Sau Khi Hòa Ly, Nam Chính Giả Đứng Đắn Hỏa Tá Tràng Rồi

Chương 3: Bị cô gia hành hạ suốt một lúc lâu, tiểu thư mệt lắm rồi nhỉ?

Không được, nàng phải chủ động ra tay.

Kinh nghiệm cho nàng biết, mọi chuyện đều phải tích cực tranh thủ, mới có thể giành được điều mình muốn. Khi xưa phụ thân và mẫu thân đều muốn phù chính cho thứ muội, hết sức thúc đẩy hôn sự giữa đứa con gái cưng của họ và Bùi Tự, vậy mà cuối cùng chẳng phải nàng đã giành trước một bước sao?

Ngay cả cửa ải khó khăn nhất cũng đã vượt qua, giờ đây nàng đã gần gũi, lại đường đường chính chính, người đàn ông này đã vào tay rồi, chẳng lẽ còn không giữ nổi?

Nghĩ kỹ lại, lần chung phòng này, dường như Bùi Tự còn kịch liệt hơn hai lần trước. Sự buông thả của chàng bắt đầu từ tiếng rêи ɾỉ vô thức của nàng.

Có lẽ, điều mà người đàn ông này cần là sự đoan trang hiền thục... nhưng không phải trên giường? Tốt, vậy thì không cần phải giả bộ nữa.

Không đúng, không đoan trang cũng không được, lúc ấy vẻ mặt của Bùi Tự rõ ràng mang theo sự không hài lòng.

Xem ra phải nắm đúng chừng mực, dụ địch trong vô hình.

Ngày mai phải bảo Lãnh Nguyệt tìm giúp vài quyển sách dạy cách giữ chồng, còn những bức xuân cung đồ bị mẫu thân tịch thu trước khi xuất giá với lý do “chính thất chỉ cần đoan trang, không cần học những kỹ thuật da^ʍ tục”, cũng phải nhờ Lãnh Nguyệt tìm lại ít nhiều, để nàng nghiền ngẫm cho kỹ.

“Tiểu thư, cô gia đi rồi, nước nóng cũng chuẩn bị xong, để em hầu tiểu thư tắm nhé?”

Thanh Hạnh, nha hoàn hồi môn, rón rén vén màn gấm, thò nửa cái đầu vào, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.

Thấy tiểu thư không từ chối, chỉ nhắc nhở “lúc riêng tư đừng tự xưng là nô tỳ”, nàng ấy liền tươi cười thu lại màn, đưa tay đỡ tiểu thư, khoác thêm áo sạch sẽ, rồi nhẹ nhàng dìu nàng xuống giường.

“Bị cô gia hành hạ suốt một lúc lâu, tiểu thư mệt lắm rồi nhỉ?” Thanh Hạnh cười toe toét trêu ghẹo, hàm răng trắng đều chói mắt.

Tần Ý Miên xấu hổ không thôi, đưa tay điểm lên trán nha đầu, khẽ trách: “Không biết ngượng, con nít con nôi nghe đâu ra mấy lời xấu hổ thế hả?”

Thanh Hạnh cũng không tránh, ngược lại còn dí sát vào hơn, chớp chớp mắt, hạ giọng nói: “Tiểu thư, em nghe nói đàn ông lúc lên giường thô bạo lắm, làm phụ nữ đau đến hét lên, nhất là mấy người trẻ khỏe, ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì đâu, hành người ta đến không xuống giường nổi luôn ấy!”

Thấy tiểu thư mình im lặng, Thanh Hạnh cứ tưởng nàng thẹn quá không nói, càng thêm trêu ghẹo: “Đâu như cô gia, biết thương hoa tiếc ngọc, chưa bao giờ khiến tiểu thư phát ra tiếng đau đớn, sau khi xong việc tiểu thư còn có thể tự đi lại nữa mà!”