Chương 97
Một cảnh quay trong phim không phải quay đơn giản như vậy là xong, sau khi xem lại có khi đạo diễn sẽ yêu cầu quay bổ sung, quay lại, cho đến trưa ngày mai cũng chỉ quay hai cảnh này mà thôi.
"Buổi chiều không có cảnh quay, cô đi về nghỉ ngơi đi, chiều mai lại tới." Bao Điển Hiền nói với Khương Diệp đang tháo trang sức ở bên kia, ông ta nhìn được ảnh mà báo chí đăng còn có chút sợ, mấy chiếc xe đυ.ng thành nát bét như vậy.
Thấy Khương Diệp còn đang do dự, Bao Điển Hiền lắc đầu: "Mỗi ngày ở đây cũng không học được cái gì, tôi giới thiệu cho cô một giáo viên dạy diễn xuất, có thời gian thì liên hệ với người ta, học những kiến thức căn bản, đừng đem mình lãng phí thời gian ở đây."
Bao Điển Hiền gửi danh thϊếp liên lạc qua wechat cho Khương Diệp, để cho cô đi về nghỉ ngơi.
"Cảm ơn đạo diễn." Khương Diệp trở về, Chung Trì Tân cũng đi theo ngay phía sau.
Hạ Lỵ lại vụиɠ ŧяộʍ đi tới: "Đạo diễn, hai người bọn họ ngồi cùng một chiếc xe à?"
Bao Điển Hiền liếc qua Hạ Lỵ, giận tái mặt nói: "Cô tranh thủ thời gian quay xong sớm cho tôi, đừng suốt ngày tung tin đồn ở trong đoàn phim nữa."
Hạ Lỵ thở dài một hơi: "Tôi chỉ tò mò thôi, chẳng qua hai người bọn họ chắc là bạn bè, tôi xem chương trình kia thấy xây dựng hình tượng như vậy."
Bao Điển Hiền không nói một lời nhìn chằm chằm Hạ Lỵ, nhìn đến khi cô ấy chột dạ đi ra ngoài mới thôi.
..
Khương Diệp sau khi tẩy trang xong, vết hằn do bóp cổ lúc đóng phim hiện ra rõ ràng.
Sau khi lên xe, Chung Trì Tân tìm trong xe một lúc, mới tìm được một lọ xịt giảm đau, anh nhớ lúc trước Kế Thiên Kiệt có chuẩn bị, quả nhiên vẫn để ở trong tủ đựng đồ.
"Phun cái này ở trên cổ." Chung Trì Tân đưa đồ cho Khương Diệp đang ngồi ở ghế phụ, chỉ chỉ cổ của cô.
Khương Diệp nhìn cổ mình trong kính chiếu hậu, thấy cổ đỏ một mảng lớn, thực ra không bị đau đớn gì, chẳng qua thể chất da của cô mỏng, trông thì đặc biệt nghiêm trong, nhưng chỉ cần nửa ngày là sẽ tiêu tán đi.
Nhận ý tốt của Chung Trì Tân, cô xé hộp đựng ra, mở nắp, sau đó phun trên cổ mấy lần.
Tháng mười hai trời đã lạnh, phun thuốc xịt lên cổ đúng là có chút giật mình, Khương Diệp theo bản năng dựa ra phía sau, chưa phun hết đã nổi da gà hết lên rồi.
"Chỗ này chưa có phun đến." Chung Trì Tân quay người nhìn cô làm, đưa tay chỉ chỉ một vị trí rồi nói.
Khương Diệp nhìn anh, rồi lại quay đầu nhìn kính chiếu hậu xem xét cổ mình, lúc này dùng sức đè xuống vòi xịt, không có trốn tránh.
"Cảm ơn." Khương Diệp sau khi dùng xong thì đưa trả lại cho Chung Trì Tân.
"Mấy hôm không tìm được trợ lý, tôi sẽ chở cô đến phim trường." Chung Trì Tân cất lọ xịt đi, giống như lơ đãng nói "Vừa hay tôi cũng phải đi đến đoàn làm phim."
Hôm nay phản ứng của Khương Diệp có chút chậm, Chung Trì Tân nói xong đợi một lúc lâu mà không thấy cô trả lời.
"Khương Diệp."
Chung Trì Tân không thể không gọi tên của cô.
