Ngày mười lăm tháng ba, trăng tròn hoa nở, xuân sắc ngập tràn.
Trong phòng ngủ, ánh nến lay động, màn gấm buông thấp, chiếc giường chạm trổ tinh xảo khẽ rung lên phát ra âm thanh mờ ám. Duy chỉ có bóng người quấn quýt bên trong là lặng lẽ không một tiếng động.
Lẽ ra trong màn ấm chăn êm, phải là lúc hoan ái cuồng nhiệt. Nhưng nam nữ bên trong lại đều kiềm chế hết mức.
Nam tử vóc người cao ráo, vai rộng eo thon, đường nét cơ bắp rắn rỏi. Mỗi lần chuyển động, mồ hôi rịn ra chảy dọc sống lưng, phác họa nên từng đường gân tràn đầy sức mạnh, phản chiếu rõ khao khát nguyên thủy.
Vậy mà động tác của chàng lại chậm rãi đến mức gần như nhẫn nại.
Chàng nhíu mày nhìn nữ tử dưới thân, đôi môi đỏ bị cắn chặt, ánh mắt đưa tình ngập xuân ý, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, thế mà vẫn duy trì dáng vẻ điềm tĩnh vốn có. Chỉ có nơi đáy mắt dâng lên sóng ngầm mãnh liệt, như muốn cuốn nàng vào cơn xoáy sâu không thấy đáy.
Nữ tử mặt hoa da phấn, mắt ngấn nước mơ màng, như muốn dốc bầu tâm sự nhưng lại sợ chàng không vui. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi, ngón tay bấu chặt lấy chăn gấm, dốc sức kiềm lại từng tiếng rên khe khẽ nơi cổ họng. Mái tóc đen rối loạn, trán lấm tấm mồ hôi thơm, nhưng nàng vẫn dùng chút lý trí còn sót lại để ép mình phải nhẫn nhịn, không dám phóng túng chút nào.
Chỉ vì phu quân nàng nghiêm khắc giữ lễ, chỉ thích kiểu nữ nhân đoan trang hiền thục.
Mà Tần Ý Miên nàng, cũng chính nhờ tiếng tăm là nữ tử tài mạo song toàn, đoan trang hiền thục mới có thể gả cho người đàn ông rực rỡ nhất thiên hạ, vị Thủ Phụ trẻ tuổi nhất lịch sử, đương kim Đế sư, Bùi Tự. Bỏ qua danh vọng gia tộc, bản thân chàng đã là một nhân vật như thần tiên.
Tài hoa khuynh thế, dung mạo vô song, cao quý như hoa trên đỉnh núi, chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể với tới. Giờ đây nàng đã có thể chạm vào rồi, nhẫn nhịn một chút thì có sao?
“Ưʍ...”
Tần Ý Miên nhất thời không nhịn được, khe khẽ ngân lên một tiếng rêи ɾỉ mềm mại vấn vít. Nàng đỏ mặt, hàng mi dài khẽ run rẩy, chợt lấy hết can đảm hé mắt, muốn nhìn rõ phản ứng của Bùi Tự.
Quả nhiên, vị phu quân cứng nhắc nghiêm cẩn của nàng giận rồi, chân mày kiếm khẽ chau lại, hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết, như đang nuốt giận, lại tựa hồ ẩn giấu ngọn lửa khác. Động tác của chàng không còn dịu dàng kiềm chế nữa, mà là mặc sức công thành đoạt đất, sau đó rút lui dứt khoát, chẳng hề quan tâm đến dáng vẻ lộn xộn và bất lực của nàng.