Bảy Hồn Theo Sau Quân Hậu, Đại Lão Chấn Động Đến Rung Chuyển Cả Nhà.

Chương 12

Cả hai là bạn từ thuở nhỏ, hồi bé Đàm Bỉnh Khiêm cứ lẽo đẽo theo sau Tiêu Cảnh Xuyên. Chỉ là lúc đó, anh ấy ngỡ Tiêu Cảnh Xuyên là một cô nương xinh đẹp.

Đến khi Tiêu Cảnh Xuyên bị làm phiền quá, cho anh ấy một trận, Đàm Bỉnh Khiêm mới vỡ lẽ ra "cô nương xinh đẹp" kia thực chất là một chàng trai tuấn tú. Từ đó, cả hai trở thành anh em tốt.

Tiêu Cảnh Xuyên năm nay hai mươi lăm tuổi, đã là doanh trưởng. Dù là ở nhà hay trong quân đội, anh đều bị thúc giục chuyện cưới xin liên tục.

Nhưng chàng trai này lần nào cũng lấy lý do "tôi muốn tìm một người vợ xinh đẹp hơn tôi" để từ chối.

Người khác không biết, nhưng Đàm Bỉnh Khiêm hiểu rõ anh đang cố tình né tránh. Rốt cuộc bao nhiêu năm nay, anh ấy chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn Tiêu Cảnh Xuyên cả.

Không ngờ hôm nay lại thật sự xuất hiện một người như vậy, hơn nữa, bạn thân của anh ấy còn có những biểu hiện kỳ lạ.

Nếu nói không có gì mờ ám, Đàm Bỉnh Khiêm tuyệt đối không tin.

Sắc mặt Tiêu Cảnh Xuyên cứng đờ: "Khụ, tôi cũng là người phụ trách quân sự của chiến dịch lần này, nhiệm vụ xảy ra vấn đề, tôi cũng có trách nhiệm."

"Không đúng!"

Đàm Bỉnh Khiêm cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không tin lời này.

"Bình thường gặp phải tình huống như vậy, cậu thà bỏ tiền ra bồi thường, chứ nhất định không chịu tiếp xúc nhiều với đồng chí nữ."

"Hơn nữa, vừa nãy cậu lại chủ động đưa người ta về tận nhà? Đến tôi cậu còn chẳng buồn tiễn, thế mà lại đưa đồng chí nữ?"

"Tiêu à, chẳng lẽ cậu thật sự để ý đến đồng chí Thẩm rồi hả? Tôi thừa nhận đồng chí Thẩm thông minh, dũng cảm, lại còn xinh đẹp hơn cậu, nhưng hai người mới gặp nhau có một lần thôi mà? Thế này là trúng tiếng sét ái tình rồi hả? Cậu cũng nông nổi quá đấy!"

Nông nổi ư?

Tiêu Cảnh Xuyên cũng không chắc nữa.

Chỉ là anh cảm thấy, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Minh Ngọc, ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống, cô khẽ ngẩng đầu, tựa như có một điều gì đó khẽ chạm vào trái tim anh.

Giây phút ấy, thế giới xung quanh dường như tĩnh lặng lại, chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng trong l*иg ngực.

Có phải là rung động hay không, anh cũng không rõ.

"Còn một chuyện nữa, con trai phó giám đốc xưởng đèn dám ngang nhiên giở trò lưu manh, cậu viết một lá thư tố cáo đi."

Đàm Bỉnh Khiêm: "......"

"Cái tên đó là ai vậy? Sao lại chọc giận cậu? Với lại, tại sao lại là tôi viết?"

Hôm Thẩm Minh Ngọc và Tiêu Cảnh Xuyên chạm mặt Triệu Vĩ, anh đang bận bắt người, bỏ lỡ màn kịch hay, nên đương nhiên không biết mối ân oán sâu xa giữa Thẩm Minh Ngọc và Triệu Vĩ.

Tiêu Cảnh Xuyên không giải thích: "Bảo cậu tố cáo thì cứ tố cáo, sao lắm lời thế?"

Có gì đó không đúng, chắc chắn là có gì đó không đúng! Đàm Bỉnh Khiêm xoa cằm, dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về Tiêu Cảnh Xuyên, chắc chắn có uẩn khúc gì đó ở đây, hơn nữa rất có thể liên quan đến đồng chí Thẩm.

Xem ra ngày mai sẽ có chuyện hay để xem đây.

….

Bên này, hai chị em Thẩm Minh Ngọc về đến nhà. Cô kể sơ qua chuyện bị bắt cóc hôm nay, khiến cả nhà họ Thẩm lo lắng hỏi han tỉ mỉ một hồi, đến khi biết cô không sao mới yên tâm.

Sau đó, Thẩm Minh Ngọc nói đến chuyện chính.

"Cha mẹ, cái tên Triệu Vĩ đó quá dối trá! Đã có người yêu rồi mà còn đi xem mắt, chắc là nhắm vào điều kiện gia đình mình."

Trong nhà một người là xưởng trưởng, một người là chủ nhiệm, với điều kiện như vậy, chàng trai nào mà chẳng động lòng? Huống chi còn có thêm Thẩm Minh Ngọc - một đại mỹ nhân nữa.