"Nói sau đi, chờ chị Úc thông báo." Khương Diệp sau khi lấy lại tinh thần nói.
"Được, ngày mai tôi chờ điện thoại của cô." Chung Trì Tân cười gượng, anh có thể khẳng định Hùng Úc tìm không được lái xe và trợ lý thích hợp.
Sau khi chở Khương Diệp về chỗ ở, Chung Trì Tân cố ý đi chậm lại mà Khương Diệp cũng không quay đầu gọi anh vào nhà ngồi chơi một chút, chỉ là lúc cô xuống xe chỉ nói một câu cảm ơn mà thôi.
Nhìn bóng lưng đi xa không quay lại của cô, Chung Trì Tân đột nhiên có một loại cảm giác chột dạ, xém chút nữa là tưởng mình bị cô phát hiện ra chuyện gì.
Chắc là hôm nay cô không được thoải mái, dù sao bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc rất bình thường.
Sau khi Khương Diệp trở về nhà thì gọi điện cho Hùng Úc hỏi chuyện trợ lý.
"Tiểu Khương, buổi tối chị trả lời lại em, hôm nay ban điều hành công ty hình như có chút vấn đề." Hùng Úc ở công ty chạy lên chạy xuống, từng phòng ban hình như rất bận, rõ ràng ngày hôm qua còn rất nhàn, thật sự là không phải dịp tốt mà.
"Được." Khương Diệp trước khi cúp điện thoại thì hỏi thêm một câu "Chị Úc, những tư liệu trên mạng của em đều do chị tìm người đè xuống sao?"
"Đúng, liên quan đến chiều cao cân nặng, sở thích, với sinh nhật chị đều cho người xóa đi, còn có số ít những thông tin như tốt nghiệp trường nào, thành tích.. thì là do một số cư dân mạng đăng lên, làm sao vậy?"
"Không có việc gì đâu ạ." Khương Diệp cúp máy, sau đó bật máy tính lên tìm kiếm tư liệu cá nhân của mình, nhìn chằm chằm một hàng chữ trên đó.
..
Mỗi ngày muốn ăn lẩu: [ Ngày 25 tháng 12, bảy giờ tối concert sẽ được tổ chức ở sân vận động Hải Kình.]
[ Ca ca, a a!]
[ Bình luận đầu tiên kia thấy rõ ca ca biết cái gì sao? Chưa gì đã a a.]
[ Ca ca, hiện tại cũng đã là tháng mười hai rồi? Tại sao lại không thấy thông tin quảng bá gì vậy? ]
[ Vé đâu? Mua vé ở chỗ nào a!]
[ Ca ca vì sao luôn tùy hứng như vậy nhỉ, tự dưng thông báo tổ chức concert luôn, nhưng mà tôi thích. Mở thêm nhiều concert nữa cũng được, ví tiền của tôi còn chịu được.]
[ Oa! Cái này không phải là concert kỷ niệm mười năm ca hát sao? Tôi cũng muốn đi.]
[ Ha ha ha, lần này đừng có chị em nào vì không mua được vé vào mà thuê trực thăng bay ở trên xem nhé, đến lúc đó sẽ bị bắt vào tù đó.]
[ Tôi nhớ có một lần ca ca tổ chức concert ở sân vận động, bên cạnh đó có một tòa cao ốc đang xây, có một người thuê hẳn cần cẩu, ngồi trên đó dùng ống nhòm để xem, thật là trâu bò.]
[ Đừng nghĩ nữa, xung quanh sân vận động Hải Kình đề là các công trình đã xây dựng hoàn thiện rồi, không có tí kiến thức nào cả.]
[ Ca ca xác định là ngày 25 tháng 12 sao? Chưa thấy chỗ nào bán vé cả.]
Mỗi ngày muốn ăn lẩu: [ Link bán vé: ##########]
[ ahihi, lão tử đã cướp được.]
[ Tôi cũng đã cướp được.]
[ Chậm một giây thôi đã không còn nữa rồi.]
[ Ca ca! Vì sao không thông báo trước để tôi còn chuẩn bị nữa chứ.]
[ Ai, người mà tổ chức concert không cần tuyên truyền mà vẫn bán sạch vé thì chỉ có ca ca mà thôi.]
Mỗi ngày muốn ăn lẩu: [ @Bỏ lỡ ca ca tốt nhất thế giới, tặng cho bạn và bạn của bạn hai tấm vé VIP, ba ngày sau sẽ gửi cho bạn.]
