Chương 96
Ngày hôm sau Hùng Úc liền mang quần áo và điện thoại đến cho Khương Diệp.
Khương Diệp nghỉ ngơi một đêm thì đã tốt hơn nhiều rồi, không cảm thấy choáng đầu và buồn nôn nữa.
"Chung thần đi rồi sao?" Hùng Úc sau khi đi vào thì quan sát căn phòng một lát, sau đó hỏi Khương Diệp.
"Hình như đi xuống dưới lấy thứ gì đó." Khương Diệp không có nghe rõ lúc vừa rồi Chung Trì Tân nói đi đâu.
Hùng Úc đem túi quần áo đưa cho Khương Diệp, sau đó nhìn quần áo trên người cô: "Đây là.. Chung thần mua sao?"
"Chắc vậy." Khương Diệp cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Hùng Úc: "..."
Khương Diệp từ trước đến nay là người rất cầu toàn cẩn thận, rất ít khi thấy cô nói không chắc chắn như vậy.
Trong lúc Khương Diệp đi thay quần áo, Hùng Úc đứng ở cửa nói: "Nhạc Kiều bị thương ở chân, khoảng thời gian này công ty cho em ấy nghỉ dưỡng thương, mấy ngày này chị đưa em đến đoàn làm phim, về trợ lý thì chị đến công ty yêu cầu."
"Để tôi đưa cô ấy đi."
Hùng Úc nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền tới, ngạc nhiên quay đầu: "Chung thần?"
Trong tay Chung Trì Tân cầm một hộp hoa quả nhỏ, gật đầu với Hùng Úc: "Vừa khéo hôm nay tôi cũng phải đi đến đoàn làm phim 'Tượng Y'."
"Anh đến đoàn làm phim làm gì?" Khương Diệp thay quần áo xong đi ra, nghe thấy câu này không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Chung Trì Tân lấy một quả từ trong hộp ra, đi vào phòng bếp rửa sạch sau đó đưa cho Khương Diêp: "Phim 'Tượng Y' có thêm nhân vật mới, Bao đạo diễn có liên hệ tôi để diễn vai này."
Khương Diệp trước đó có nghe qua Hạ Lỵ nói chuyện thêm nhân vật, nên không có ngạc nhiên quá, nhưng chỉ không ngờ người diễn vai đó lại là Chung Trì Tân.
Chung Trì Tân nhìn về phía Hùng Úc khách sáo nói: "Tôi đưa cô ấy đến đoàn làm phim, chị nhanh chóng sắp xếp thời gian tim trợ lý." Về vấn đề trong vòng vài ngày có thể tìm được trợ lý thích hợp hay không thì Chung Trì Tân không dám chắc chắn.
"Chị Úc, em đi trước đây." Khương Diệp đồng ý với phương án này, càng tiết kiệm thời gian hơn.
Hai người này kẻ xướng người họa hết lần này đến lần khác, làm cho Hùng Úc hiểu lầm càng thêm sâu.
"Được, chị đến công ty trước, hai người cẩn thận một chút.. đừng để bị chụp ảnh." Hùng Úc quay người rời khỏi phòng bệnh, nhịn không được nói thêm câu vừa rồi.
Ở trong phòng hai người đều không hiểu rõ ý của Hùng Úc, chỉ nghĩ là do việc tai nạn xe dẫn đến.
Chung Trì Tân giúp Khương Diệp cầm túi xách, cách khoảng một bước chân đi phía sau cô. Khương Diệp cầm điện thoại lên xem, đã hết pin từ lâu rồi, cô muốn lấy sạc dự phòng ở trong túi.
Chung Trì Tân cúi đầu tìm sạc dự phòng trong túi, mãi cũng không tìm thấy.
"Không có sao? Tôi nhớ là có để ở trong túi mà." Khương Diệp đi lại gần, cũng đưa tay vào tìm.
Trong túi của Khương Diệp có để kịch bản và tiểu thuyết gốc, có cả sạc dự phòng, cùng với một túi nhỏ đồ trang điểm để phòng khi ra ngoài cần dùng đến.
Động tác của cô quá nhanh, tay Chung Trì Tân vẫn chưa kịp rút ra, sạc dự phòng vẫn chưa tìm thấy Khương Diệp đã đυ.ng phải tay anh.
Chung Trì Tân giống như là bị điện giật, nhanh chóng thu tay lại, động tác có chút mạnh làm Khương Diệp phải ngẩng đầu nhìn anh.
