Dù có khó chịu đến đâu, Tần Ý Miên cũng không để lộ ra ngoài. Nàng gắng gượng nở nụ cười, cố sức ngồi dậy, muốn như hai lần trước hầu hạ Bùi Tự mặc y phục, vấn tóc, thế nhưng chàng lại lạnh mặt nói một câu “không cần”, tay áo tung bay, sải bước đi vào phòng tắm phía trong.
Vài bà tử xách nước lần lượt bước vào, tiếng nước ào ào vang lên khiến lòng Tần Ý Miên dâng lên cảm giác bực bội.
Từ mười lăm tháng hai thành thân đến giờ, đây là lần thứ ba bọn họ chung phòng. Không phải vì phu quân nàng không làm được, mà là vì chàng không có thời gian.
Bùi Thủ Phụ bận trăm công nghìn việc, ngay cả thành thân cũng chỉ có thể chọn ngày nghỉ. Huống hồ chuyện phòng the, chàng chỉ vào phòng trong những ngày nghỉ mồng một và mười lăm, xong việc lại về thư phòng nghỉ ngơi.
Bùi Đại công tử tu thân dưỡng tính, bất kể lần đầu tiến quân hay nửa tháng sau tái chiến, mỗi lần đều chỉ một lượt, hoàn thành sứ mệnh là rút lui, chưa từng lưu luyến chiến trường.
Nếu không phải người đàn ông này lần nào cũng lương thảo sung túc, binh lực dồi dào, thì nàng đã nghi ngờ phu quân mình không đủ năng lực tiếp chiến rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ anh dũng khi công thành đoạt đất của phu quân, mặt Tần Ý Miên lại bất giác ửng đỏ, gương mặt mới hơi dịu đi liền bị phủ thêm một tầng ửng hồng mỏng manh.
Nàng đưa tay xoa gò má nóng rực, như bị ma xui quỷ khiến, bàn tay mềm mại đặt lên màn gấm, nhẹ nhàng vén một góc, len lén nhìn vào phòng tắm đang khép hờ cửa, vừa khéo thấy được một phần bồn tắm gỗ trầm hương.
Làn hơi nước lượn lờ bốc lên trong phòng tắm, một bóng dáng cao lớn chậm rãi đứng dậy từ bồn. Bờ vai và lưng chàng rộng rãi, eo hẹp chắc khỏe, các đường nét được thu gọn khéo léo, từng cơ bắp nơi lưng khẽ nhấp nhô theo cử động, tràn đầy sức mạnh. Giọt nước lấp lánh dưới ánh nến chảy dọc theo vòng eo cường tráng của chàng, rơi xuống làn nước đang gợn sóng, mang theo một vẻ dụ hoặc mơ hồ.
Tần Ý Miên nhìn đến miệng khô lưỡi tê, toàn thân mềm nhũn, vô lực ngã lại xuống giường, trong lòng dâng lên một tia oán trách mơ hồ.
Thân thể cường tráng như rồng như hổ, vậy mà cứ phải cấm dục tu thân, thật đáng ghét! Nếu nàng chưa từng nếm trải mùi vị thì không nói, đằng này nàng đã một lần biết được khoái lạc, chàng lại chỉ chạm qua loa, chẳng lẽ ai cũng có thể chịu đựng như chàng?
Nàng chỉ là một tiểu nữ tử, không có chí lớn gì, chỉ mong sống vui vẻ, tận hưởng đầy đủ thất tình lục dục của mình.