[? Ca ca người mà anh tag là ai vậy? Dựa vào cái gì mà tặng cho người ấy chứ? Tôi ghen tị quá.]
[ Người này chính là ở thành phố W đã lướt qua ca ca, đây chính là mệnh rồi.]
[@Bỏ lỡ ca ca tốt nhất thế giới, người chị em, hãy mau xuất hiện nhận vé đi này, ô ô ô, tôi vừa ghen tị vừa chúc mừng bạn.]
[ Oa oa oa, phá kỷ lục, trong vòng một ngày mà ca ca đăng ba bài trên weibo.]
..
Chung Trì Tân bởi vì chuẩn bị concert cho nên mỗi ngày đều rất bận rộn, nhất là mấy ngày vừa rồi còn chăm sóc Khương Diệp nữa.
"Anh Tân, hôm nay có kế hoạch tập luyện." Kế Thiên Kiệt in ra biểu lịch trình đưa cho Chung Trì Tân xem.
Chung Trì Tân đẩy tay Kế Thiên Kiệt nói: "Chờ chút nữa rồi xem."
Kế Thiên Kiệt lùi ra phía sau một bước, tay cầm biểu kế hoạch nhìn anh cậu gọi điện thoại.
Chung Trì Tân trước tiên gọi cho đạo diễn Bao, nói muốn đến đoàn phim thăm quan, cảm nhận không khí của đoàn phim, sau đó lại gọi cho Khương Diệp.
"Tôi buổi chiều phải đến đoàn phim, cô có muốn đi cùng không?" Chung Trì Tân cúi xuống nhìn hoa văn trên thảm thấp giọng hỏi.
"Không cần." Đối phương dứt khoát cự tuyệt.
Chung Trì Tân sững sờ: "Cô tìm được trợ lý mới rồi sao?"
"Không phải." Khương Diệp bật loa ngoài, điện thoại thì để ở trên đồng hồ xe "Tôi lái xe đến đoàn phim rồi."
"Một mình sao?"
"Ừm, anh làm việc của mình đi, tôi không bị thương gì, có thể tự lái xe được." Khương Diệp ngẩng đầu nhìn về kính chiếu hậu. Cái trán của cô đã tiêu sưng hơn một nửa, chỉ còn lại màu xanh mờ mờ.
Kế Thiên Kiệt thấy anh cậu nói chuyện xong thì vội vàng đi tới, đưa kế hoạch cho anh xem, lại bị đẩy ra một lần nữa.
"Ngày mai rồi nói, tôi đi đoàn làm phim trước." Chung Trì Tân cầm lấy áo khoác trên ghế, đi ra ngoài.
"Anh Tân.." Kế Thiên Kiệt mặt đần ra, mấy ngày nữa là diễn ra concert rồi, tối qua mới mở bán vé, sân khấu cũng chưa có diễn tập qua.
Chờ khi Chung Trì Tân đến đoàn làm phim, cũng không có nhìn thấy Khương Diệp, đoàn phim vẫn còn chưa có bắt đầu làm việc, mới chỉ có vài người tới.
Anh đứng ở đó giống như một cái bia ngắm, ánh mắt của mọi người đều thỉnh thoảng quét tới.
Bao Điển Hiền nhìn không được, đem người gọi đến chỗ mình, thế là những ánh mắt kia thu liễm lại rất nhiều.
"Tôi nghe Tào Khôn nói anh diễn ở phim của ông ấy cũng không tệ, hiện tại có ý muốn phát triển ở mảng điện ảnh truyền hình sao?" Bao Điển Hiền ngồi trên ghế, cầm cái túi sưởi ấm tay hỏi.
Bọn họ làm đạo diễn đương nhiên sẽ nhìn đến kỹ thuật diễn đầu tiên, nhưng có đôi khi cũng sẽ bị bề ngoài hấp dẫn, nhất là khuôn mặt này của Chung Trì Tân rất thích hợp đóng phim điện ảnh, chỉ ca hát không thôi thì đáng tiếc quá.
Về phần kỹ thuật diễn.. trừ những người trời sinh có thiên phú ăn chén cơm này, đại đa số thì đều phải dựa vào luyện tập để trau dồi.