"Ở đây." Khương Diệp từ chỗ để tiểu thuyết tìm thấy, sạc dự phòng bị kẹp ở bên trong.
"Ừm." Chung Trì Tân tỉnh táo lại, một tay cầm túi xách, cái tay vừa rút ra kia cầm lấy quyển tiểu thuyết bỏ vào trong túi, nhìn thấy chữ viết của mình ở trong, thì hỏi: "Đây là quyển tiểu thuyết tôi đưa cho cô à?"
Khương Diệp cắm sạc dự phòng xong, gật gật đầu, chờ một lúc mới bật lại nguồn.
Điện thoại vừa mở lên, một loạt thông báo tin nhắn hiện ra.
Tiền Quý, Đồ Liêu đều là gọi từ hôm qua, còn có cách lúc xảy ra tai nạn một tiếng, Chung Trì Tân gọi năm cuộc điện thoại.
"Đêm hôm đó anh tìm tôi sao?" Khương Diệp nhìn đến thời gian ở chỗ cuộc gọi nhỡ, ngẩng đầu hỏi Chung Trì Tân.
Chung Trì Tân vô thức đưa tay sờ môi, đây là một tật của anh, chẳng qua bản thân không có phát hiện ra mà thôi.
"Không phải, tôi kiểm tra sức khỏe ở đây, vừa lúc nhìn thấy được tin cô bị tai nạn xe, cho nên mới gọi cho cô."
Khương Diệp dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh một cái, sau đó dời ánh mắt đi: "Đến đoàn phim thôi."
* * *
Sau khi Khương Diệp đến đoàn làm phim, nhận được lời hỏi thăm của tất cả mọi người, nhưng sau đó Chung Trì Tân xuất hiện lại gây nên một trận náo nhiệt trong đoàn phim.
Bao Điển Hiền phải giải tán đám người, hỏi thăm Khương Diệp vài câu, nhận được xác nhận không bị thương nặng của Khương Diệp mới gọi Chung Trì Tân qua.
"Diễn viên mà đạo diễn mời chính là Chung thần sao?" Hạ Lỵ đυ.ng đυ.ng Khương Diệp, nháy mắt ra hiệu nói "cô lại có phúc rồi."
"Cái gì?" Khương Diệp trước đó cũng không biết Bao Điển Hiền thêm nhân vật là ai.
"Tên là Lục Giản Hồng, về sau sẽ là nhân vật diễn cặp với cô."
Khương Diệp nhíu mày: "Kịch bản và tiểu thuyết đều không có tuyến tình cảm mà."
"Nói là vừa mới thêm vào, chỉ quay mấy cảnh thôi, không chiếm thời lượng bao nhiêu của bộ phim cả." Hạ Lỵ nhếch miệng, nhỏ giọng cảm thán "Đỗ Mẫn tôi cũng muốn nam nhân a."
Khương Diệp: "..."
Đạo diễn Bao Điển Hiền gọi Chung Trì Tân sang bên kia, là đang thảo luận kịch bản, cho dù chỉ là mấy cảnh cuối của bộ phim, làm đạo diễn thì Bao Điển Hiền vẫn không muốn có bất kỳ sai sót nào.
"Tôi nghe nói cậu trước kia đã hợp tác qua với Khương Diệp." Trong mắt Bao Điển Hiền hoàn toàn không có sự tò mò khi nghe được giọng Khương Diệp dùng điện thoại của Chung Trì Tân gọi xin phép nghỉ.
Vị này.. Bao Điển Hiền ông không thể trêu được.
Có thể nổi tiếng đến mức đạo diễn cũng phải dè chừng, trừ người đó đột nhiên bạo đỏ, thì những người còn lại dù không có quan hệ với quyền thế tư bản, ông cũng sẽ không cố ý đối nghịch.
"Nhân vật Lục Giản Hồng là được thêm vào, cậu và Đỗ Nhược chỉ có mấy cảnh quay thôi, có thể sẽ có vài lời thoại, hậu kỳ còn xem xét thêm sau đó mới quyết định." Bao Điển Hiền dựa theo trình tự đem kịch bản đưa cho Chung Trì Tân.
Hôm nay cũng không cần Chung Trì Tân tới quay phim, nhưng anh không có đi về mà đứng ở một bên xem.
