Bảy Hồn Theo Sau Quân Hậu, Đại Lão Chấn Động Đến Rung Chuyển Cả Nhà.

Chương 14

Thẩm Minh Ngọc gắp lên ăn một miếng, vị thơm nồng của trứng quyện với chút cay nồng của tiêu lan tỏa, lập tức chinh phục vị giác của cô. Đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ cậu em trai lại có tài nấu nướng như vậy.

"Ngon lắm!"

Khóe môi Thẩm Minh Châu khẽ cong lên, cậu đẩy đĩa trứng gà còn lại về phía cô: "Thích thì chị ăn nhiều vào."

Lại một ngày được em trai chiều chuộng.

Thẩm Minh Ngọc thấy buồn cười trong lòng, nhưng một miếng trứng gà là đủ rồi, cô lại đẩy đĩa về phía em trai.

"Chị còn muốn ăn mấy món khác nữa, ăn thêm một cái nữa là no mất."

Thẩm Minh Châu không từ chối, gắp miếng trứng gà lên, hai ba miếng đã ăn xong, động tác nhanh gọn nhưng không hề thô lỗ.

Ngồi đối diện em trai, Thẩm Minh Ngọc có chút ngẩn ngơ. Cô chợt nghĩ, không khí gia đình thật sự rất quan trọng. Bởi vì cha Thẩm và mẹ Thẩm đều là những người có học thức, nuôi dạy ba đứa con rất tốt. Họ không hề trọng nam khinh nữ, mà luôn tràn đầy sự ấm áp và yêu thương.

Một gia đình như vậy, ngay cả ở đời sau cũng khó mà có được.

….

Thẩm Minh Ngọc chậm rãi ăn xong bữa sáng, định đi rửa chén. Cô nghĩ Thẩm Minh Châu đã nấu cơm rồi, phân công nhau làm việc cũng hợp lý.

Nhưng cô bị Thẩm Minh Châu ngăn lại.

"Chị..." Thiếu niên ngập ngừng.

Thẩm Minh Ngọc cúi đầu liếc nhìn em trai, rồi lại ngồi xuống ghế: "Có chuyện muốn nói sao?"

Thẩm Minh Châu biết mình không thể giấu được chị, liền kể hết những gì mình biết.

"Cái tên Triệu Vĩ nhà họ Triệu bị tố cáo rồi. Người yêu của anh ta biết chuyện anh ta đi xem mắt, đã làm ầm ĩ lên ở xưởng đèn."

"Đúng lúc gặp phải người của Triệu Vĩ, cô ả kia còn nói mình có thai. Nếu anh ta không cưới, sẽ bị người ta bắt vì tội lưu manh."

Thẩm Minh Ngọc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt khẽ nheo lại.

"Chị đoán, còn có tiếp theo nữa đúng không?"

"Khụ." Thẩm Minh Châu luôn biết chị mình rất nhạy bén, nhưng bị đoán trúng vẫn không khỏi ngạc nhiên, cậu gãi mũi: "Triệu Vĩ bị đánh rồi, giờ còn nằm viện."

"Vậy để chị đoán xem, Triệu Vĩ bị đánh là do em làm?"

Đồng tử Thẩm Minh Châu hơi giãn ra: "Chị, sao chị lại nhìn ra? Rõ ràng em đã cố kiềm chế biểu cảm rồi mà."

Thẩm Minh Ngọc không nói gì, trực tiếp kéo lấy một bàn tay khác của em trai. Bàn tay to với các đốt ngón tay rõ ràng, ở các khớp xương có vết trầy da rướm máu.

Ai làm thì nhìn là biết ngay.

Một cảm giác ấm áp chảy qua tim cô. Kiếp trước, cha mẹ bận rộn làm ăn, không có thời gian quan tâm đến cô. Sau này cô lại càng phải một mình bươn chải. Dù sau này có đồng nghiệp quan tâm, thì tình cảm đó cũng không thể sánh bằng người nhà.

Thẩm Minh Châu cũng nhìn xuống khớp ngón tay của mình, trong lòng thầm hối hận.

Đáng lẽ tối qua nên đeo găng tay, rồi trùm bao tải lên đầu thằng Triệu Vĩ kia mới phải.

Hôm qua cậu ra ngoài chính là để dò la tình hình của Triệu Vĩ. Đáng tiếc, người ở xưởng đèn kín miệng thật, không hỏi được gì. Về nhà biết chị gái bị ức hϊếp, Thẩm Minh Châu căn bản không thể nhẫn nhịn được.

Cậu vốn dĩ đã không vui khi chị mình lấy chồng, lại còn gặp phải chuyện như vậy, nếu còn nhịn được thì đúng là Ninja rùa rồi!

Cũng may là anh trai cậu không có ở nhà, bằng không đã chẳng đến lượt cậu ra tay.

Hôm qua lúc Thẩm Minh Châu ra ngoài, cha Thẩm cũng đoán được phần nào. Ông cũng muốn cho Triệu Vĩ một trận, chỉ tiếc thân phận không tiện. Nhưng con trai ông thì khác, nên dặn dò cậu cẩn thận chứ không hề ngăn cản.