"Tôi cũng muốn thử xem." Chung Trì Tân trả lời, ánh mắt còn nhìn khắp trường quay, từ sau khi Khương Diệp cúp điện thoại, trong lòng của anh liền có cảm giác kỳ quái, dường như nếu anh không chủ động thì hai có lẽ quan hệ giữa hai người sẽ mãi dừng ở bước này thôi.
Bao Điển Hiền lại mở miệng: "Bắt đầu từ năm trước đến bây giờ không biết có phải gặp tà hay không mà mấy người đạo diễn chúng tôi làm gì cũng không thuận lợi."
Chung Trì Tân mãi không thấy Khương Diệp, anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bao Điển Hiền, chờ đợi.
"Đầu tiên là phía Hồ Lỗi có nhân vật diễn vai quan trọng xảy ra vấn đề, may mà tìm được Khương Diệp, hiệu quả phim so với lúc trước còn tốt hơn." Bao Điển Hiền thở ra một hơi dài "Đến bây giờ bộ phim của Tào Khôn vẫn đang bị kẹt lại chưa có chiếu được."
"Không phải quá trình quay 'Tượng Y' rất thuận lợi hay sao?" Chung Trì Tân nhíu mày, không hiểu vì sao Bao Điển Hiền lại than như vậy.
"Thuận lợi thì rất thuận lợi, qua một thời gian nữa là có thể đóng máy rồi." Bao Điển Hiền buồn là do có bộ phim mới đã quyết định muốn chọn Tô Khinh Y diễn chính, kết quả bây giờ lại thành cái bộ dáng này.
"Aizzz, đoàn đội của Tô Khinh Y không tốt, diễn viên giỏi như vậy mà hiện tại bị hủy."
"Người không được, cho dù đoàn đợi có lợi hại hơn nữa thì cũng không giữ được." Chung Trì Tân nghe thấy cái tên này, ngữ khí nói chuyện cũng lạnh đi.
Bao Điển Hiền: "..."
Được rồi, suýt nữa thì quên mất cái người này đối đầu với Tô Khinh Y.
Chung Trì Tân ở đoàn làm phim ngốc gần bốn mươi phút, mãi cho đến khi Bao Điển Hiền bắt đầu quay mà Khương Diệp vẫn không có xuất hiện.
Anh nhịn không được bèn hỏi dò: "Chiều hôm nay không có cảnh diễn của Khương Diệp sao?"
Bao Điển Hiền 'A' một tiếng: "Khương Diệp nói thân thể không thoải mái, mà cô ấy mới bị tai nạn nghiêm trọng như thế, cho dù cô ấy không bị thương nặng nhưng tâm lý chắc là vẫn chưa hồi phục được."
Dùng cái lý do này xin nghỉ, Bao Điển Hiền rất chi là đồng ý, huống hồ biểu hiện của Khương Diệp càng về sau càng tố, số lần NG giảm mạnh, làm cho tiến độ của đoàn làm phim nhanh hơn rất nhiều, xin nghỉ mấy ngày cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Chung Trì Tân nghe xong thì miễn cưỡng ở lại thêm hai mươi phút nữa, sau đó kiếm cớ rời đi.
"Chậc chậc, sẽ không phải là giận dỗi nhau chứ." Bao Điển Hiền nhìn bóng lưng rời đi của Chung Trì Tân, lắc đầu nói.
"Là ai giận dỗi vậy?" Hạ Lỵ vừa tới đoàn làm phim thì yên lặng không một tiếng động đứng sau Bao Điển Hiền hỏi.
Bao Điển Hiền bị giật mình: "Đi đi, cô quản nhiều như vậy làm gì?"
* * *
Sau khi xin phép nghỉ xong, Khương Diệp lái xe quanh thành phố một vòng, cũng không phải là do cơ thể không thoải mái, chỉ là.. chiều nay cô không muốn đến đoàn làm phim mà thôi.
Tháng mười hai trời đã lạnh rồi, ngoài đường có không ít người đeo khẩu trang giữ ấm, cũng có một số người đội mũ áo khoác lên để che gió. Khương Diệp lái xe đi xung quanh có thể thấy rất rõ ràng người đi đường bởi vì đột nhiên gặp mưa mà tìm kiếm chỗ trú mưa khắp nơi.
