Sau Khi Vơ Vét Gia Sản, Tiểu Thư Tư Bản Đi Bộ Đội Tìm Chồng (Niên Đại)
Chương 2
Mà cô em gái kế của nguyên thân - Thẩm Thanh Thanh, cũng chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.
Trong sách, Thẩm Thanh Thanh tài hoa hơn người, có sự dung hợp hoàn mỹ giữa khí chất bên trong với vẻ đẹp bên ngoài.
Sau khi đến Hương Cảng, dựa vào sự nhạy bén trong kinh doanh cũng như sức hấp dẫn cá nhân mạnh mẽ, cô ta rất nhanh đã tạo dựng được một vùng trời thuộc về mình.
Trong quá trình đó, cô ta gặp nam chính của cuốn tiểu thuyết này. Đối phương là con trai của một gia đình giàu có bậc nhất ở Hương Cảng.
Hai người bọn họ vừa gặp đã yêu, lại còn yêu đến long trời lở đất. Sau khi kết hôn thì bọn họ sinh rất nhiều con, cô ta cũng được nhà chồng cưng chiều đến tận trời!
Khương Tự đọc đến đây thì quả thật là không nói nên lời luôn. Đương nhiên cô cũng đã đoán được đại khái cuốn tiểu thuyết này do ai viết rồi.
Bởi vì ngoài chuyện nguyên thân và cô có rất nhiều điểm tương đồng, thì cái tên của nữ chính cũng rất quen thuộc với cô nữa.
Người này là con gái một vị họ hàng xa của nhà họ Khương, tên là Thẩm Thanh Thanh.
Điều kiện kinh tế của nhà họ Thẩm cũng không khá giả gì, cha Thẩm mẹ Thẩm lại cực kỳ trọng nam khinh nữ, cho nên Thẩm Thanh Thanh còn chưa học xong cấp ba đã phải đi làm công nhân.
Thấy cô ta đáng thương như vậy, cha Khương mẹ Khương đã đưa cô ta về nhà mình làm việc.
Nhưng Thẩm Thanh Thanh này không có cái số làm công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa. Không nói đến chuyện làm việc thì thiếu trước quên, cô ta lại còn có cái thói táy máy tay chân nữa chứ!
Chưa đến nửa năm mà cô ta đã lấy trộm của Khương Tự không ít đồ trang sức rồi.
Nghĩ đến tình cảm giữa các bậc cha chú năm xưa, nhà họ Khương cũng không báo công an, sau khi đòi lại đồ trang sức bị lấy trộm thì chỉ đuổi việc Thẩm Thanh Thanh thôi.
Nhưng Thẩm Thanh Thanh thì hay lắm, miệng thì nói biết sai rồi, cuối cùng lại lấy Khương Tự làm nguyên mẫu để viết một cuốn tiểu thuyết khiến người ta ghê tởm!
Khương Tự quả thực là đã bị cuốn tiểu thuyết đó làm cho khó chịu cả người. Lúc ấy, trước mắt cô tối sầm, đợi đến khi mở mắt ra thì đã xuyên vào trong cuốn sách này luôn rồi.
Không đợi cho cô kịp suy nghĩ, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
“Được rồi, mau mở cửa ra!”
“Con đã làm ầm ĩ cả ngày rồi, còn định làm ầm ĩ đến bao giờ nữa hả, chẳng lẽ con muốn ở trong phòng cả đời sao?”
“Đúng là lẽ ra ba không nên đánh con, nhưng chẳng lẽ con không cảm thấy mình có chỗ nào sai sao?”