"Đồ hỗn láo!"
Cha Thẩm và mẹ Thẩm còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Minh Châu đã như quả bom nổ chậm.
Cậu đập mạnh tay xuống bàn, đột ngột đứng phắt dậy, định xông ra ngoài: "Con phải đi đánh chết cái tên lưu manh Triệu Vĩ đó!"
Thẩm Minh Ngọc vội vàng giữ em trai lại, Thẩm Minh Châu tuy mới mười sáu tuổi, nhưng nhờ điều kiện gia đình tốt, ăn uống đầy đủ nên cao lớn phổng phao, đã gần mét tám, cao hơn Thẩm Minh Ngọc cả một cái đầu.
Nhưng đối diện với sự ngăn cản của chị gái, cậu ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, sợ làm đau Thẩm Minh Ngọc, rất dễ dàng bị kéo trở lại ngồi xuống ghế.
Sắc mặt cha Thẩm Thẩm Vinh Trinh cũng khó coi. Ông tuy là xưởng trưởng xưởng thép, không có quan hệ trực tiếp với xưởng đèn.
Nhưng ở cái đất này, mọi chuyện đều có đường đi nước bước, động đến nhà họ Triệu cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
"Tiểu Ngọc đừng buồn con ạ. Không có người này cha sẽ tìm cho con người tốt hơn. Còn về nhà họ Triệu, họ tính toán gì cha biết hết. Yên tâm, cha sẽ không bỏ qua cho họ đâu."
Dám cả gan ức hϊếp con gái ông? Đúng là muốn tìm đường chết!
Cố Thanh Dung kéo tay con gái, vỗ nhẹ: "Đừng sợ con, vẫn còn thời gian, chúng ta cứ từ từ chọn."
Thẩm Minh Ngọc gật đầu.
Ăn cơm xong, cô vào phòng rửa mặt, lấy chiếc khăn tay của Tiêu Cảnh Xuyên ra định giặt. Vừa đưa tay ra, chiếc khăn đã bị Thẩm Minh Châu nhanh tay lấy mất.
"Chị, để em giặt cho."
Thẩm Minh Ngọc không từ chối. Cậu em trai này quen chăm sóc chuyện của cô như một người anh trai vậy, mấy ngày nay cô cũng dần quen với điều đó. Cô trở về phòng mình.
Đợi Thẩm Minh Châu giặt xong khăn tay, lau khô tay rồi ra ngoài nói: "Cha mẹ, con ra ngoài một lát."
Nói xong, cậu đi về phía cửa.
Lúc ra khỏi cửa, phía sau vọng lại lời dặn dò của Thẩm Vinh Trinh: "Cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện."
Động tác mở cửa của Thẩm Minh Châu khựng lại một chút: "Vâng ạ."
Mười giờ sáng hôm sau, Thẩm Minh Ngọc mới thức dậy. Thẩm Vinh Trinh và vợ đã đi làm từ sớm, Thẩm Minh Châu đang ở bếp nấu cơm, nghe tiếng mở cửa liền ngó đầu ra xem.
"Chị dậy rồi à, rửa mặt xong rồi ăn cơm thôi."
"Ừ." Thẩm Minh Ngọc đi rửa mặt trước, sau đó vào bếp.
Căn bếp hơi nhỏ, Thẩm Minh Châu đeo tạp dề đang xào rau, dáng người cao lớn chiếm gần hết không gian.
Phải nói, thằng nhóc này lớn lên cũng khá giống cô, đều thừa hưởng đôi mắt đào hoa của Cố Thanh Dung. So với gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Thẩm Minh Ngọc, Thẩm Minh Châu lại mang vẻ nho nhã thư sinh, khí chất rất giống Thẩm Vinh Trinh.
Chỉ là, mỗi khi đυ.ng đến chuyện của chị gái, thằng nhóc này lại biến thành một con "rồng bạo chúa".
Thẩm Minh Ngọc đi đến chỗ bếp, Thẩm Minh Châu đã nấu xong cháo trắng.
Nhà họ Thẩm có điều kiện, không giống những nhà khác tiếc gạo nấu cháo loãng. Thẩm Minh Châu bỏ đầy ắp gạo vào nồi, cháo đặc sánh, thơm nức mũi.
Cô định bưng bát cháo, nhưng bị em trai ngăn lại.
"Chị đừng động tay, nóng lắm, để em."
Thẩm Minh Châu nhanh chóng bày thức ăn ra mâm, cởi tạp dề, đẩy Thẩm Minh Ngọc ra, tự mình bưng cháo và đồ ăn ra bàn. Cậu còn mang thêm món trứng gà chiên và bánh ngô đã chuẩn bị từ sáng sớm. Hai chị em bắt đầu bữa cơm.
"Chị, mấy hôm nay chị vất vả rồi, ăn nhiều một chút cho lại sức."
Nói rồi, Thẩm Minh Châu gắp miếng trứng gà chiên vàng ươm vào bát cho Thẩm Minh Ngọc.