Trạm xe buýt chật ních người chờ xe, có ít người không có ô che mưa, không chen được vào chỗ chờ xe buýt có mái che, mà cũng không có mũ áo, đến cuối cùng dứt khoát từ bỏ, trực tiếp đi dưới cơn mưa, đem túi che ở trước ngực, có khả năng bên trong có có giấy tờ gì đó quan trọng.
Khương Diệp như vậy mà lại có chút thất thần.
Từ trước đến nay khi ở trong trường cô đều là học sinh tốt, nhưng lại không phải là người chỉ biết nghe lời vùi đầu đọc sách. Thành tích một đường dẫn trước, bề ngoài thì giống như rất nghe lời, nhưng trên thực tế cô cũng sẽ làm ra một số chuyện mà học sinh tốt sẽ không bao giờ làm.
Thời gian học cao trung cô đã có rất nhiều lần trốn tiết.
Trường học ở phía sau núi, có một tòa nhà cũ, nhà trường do không có tài chính để tu sửa nên tòa nhà này bỏ hoang, không biết từ lúc nào mà nơi đó trở thành chỗ để xe cũ.
Khương Diệp làm một chiếc chìa khóa vạn năng, mở được cửa chiếc xe kia của trường, từ đó về sau toàn bộ thời gian trốn học thời cao trung cô đều ở trong đó.
Trong xe có rất nhiều đồ vật, truyện tranh đều vụиɠ ŧяộʍ giấu ở sau ghế, còn có sách ngữ văn bản cải cách của tám năm trước, các loại đồ ăn vặt đóng gói, cửa kính xe cũng bị phá mấy chỗ, khắp nơi đều hở.
Khương Diệp dùng thời gian nửa năm mới dọn dẹp được chiếc xe này trở nên sạch sẽ.
Cô bị đăng ký quá nhiều cuộc thi tranh tài, không phải tháng nào cũng có thể trốn học, nửa năm cũng chỉ có thể trốn học bốn lần, lần thứ năm trốn học kia giống như là cơ hội duy nhất của cô để có thể xem xét lại lựa chọn của bản thân.
Những đồ ăn vặt bị bám bụi trong xe được dọn dẹp sạch sẽ, cửa kính xe bị vỡ cũng được dán băng dính lại, Khương Diệp chỉ để lại một chỗ vỡ không có sửa, để mỗi lần trời mưa đều có thể nghe thấy tiếng mưa rơi trên trần xe, những giọt nước từ trên lá cây nhỏ xuống.
Cầm giấy nghỉ phép mà chủ nhiệm lớp vụиɠ ŧяộʍ đưa cho, cô leo tường đi về phía sau núi, không có đề kiểm tra, không có bài thi thử đại học, không có áp lực từ cha mẹ, Khương Diệp ngồi trong chiếc xe của trường bị vứt bỏ, lật qua lật lại sách ngữ văn bị người ta bỏ đi, nhìn trên sách có đủ hình vẽ được vẽ vào, còn có những lời nói chuyện của chủ nhân quyển sách và bạn nữa.
Những việc tưởng chừng như nhỏ nhặt này nhưng khi đó Khương Diệp không thể làm, mỗi khi trời tối về đến nhà, sách vở và bài kiểm tra của cô đều sẽ bị cha mẹ kiểm tra, tuyệt đối không cho phép xuất hiện một sai lầm nào.
Đến bây giờ.. tất cả sách vở và kịch bản của cô đều chưa từng có những đồ vật dư thừa trên đó, trừ chữ ký.
Thói quen này thực chất đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, Khương Diệp cũng không muốn thay đổi lại, sẽ không làm ra những hành vi phản nghịch nào, giống như việc vẽ bậy đầy trên sách giáo khoa vậy, việc đó quá ngây thơ.
Trước đó nhìn thấy Chung Trì Tân vẽ đầy nhạc phổ lên trên 'Tượng Y', cô không hiểu vì sao lại nhớ tới quyển sách ngữ văn lúc học cao trung kia.
Về sau.. quyển sách ngữ văn kia biến đâu mất rồi?
Giống như là bị xé đốt..
Ở học kỳ năm lớp mười hai, mẹ Khương phát hiện ra hành động của cô, liên tục theo dõi cô nửa tháng, còn chào hỏi với bác bảo vệ gác cổng, cuối cùng tìm được Khương Diệp trốn học ở trong chiếc xe kia, trực tiếp kéo Khương Diệp đi tìm giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng.