Khương Diệp từ phòng hóa trang đi ra, trang phục đã thay xong, vết thương ở trên trán cũng đã được hóa trang che lại, không nhìn ỹ sẽ không phát hiện ra được vết thương.
"Hạ Lỵ đâu rồi? Lại chạy đi chỗ nào bát quái rồi?" Bao Điển Hiền dùng loa gọi.
Hạ Lỵ từ một góc nào đó chạy ra: "Tôi ở đây."
"Ai vào vị trí của người đó, đều xốc lại tinh thần cho tôi." Bao Điển Hiền sau khi nói xong thì ngồi nhìn màn hình theo dõi ở trước mặt, thì đặt loa sang một bên, quay đầu nói với Chung Trì Tân "cậu có muốn ngồi lại đây xem không?"
Chung Trì Tân lắc đầu: "Tôi đứng cũng được." Anh không muốn nhìn Khương Diệp qua màn hình giám sát.
Cảnh quay hôm nay là Đỗ Nhược thăm bệnh cho tướng quân ở Lâm Thành, người bệnh kia đau đầu đã lâu, mỗi tháng đều phải dùng rất nhiều thuốc tây để giảm đau.
Hôm nay bệnh đau đầu của bệnh nhân đau đớn khó nhịn, thuốc tây nhập khẩu đang bị kiểm tra ở bến tàu, cho nên không thể giao đến Lâm Thành được, thuộc hạ đành mời Đỗ Nhược đến, cô dùng kim châm cứu, trong nháy mắt đã khống chế được bệnh đau đầu của bệnh nhân.
Chỉ cắm một kim, Đỗ Nhược lập tức rút ra, sau đó bệnh nhân lại điên cuồng kêu la, khẩn cầu Đỗ Nhược lại châm cứu tiếp.
Đỗ Nhược mặt không cảm xúc gỡ tay bệnh nhân ra, đứng ở một bên nói với thuộc hạ: "Đè anh ta lại."
Thuộc hạ do dự một lát, nhưng cũng nghe theo lời đè bệnh nhân lại, không để cho anh ta giãy dụa.
Đỗ Nhược lúc này mới cắm kim vào huyệt vị, trong lúc này ống kính máy quay sẽ quay đặc tả, châm cắm vào càng lúc càng ngắn.
"Trước mắt châm cứu chỉ có thể làm giảm đau tạm thời, châm cứu nhiều anh sẽ chết. Tôi viết đơn thuốc cho anh, mỗi đêm giờ Tuất sắc uống, uống ba tháng sẽ giảm bớt triệu chứng đau đầu." Đỗ Nhược đứng ở bên giường, cúi đầu xắn ống tay áo, ngón tay trắng muốt đã được máy quay ghi lại.
"Trị không hết sao?" Thuộc hạ hỏi.
"Kiên trì uống thuốc hai năm mới có thể khỏi hoàn toàn, chẳng qua những thuốc tây kia nhất định phải dừng uống." Đỗ Nhược nhàn nhạt nói "thuốc giảm đau cũng không giải quyết được tận gốc, chỉ là làm giảm cơn đau tạm thời thôi, uống nhiều cũng vô ích."
Bệnh nhân sau khi không còn đau đầu nữa, đã tìm về được chút lý trí, sau khi nghe Đỗ Nhược nói phải dừng thuốc tây, bỗng nhiên đứng lên bóp cổ Đỗ Nhược, đè người ở trên cây cột.
"Tướng quân!" Thuộc hạ hét lên.
"Cô dám bảo tôi ngừng thuốc? Là ai phái cô tới?"
Đỗ Nhược bị siết cổ, sắc mặt đỏ lên, nhìn kỹ thì phát hiện trong ánh mắt cô không hề hiện lên chút sợ hãi nào, cô đưa tay lêи đỉиɦ đầu vị tướng quân này, rút kim châm ra, rất nhanh vị tướng quân này vừa rồi còn 'Sinh long hoạt hổ' bây giờ tay lập tức buông ra, đau đến lăn lộn trên mặt đất.
"Tướng quân! Cái này, cái này.." Thuộc hạ nhìn tướng quân của mình lăn lộn trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn thầy thuốc Đỗ Nhược đang ho khan, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.
"Tốt, cut!"
Vị Tướng quân còn đang lăn lộn trên mặt đất kia lập tức đúng dậy, Khương Diệp cũng đứng dậy theo, không còn ho khan nữa, vị diễn viên đóng vai tướng quân vừa bóp cổ Khương Diệp kia nói xin lỗi cô xong mới rời khỏi.
