thăm tặng người khác.

Sáu mươi sáu vạn quyển!

Một quyển tạp chí 'Xuân' có giá mười hai tệ, một lần ra tay này tiêu tốn gần 8 triệu tệ, có thể lọt vào bảng danh sách các fan siêu giàu.

Không thể không nói, mỗi fan hâm mộ đều hy vọng mình có thực lực kinh tế để hỗ trợ thần tượng, nhưng phần lớn mọi người đều không có, chỉ có thể mua một quyển nhiều thì mấy trăm quyển mà thôi. Cho nên đối với những fan hâm mộ siêu giàu thế này, những fan còn lại mười phần vui vẻ mà quan tâm. Có thể được fan siêu giàu chú ý cũng tốt.

Không chỉ như vậy, hôm qua lại có thêm một fan siêu giàu nữa xuất hiện, một ID tên là 'Bạn trai Khương Diệp' đêm qua đăng một bài rút thăm trúng thưởng, yêu cầu 9999 người tham gia, mỗi người được rút trúng sẽ được chí thùng dưa muối Tiền Quý.

Bạn trai Khương Diệp: [ Hôm qua tôi và người mình thích chính thức xác nhận mối quan hệ, phát 9999 tấm thiệp chúc phúc, mỗi người sẽ được chín thùng dưa muối Tiền Quý.]

[ Chúc phúc, chúc phúc~~~]

[ Chúc phúc chủ blog, chúc hai người trăm năm hòa hợp.]

[ Oa, chúc phúc, nhất định phải ở bên nhau thật tốt nha~~]

[ Tôi không cần dưa muối Tiền Quý, chỉ là tiện đây chúc mừng hạnh phúc fan của Diệp Diệp (mặt nghiêm túc) ]

[ Một túi cải muối Tiền Quý 15 tệ, một thùng 20 túi, chín thùng là 2700 tệ, nhiều tiền như vậy sao.]

[ Tôi không phải là Khương Tử nhìn thôi trong lòng cũng thấy ê ẩm rồi, Khương Diệp có nhiều fan giàu đến như vậy sao? ]

[ Thật sự người sau còn giàu hơn người trước nữa, số tiền này nếu cho tôi thì cả đời tôi cũng không cần làm việc. Thú vui của kẻ có tiền thật là không tưởng tượng nổi.]

[ Có bạn trai như vậy đúng là cần phải chú ý, không có tiền thì đừng theo, khác biệt quá lớn mà, tôi thật không xứng làm bạn của Khương Diệp.]

[ Đây mới chỉ là đại ngôn đầu tiên của Khương Diệp, khả năng mang hàng của cô ấy quá mạnh.]

[ Phải là năng lực mang hàng của Khương Diệp và ca ca quá mạnh, hai người thật tuyệt.]

[ Hóa ra cái tên này đang ở đây, những tên weibo mà tôi đã đăng ký trước đó, đều bị chiếm dụng rồi.]

[ Không có tiền thì không xứng với cái tên này.]

[ Không sai, chúng ta có thể tiêu mấy chục vạn mấy chục vạn vì Diệp Diệp sao? Không thể, cho nên chúng ta không xứng!]

[ Oa, 9999 người, chúc cho chủ blog hạnh phúc dài lâu~]

[ Ha ha, người khác đều là tặng 999 đóa hồng, đám fan Khương Tử chúng ta thật lợi hại, tặng hẳn dưa muối!]

[ Hì hì, hi vọng fan siêu giàu của Khương Diệp ngày càng nhiều.]

Chung Trì Tân ở ngoài không nhận được chúc phúc thì ở trên mạng phát đi tin tức, nhìn xem khu bình luận đầy ắp những lời chúc thì trong lòng rất đắc ý.

"Anh về nhà tắm rửa xong thì đến đây luôn sao?" Khương Diệp ngửi được trong xe có mùi sữa tắm nhàn nhạt, không phải là mùi thường ngày của Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân lặng lẽ nhìn Khương Diệp một cái, từ trên mặt cô không nhìn thấy một chút cảm xúc dư thừa nào. Mỗi lần Khương Diệp hỏi nhưng đáy mắt rõ ràng là khẳng định, anh thấp giọng nói: "Dù sao cũng không có chuyện gì làm cho nên anh đến sớm một chút."

Đến sớm một chút thì có thể được nhìn thấy cô sớm hơn.

Trong xe mở điều hòa rất ấm, cổ áo Chung Trì Tân là nửa mở, cái cổ thon dài hoàn toàn lộ ra, có một vết đỏ ở dưới hầu kết có thể thấy rất rõ ràng.

Khương Diệp nghiêng người sang, đưa tay đυ.ng đυ.ng vết đỏ kia: "Chỗ này bị làm sao vậy?"

Hầu kết là khu vực mẫn cảm của Chung Trì Tân, bị người mình thích động vào như vậy, hầu kết của anh trượt lên xuống, lại không nỡ né tránh tay Khương Diệp, khó nhọc nói: "Lúc tập luyện bị dây xích trên quần áo cọ vào mấy lần."

Trong xe không có bật đèn, vừa thực sự là do làn da ở cổ của anh quá trắng, lúc Khương Diệp quay sang mới phát hiện ra chỗ bị thương kia.

Khương Diệp nhíu mày tới gần hơn, muốn nhìn kỹ cái vết thương kia.

Cảm nhận được Khương Diệp ngày càng tới gần, hai tay Chung Trì Tân đành buông để dưới ghế ngồi, theo bản năng nắm chặt lớp da dưới ghế, mu bàn tay bởi vì khẩn trương mà nổi lên cả hai đầu gân xanh.

Hô hấp của anh thậm chí.. cũng ngừng lại.

Trong bóng tối, nội tâm của anh dao động mãnh liệt, vừa muốn mím môi nhưng hình như nhớ tới cái gì đó liền buông ra.

Khương Diệp đột nhiên lại lui về chỗ của mình, đưa tay bật đèn trong xe lên, trong xe lập tức sáng rõ, lúc này mới thấy rõ ràng vết thương trên cổ Chung Trì Tân.

Không bị rách da, nhưng một vết dài đỏ vắt ngang cổ, đoán chừng phải mấy mấy ngày mới tiêu xuống được.

Ánh mắt Khương Diệp di chuyển lên trên, thấy ánh mắt của Chung Trì Tân thì ngẩn người, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

Thấy anh từ đầu đến cuối không nói lời nào, Khương Diệp cũng không có hỏi lại, lại đưa tay sờ sờ vết thương trên cổ anh, lông mày chau lại: "Anh không có bôi thuốc sao? Mấy ngày nữa là concert bắt đầu rồi, để như vậy không tốt lắm."

Nguyên nhân.. thì quá rõ ràng rồi.

Khương Diệp đã xem qua video trình diễn của anh, so với người trong cuộc sống hiện thực mà cô quen biết thì hoàn toàn khác biệt. Lúc ở trên sân khấu, anh chính là ông vua trong miệng người hâm mộ, cao cao tại thượng, không quản thế nhân.

Nhưng cái vết đỏ ở cổ này quá mức.. trùng hợp, vừa vặn vắt ngang phía dưới hầu kết.

Nếu người khác nhìn có lẽ sẽ nghĩ là vết sẹo hoặc mới bị thương.

Khương Diệp nhìn chằm chằm vết đỏ trên các cổ trắng của Chung Trì Tân, lại nghĩ đến video trình diễn của anh trên sân khấu, lông mày càng lúc càng nhăn lại.

* * *Rất giống vết tích được tạo ra sau khi làm việc gì đó.