Cuối cùng chiếc xe kia biến mất trong cuộc đời Khương Diệp.
Khương Diệp quay đầu nhìn tiểu thuyết 'Tượng Y' đang đặt trên ghế phụ, trang bìa còn có chữ ký của Chung Trì Tân, đột nhiên cô phanh xe lại dừng ở một bên, đưa tay cầm lấy tiểu thuyết, nắm thật chặt.
..
Sau khi từ đoàn phim trở về, Chung Trì Tân bị Bàn Phi gọi đi luyện tập.
"Kế Thiên Kiệt có mỗi chuyện cỏn con như vậy thôi mà cũng không làm được, anh không hiểu tại sao cậu ấy có thể làm được trợ lý nhiều năm như vậy." Ban Phi rất bất mãn đối với chuyện Kế Thiên Kiệt để Chung Trì Tân tùy ý rời đi.
Chung Trì Tân lạnh lùng nhìn Bàn Phi: "Tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt."
Bàn Phi nghe được câu này thì bị sặc, càng tức giận hơn, cũng không để ý đối phương là ông chủ của mình, trực tiếp nói: "Ngày 25 đã tổ chức concert rồi, cậu hận không thể cho toàn bộ thế giới biết mình nghĩ cái gì, vì sao lại không chuẩn bị tốt?"
Chung Trì Tân: ".. Tôi suy nghĩ cái gì?"
Nhìn thần sắc không được tự nhiên của Chung Trì Tân, Bàn Phi 'a' một tiếng: "Tùy tiện tìm kiếm tên Khương Diệp ở trên mạng thì tất cả tư liệu đều xuất hiện, tuổi tác, chiều cao, a, đúng rồi, còn có sinh nhật."
"..."
Bàn Phi nói xong không khí nhất thời yên tĩnh.
Bàn Phi là người đại diện kim bài, sau khi được tuyển dụng với mức lương cao ngất ngưởng nhưng thời gian làm việc hầu như trống, thật vất vả mới có một nghệ sĩ để mang, hận không thể bày hết các kế hoạch lên người nghệ sĩ thì kết quả lại gặp phải một nghệ sĩ bốc đồng, hết lần này đến lần khác anh ta còn không có cơ hội để chỉ trích.
"Cậu vừa đăng thời gian tổ chức concert thì có rất nhiều cư dân mạng nghĩ ngay đến Khương Diệp, cũng không biết tại sao, toàn bộ cư dân mạng đều có cái suy nghĩ lệch lạc như thế." Ban đầu Bàn Phi còn tưởng rằng phía sau Chung Trì Tân còn có một đoàn đội khác nữa, về sau thì phát hiện ra là không phải, cũng không biết vì sao lại xuất hiện cái việc như vậy.
Cái việc này đương nhiên là do Giản Lạp Lạp nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi lãnh đạo.
Cô ấy ngay từ ngày mà Chung Trì Tân công bố concert trên weibo thì đã lập tức nghĩ đến Khương Diệp rồi.
Ngày 25 tháng 12 không phải là ngày sinh nhật của Khương Diệp được hiển thị trên tư liệu hay sao?
Thật sự là một cục đường lớn mà, còn là cái loại ngọt ngấy của đường hóa học nữa chứ.
Giản Lạp Lạp bị cái cục đường này làm cho ngọt đến sâu rặng, nhưng chỉ mình cô ấy phát hiện ra thôi, không cho phép những người khác phát hiện ra, chuyện này còn chưa có công khai đâu, kiên quyết không thể để cho fan của hai nhà phát hiện ra được.
Chẳng qua fan của hai nhà vẫn luôn có những người thích ghép couple, nhất là một nam một nữ như thế này, căn bản không có xung đột gì. Đã có người ở trong siêu thoại lớn nói ngày 25 tháng 12 là sinh nhật của Khương Diệp.
[ Ngày 25 tháng 12 là sinh nhật của Khương Tiểu Diệp, nhất định phải làm một project kỷ niệm hoành tráng!]
[ Chỗ nào nhận tiền donate vậy, tôi muốn ném tiền. Cứ làm hoành tráng, xa hoa vào, chị đây những cái khác không có, chỉ có tiền là nhiều.]