Chung Trì Tân đứng ở bên cạnh xem bọn họ quay phim, bàn tay hết nắm lại thả, trong lòng cũng cảm thấy đau.
Anh đi tới chỗ Khương Diệp, nhịn không được mà nâng cằm cô lên, ánh mắt lộ ra lo lắng: "Bị đỏ rồi, tôi dẫn cô đi thoa thuốc."
Khương Diệp cười ra tiếng: "Là trên tay của diễn viên vừa rồi có lớp hóa trang nên mới để lại vết trên cổ tôi."
Ống kính máy quay vừa rồi chỉ quay lại tay phải của tướng quân, chính là bởi vì trong lòng bàn tay có hóa trang, khi chạm đến cổ Khương Diệp sẽ để lại dấu vết như bị bóp cổ thật vậy.
Chỉ có điều Khương Diệp diễn quá thật, mới khiến cho Chung Trì Tân hiểu lầm.
"Thật xin lỗi." Chung Trì Tân rút tay lại, muốn quay người rời khỏi trường quay lại bị Khương Diệp gọi lại.
"Tôi lúc ở Tỉnh Y hình như đã nói với anh là.." chuyên viên trang điểm đã đi đến dặm lại phấn cho Khương Diệp, cô nhắm mắt lại, lúc mở ra lại nói tiếp "anh diễn rất kém."
Chung Trì Tân ngẩn người: "Tôi biết."
Chuyên viên trang điểm nghiêng đầu giúp Khương Diệp dặm phấn ở cổ: "Chị và Chung thần quan hệ thật tốt, không nghĩ tới có thể thấy được cảnh Chung thần bị người khác trêu chọc."
Khương Diệp mắt nhìn thẳng cũng không có nói lại.
Sau khi dặm phấn xong, bắt đầu quay cảnh thứ hai.
Đỗ Nhược đứng thẳng người dậy, bảo thuộc hạ đè người lại, một lần nữa cắm kim châm vào, lúc này kim xuống nông hơn, hiệu quả cũng không tốt như lần thứ nhất.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt tướng quân, sắc mặt tái nhợt.
"Bây giờ tất cả các loại thuốc giảm đau trong cả nước đều là thuốc phiện, những thuốc này uống nhiều sẽ thành nghiện, nếu anh muốn khỏi hẳn thì tốt nhất nên dừng thuốc đó." Đỗ Nhược vừa bị bóp cổ xong, trên cỏ bị đỏ tím một mảng, nhưng thần sắc không thay đổi "Chỉ chịu đau ba tháng hay phải dựa vào thuốc giảm đau sống nốt quãng đời còn lại, do chính anh lựa chọn."
Thấy tướng quân còn muốn giãy dụa, Đỗ Nhược chậm rãi nói: "Nếu tôi là gian tế, chỉ dựa vào mũi kim đầu tiên anh đã chết dưới tay tôi rồi, tôi chỉ là một thầy thuốc mà thôi."
"Ba tháng." Tướng quân thanh thanh giọng nói "ba tháng mà không có hiệu quả, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết."
* * *
Đỗ Nhược sau khi đi ra khỏi phủ tướng quân, học trò đi sau lưng cô hỏi: "Sư phụ, vì sao phải sắc thuốc vào giờ Tuất vậy? Giờ Dậu hay giờ Hợi không được hay sao?"
"Đều có thể."
"A, vậy tại sao sư phụ lại nói nhất định phải là giờ Tuất chứ?" Học trò ngẩng đầu lên kiên nhẫn hỏi.
"Bởi vì.. muốn anh ta chú tâm trong chuyện uống thuốc này." Đỗ Nhược vuốt vuốt đầuhọc trò.
Học trò 'A' một tiếng, lại hỏi: "Sư phụ, cổ của người có đau hay không?"
"Đau."
"Sư phụ, sau khi trở về con giúp người xoa thuốc."
"Được."
"Sư phụ, vị tướng quân kia là người xấu, vì sao người còn chữa bệnh giúp hắn?"
"Bởi vì anh ta là bệnh nhân."
"Nhưng anh ta là người xấu, còn bóp cổ sư phụ."
".. Anh ta có thể cứu rất nhiều người."
Theo bước chân dần xa của hai thầy trò, ống kính cũng bắt đầu chuyển xa.