Đương nhiên, trong đó cũng không thể thiếu công lao của người mẹ kế này rồi.
Trước đây, vì cái tính này của mình, nguyên thân đã không ít lần bị Lâm Nguyệt Như chơi xỏ.
Hơn nữa, lúc nãy Khương Tự cũng vừa nhớ lại, mới phát hiện rằng tất cả tiền bạc và tem phiến trên người cô bây giờ - cộng lại cũng chỉ có hơn một trăm đồng thôi.
Còn chưa nói đến chuyện hộ khẩu của cô còn đang nằm trong tay lão cha cặn bã đấy nhé.
Lúc này, nếu cô chọn cứng rắn đối đầu trực diện thì người thiệt thòi chỉ có thể là cô thôi.
Nghĩ vậy, Khương Tự nhịn xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, vành mắt đỏ hoe mà nhìn lão cha cặn bã.
“Ba, lúc mẹ con mất, ba đã nói thế nào?”
“Ba nói ba sẽ bảo vệ con cả đời. Nhưng bây giờ, ba lại vì một người ngoài mà đánh con!”
“Dù ba đánh con nhưng con cũng không trách ba, bởi vì ba là ba của con, là người thân duy nhất của con trên thế giới này.”
“Nhưng con vô duyên vô cớ bị tát một cái như vậy, chẳng lẽ con không cảm thấy tủi thân sao? Chẳng lẽ ngay cả tư cách được khóc mà con cũng không có sao?”
Khương Tự vừa nói, vừa vô tình để lộ ra khuôn mặt sưng đỏ của mình.
Thật ra thì hôm qua Thẩm Tu Văn cũng không tát quá mạnh.
Chỉ là da của nguyên thân rất trắng, dù ở niên đại này nhưng ăn mặc thì toàn là đồ tốt nhất, thế nên làn da cũng trắng nõn trắng nà, chỉ cần dùng một chút sức lực là đã để lại dấu vết rồi.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Tu Văn nhìn thấy dấu tay trên mặt Khương Tự, lửa giận vừa mới bốc lên trong lòng ông ra cũng lập tức tắt ngúm.
Nhưng ông ta lại không muốn hạ mình mà xin lỗi con gái.
“Tự Tự… Ba…”
Trong lòng Khương Tự cười lạnh, nhưng lại không hề biểu hiện ra chút gì trên mặt cả.
So với việc nhận được lời xin lỗi, cô vẫn thích những thứ thực tế hơn.
“Ba, hôm qua con cũng không tốt, chuyện này cứ dừng ở đây đi. Hơn nữa, vừa rồi dì Lâm cũng đã nói, ba làm vậy là có lý do của mình.”
Nói xong, Khương Tự còn cố ý hỏi một câu, “Có phải trong nhà ta đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Thấy cô lộ ra vẻ mặt lo lắng, trong lòng Thẩm Tu Văn càng thêm khó chịu.
Nhưng loại cảm xúc này đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Nói cho cùng thì chuyện này đều trách văn phòng thanh niên trí thức cả. Nếu không phải gần đây bọn họ để mắt đến con gái ông ta, thì ông ta cũng đã không làm thế rồi. Thôi, đợi sau này tình hình lạc quan hơn, ông ta sẽ phái người trở về đón con bé này vậy.
Dù sao cũng là máu mủ của mình, ông ta làm sao có thể không đau lòng cơ chứ.
“Xuống lầu ăn cơm trước đi, con đã không ăn gì cả ngày rồi. Đợi ăn cơm xong, ba sẽ nói hết với con.”
“Vâng.”