Bảy Hồn Theo Sau Quân Hậu, Đại Lão Chấn Động Đến Rung Chuyển Cả Nhà.

Chương 7

“Không đúng.”

Sắc mặt Thẩm Minh Ngọc nghiêm túc nhìn bọn họ: “Không phải ba mà là bốn.”

Vẻ mặt hai người họ lập tức trở nên nghiêm túc.

Một ngày trước họ nhận được tin, Vương Binh và đồng bọn chia nhau ẩn náu trong các xưởng, chuẩn bị dầu hỏa để tiêu hủy tài liệu quan trọng.

Sau một đêm mai phục, lúc Vương Binh và đồng bọn hành động, họ đã bắt được không ít người, Vương Binh và những tên khác nhân lúc họ không đủ người mà chạy thoát. Bọn chúng đã có kế hoạch từ trước chia nhau chạy theo các hướng khác nhau, đúng là không ai để ý rốt cuộc có bao nhiêu người chạy thoát.

Chỉ cần có người chạy là họ sẽ đuổi theo.

“Cô không nhìn nhầm chứ?” Tiêu Cảnh Xuyên nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của Thẩm Minh Ngọc.

Thẩm Minh Ngọc nhắm mắt nhớ lại.

“Người đầu tiên mặc áo vải màu xám, đầu đội khăn mặt trắng, chạy về hướng Tây Bắc. Người thứ hai mặc đồ Tôn Trung Sơn, nhưng chân lại đi giày vải, chạy về hướng Đông Nam. Người thứ ba mặc áo vải poplin màu trắng, quần màu xanh quân đội, tay còn cầm một quyển sách, ung dung thong thả đi nhanh về phía Đông. Ba người đầu đều là đàn ông, người cuối cùng là một phụ nữ mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh.”

Đàm Bỉnh Khiêm: “!!!”

Anh ấy kinh ngạc trợn tròn mắt, miệng cũng vô thức há hốc.

Người thứ nhất, thứ hai và cả người phụ nữ thứ tư mà Thẩm Minh Ngọc miêu tả thì đúng là họ đã bắt được.

Không chỉ vậy, người phụ nữ cuối cùng còn giấu tóc trong mũ, bọn họ còn tưởng cũng là đàn ông cơ. Mãi đến khi bắt người lên xe mới phát hiện ra, anh ấy dám đảm bảo Thẩm Minh Ngọc tuyệt đối không nhìn thấy.

Trời đất thánh thần ơi, đầu óc của nữ đồng chí này cấu tạo kiểu gì mà sao lại lợi hại đến thế chứ?

Người không biết còn tưởng cô là đồng bọn ấy chứ, biết rõ ràng như thế.

Dù đúng hay sai thì thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.

Đàm Bỉnh Khiêm ba chân bốn cẳng chạy đi bắt người.

Nào ngờ, đây chính là một trong những lý do khiến nguyên chủ có thể học rất giỏi tâm lý học – nhìn qua là nhớ.

Theo nghiên cứu cho thấy, biểu cảm của con người tồn tại trên khuôn mặt trong thời gian cực ngắn, thường không quá một phần năm giây. Nếu là ở kiếp trước, Thẩm Minh Ngọc thường phải thông qua máy quay phim tua chậm lặp đi lặp lại, từ đó mới phân tích được ý nghĩa biểu cảm trên khuôn mặt con người.

Nhưng bây giờ thì không được nửa.

Đúng là nước Mỹ đã có máy quay phim, nhưng giá cả đắt đỏ, ngay cả FBI của Mỹ cũng phải dùng dè sẻn.

Nhưng nguyên chủ thì không cần, đôi mắt của cô ấy chính là máy quay phim, có thể nắm bắt chính xác cảm xúc trên khuôn mặt người và ghi nhớ nhanh chóng.

Đến cả Thẩm Minh Ngọc cũng phải phục sát đất.

Cô thở ra một hơi, vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Cảnh Xuyên đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt cáo của anh hơi sáng lên.

“Lúc nãy cô cố ý để bị bắt làm con tin à?”

Thẩm Minh Ngọc: “...”

“Đồng chí Tiêu, lời này của anh dễ gây hiểu lầm lắm đó, nói cứ như tôi là đồng bọn của Vương Binh vậy. Đúng vậy, đúng là tôi có để ý thấy anh ta chạy qua đây.”

Thấy Tiêu Cảnh Xuyên vẫn nhìn mình không chớp mắt, Thẩm Minh Ngọc đành phải tiếp tục giải thích.

“Lúc đó cơ mặt anh ta vô cùng căng cứng, môi mím chặt, ánh mắt nhìn ngang ngó dọc, có vẻ như muốn làm liều. Đang chạy bỏ trốn sao lại có biểu cảm như vậy được chứ? Trừ phi anh ta biết mình sắp bị anh đuổi kịp rồi nên đang tìm kiếm con tin.”