[ Chị lầu trên ơi, chị là cô Hòa Kim sao? ]
[.. làm gì mà khoác lác như thế chứ, yên lặng để chúng tôi tổ chức sinh nhật cho Diệp Diệp.]
[ a a a, tôi chỉ có thể góp tiền thôi, ngày hôm đó tôi phải đi xem concert của ca ca.]
[ ahihi, người chị em mua được vé rồi sao? ]
[ a, là cùng một ngày sao, Tiểu Diệp có đi xem concert của ca ca không nhỉ? Bọn họ không phải là bạn tốt sao? ]
[ Đột nhiên tôi phát hiện ra, bọn họ thật là có duyên.]
[ Tiểu Diệp chắc là sẽ tổ chức sinh nhật, làm sao có thể đi xem concert của ca ca được chứ? ]
Giản Lạp Lạp nhìn thấy những bình luận này thì trong lòng kinh ngạc, lúc này dùng mười tám tài khoản phụ của mình bắt đầu ra trận, dẫn dắt mọi người sang suy nghĩ khác.
[ Hai người bọn họ là bạn, nói không chừng ca ca cố ý chọn ngày này là chúc mừng sinh nhật Tiểu Diệp đó.]
[ Không sai, trong giới giải trí này thật khó tìm được sự ăn ý như hai người bọn họ, trong 'Trở về cuộc sống điền viên' bọn họ phối hợp quá ăn ý.
[ Xuỵt, chúng ta lặng lẽ biết ở trong lòng thôi, đừng nói nhiều, ca ca không thích người khác ghép đôi linh tinh.]
[ Nói ở đây thôi, đừng truyền ra ngoài.]
Bình luận ở khắp nơi xong, Giản Lạp Lạp vẫn còn không buông tha, trực tiếp dùng tài khoản chính đi bình luận.
Tám chuyện giới giải trí: [ một người thì sinh nhật vào 25, một người thì tổ chức concert vào ngày 25, tình bạn đẹp nhất giới giải trí.]
[ Ha ha, Phiến Phiến cũng phát hiện ra sao.]
[ Hi vọng có thể thấy Khương Diệp xuất hiện trong concert, có lẽ sẽ được nghe thấy ca ca hát chúc mừng sinh nhật Tiểu Diệp.]
[ Ở trong chương trình có thể thấy mối quan hệ của hai người rất tốt.]
Giả giả thật thật, cư dân mạng đối với tình bạn tốt của hai người đã tin đến tám phần, những người còn lại không tin thì cũng bị fan hâm mộ kéo vào bắt phải tin.
"Cư dân mạng đều đang bàn tán rằng tình bạn giữa cậu và Khương Diệp cảm động trời đất." Bàn Phi trước đó thấy được bình luận của cư dân mạng, xém chút ngất, quá ngây thơ mà, trên đời này làm gì có tình bạn giữa nam và nữ, chí ít thì hai người này tuyệt đối không phải.
Chung Trì Tân nghe thấy lời này thì trong lòng không thoải mái, những người ghép đôi bọn họ đâu hết rồi?
"Cậu đừng nói cho tôi là cậu muốn công bố trong concert nhé." Bàn Phi quan sát Chung Trì Tân, đau đầu nói.
Không được, anh ta phải đi liên lạc với các phòng ban khác, làm tốt công tác chuẩn bị.
"Không có." Chung Trì Tân thản nhiên nói.
Lúc đầu thì đúng là anh có ý định làm vậy, bài hát kia đúng 0 giờ sẽ tặng cho Khương Diệp, sau đó..
Hiện tại Chung Trì Tân đã thay đổi ý định rồi, sẽ chỉ hát thôi, những phần phía sau không bàn tới nữa.
"Thật sao?" Bàn Phi nghi ngờ nhìn Chung Trì Tân, từ sau khi anh làm quản lý, Chung Trì Tân hành động không có theo hướng cụ thể nào cả.
"Trong concert chúc mừng sinh nhật bạn thì có vấn đề gì sao?" Chung Trì Tân sau khi nói xong, thì cởϊ áσ khoác ra, đi vào phòng tập luyện.
Ban Phi: "..."
Vấn đề là người bạn kia là diễn viên nữ.
Các phòng ban của Thời Đại Văn hóa trải qua một ngày tự nhiên bận rộn, sau đó tất cả các trợ lý đều rảnh rỗi, Hùng Úc nhìn một đống sơ yếu lý lịch ở trên bàn mãi vẫn chưa phản ứng lại được: "Hôm qua không phải nói là không có trợ lý sao?"
