Trước đây, khi đọc cuốn tiểu thuyết này, Khương Tự cũng chẳng đồng cảm với nguyên thân lắm đâu. Nhưng bây giờ, sau khi xuyên vào trong sách rồi, cô mới biết nguyên thân đã cảm thấy tủi thân đến mức nào.
Tuy là trong tiểu thuyết không nói rõ, nhưng vẻ ngoài của em trai kế và em gái kế đều giống Lâm Nguyệt Như cả.
Có điều, thông qua đủ loại hành vi của lão cha cặn mà này, thì cô đoán chừng hai đứa em này tám phần là con rời của lão cha cặn bã này rồi.
Hơn nữa, cuốn tiểu thuyết này lại còn có giả thiết hai bên luôn so bì với nhau – chỉ cần nguyên thân đối đầu với nữ chính Thẩm Thanh Thanh là sẽ giống như mất đi lý trí, hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Mà Thẩm Thanh Thanh thì luôn bày ra cái dáng vẻ “tôi bị người ta ức hϊếp nhưng tôi sẽ tôi không nói ra đâu”.
Nhưng cô ta càng tỏ ra như vậy, ngược lại sẽ càng làm cho nguyên thân trở nên âm hiểm độc ác, chỉ biết ỷ thế mà chèn ép người ta!
Nghĩ đến đây, Khương Tự không khỏi cong môi cười lạnh.
Lão cha cặn bã trước tiên là cầm tiền của nhà họ Khương để nuôi bồ nhí, sau đó lại cướp hết gia sản của nhà họ Khương, hiện tại ông ta lại còn muốn gài bẫy một người nhà họ Khương như cô nữa chứ. Ông ta quả thực là chán sống rồi!
“Tự Tự, con có nghe ba nói không hả, Tự Tự?”
Thẩm Tu Văn gõ cửa một hồi lâu, thái độ rõ ràng là đã có chút mất kiên nhẫn.
Lúc này, Lâm Nguyệt Như cũng không có ý định đổ thêm dầu vào lửa. Bà ta chỉ là quen thói thảo mai mà thôi.
“Tu Văn, Tự Tự còn nhỏ, có gì thì ông cứ từ từ mà nói với con. Con nó sẽ hiểu thôi mà.”
“Một người làm ba như ông còn chấp nhặt với con nó làm gì?”
“Năm nay nó cũng đã 21 tuổi rồi, còn nhỏ nhít gì nữa?”
Không đợi Lâm Nguyệt Như mở miệng, cửa phòng đã vang lên một tiếng “cạch”.
Vừa rồi, dù chỉ có vài phút ở trong phòng nhưng Khương Tự đã nghĩ rất rõ ràng rồi. Cô nhất định sẽ tung hê chuyện này ra, nhưng không phải là bây giờ!
Cô cũng muốn giống như nguyên thân – có điều gì bất mãn là mắng ra hết. Nhưng tình huống lúc này không cho phép cô làm như vậy.
Đừng thấy nguyên thân mang cái danh tiểu thư con nhà tư bản mà lầm, thực ra từ sau khi mẹ Khương qua đời, gia sản của nhà họ Khương đều nằm trong tay Thẩm Tu Văn hết.
Mà nguyên thân thì bị cốt truyện chi phối, từ trước đến nay luôn hành động rất ngông nghênh kiêu ngạo. Có đôi khi tính tình tiểu thư của cô ấy nổi lên là đến cả cha ruột cũng không nể mặt gì mà mắng luôn.