Chị ấy đã chuẩn bị sẵn việc mỗi ngày sẽ đi theo Khương Diệp, cho đến khi tìm được trợ lý mới thôi.
"À, hôm qua hệ thống công ty xảy ra vấn đề, hôm nay đã giải quyết xong rồi." Quản lý nhân sự hời hợt nói.
Hùng Úc: "..."
Tìm trong đống sơ yếu lý lịch này nửa ngày, Hùng Úc rốt cuộc cũng tìm được một trợ lý thích hợp, cộng thêm một vệ sĩ nữa.
"Tiểu Khương, chị đã tìm được trợ lý rồi, còn có vệ sĩ nữa, ngày mai có thể trực tiếp đi làm luôn." Hùng Úc gửi một tin nhắn thoại đi.
Cách mười phút đồng hồ sau Khương Diệp mới trả lời lại 'Vâng. "
Hùng Úc ngược lại không cảm thấy bất ngờ, Khương Diệp không thích nghịch điện thoại, không thấy tin nhắn ngay cũng là bình thường.
Hùng Úc chợt nhớ tới một việc, lại hỏi:" Tiểu Khương, ngày 25 là sinh nhật em, chị sẽ cho người chuẩn bị, ngày đó em đi xem concert của Chung Trì Tân sao? "
Khương Diệp sau khi về đến nhà, mở tin nhắn ra, nghe thấy câu hỏi của Hùng Úc thì ngẩn người, mãi mới trả lời: [ Chị Úc, vì sao lại nói em muốn đi xem concert? ]
Lần này thì lại đến phiên Hùng Úc ngạc nhiên, quan hệ của hai người bọn họ không phải là sẽ ở trong concert có bật mí gì đó sao? Chị ấy cũng đã chuẩn bị đầy đủ các mối quan hệ xã hội hết rồi.
Về phần Tổng giám đốc của Thời Đại Văn Hóa nhận được hai phần báo cáo dự trù của bộ phận quan hệ xã hội thì lại là chuyện khác.
Khương Diệp chỉ trả lời một câu:" Để sau rồi nói. "
Ngày hôm sau, Khương Diệp đi cùng trợ lý mới đến đoàn làm phim, phía sau còn có vệ sĩ lái xe đi theo.
Khương Diệp sau khi đến đoàn làm phim, quay một mạch đến tận đêm khuya mới kết thúc công việc, Chung Trì Tân cũng không xuất hiện, cũng không có liên lạc với cô.
" Ai, Chung thần hôm nay sao lại không đến nhỉ, hôm qua cũng không có gặp, hôm nay tôi đến sớm hơn ai dè cũng không gặp được người. "Hạ Lỵ chán nản nói.
" Chung thần đâu phải dễ nhìn thấy như vậy. "Nữ diễn viên bên cạnh trêu ghẹo nói" hôm qua là do vận khí tốt. "
Khương Diệp vừa bước đi chợt dừng lại, quay đầu hỏi Hạ Lỵ:" Hôm qua anh ấy đến đoàn phim sao? "
" Đúng vậy, đến một lúc rồi lại đi, tôi không có được gặp. "Hạ Lỵ thấy Khương Diệp chủ động nói chuyện với mình thì lập tức đứng lên, thân thiết nói" Chắc là đến thảo luận kịch bản với đạo diễn. Tôi nghe nói Chung thần nói chuyện với đạo diễn mấy câu liền rời đi. "
Khương Diệp gật nhẹ đầu với Hạ Lỵ, sau đó ngồi lên xe trở về.
" Đi đường cẩn thận."Hạ Lỵ phất tay với Khương Diệp dặn.
Anh ấy hôm qua đến đoàn phim sao?
Khương Diệp tựa ở trên cửa sổ xe, lấy điện thoại ra giải trí, nhưng cũng không có tập trụng, màn hình tắt đi lại bật lại, làm như vậy mấy lần.
Điện thoại vừa tắt còn chưa có bật lại, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
* * *là Chung Trì Tân gọi đến.
Khương Diệp nhìn chằm chằm cái tên hiển thị trên màn hình một lúc, đối phương vẫn kiên trì chờ, ngón tay cô khẽ động, điện thoại được kết nối.