Bảy Hồn Theo Sau Quân Hậu, Đại Lão Chấn Động Đến Rung Chuyển Cả Nhà.

Chương 6

Thẩm Minh Ngọc đang quạt cái mũi nhỏ, mùi trên người Vương Binh thật sự rất khó ngửi, cô có cảm giác người mình sắp bị mùi dầu hỏa và mùi mồ hôi tẩm đến ngấm vị luôn rồi. Ban đầu cô chỉ muốn về nhà tắm rửa, nhưng dù sao người trước mặt cũng đã cứu cô, vẫn nên cảm ơn thì hơn.

“Không sao, cảm ơn anh đã cứu tôi, anh có thể cho tôi biết tên anh được không? Tôi có thể viết thư cảm ơn cho anh.”

Thật ra cô cũng không biết nên cảm ơn đối phương thế nào, nhưng cô từng nghe nói về chuyện viết thư cảm ơn gửi cho đơn vị bộ đội.

Thời buổi này không giống đời sau, thư cảm ơn của người dân sẽ trở thành một tiêu chí đánh giá quan trọng cho việc thăng chức của anh.

Khóe môi Tiêu Cảnh Xuyên cong lên, ý cười thoáng qua, người khác nhìn vào vốn không thể thấy được, nhưng Thẩm Minh Ngọc đã phát hiện ra.

Người đàn ông này thật sự không giống quân nhân, diện mạo quá mức quyến rũ, có hơi không đứng đắn.

“Anh cười cái gì?”

Tiêu Cảnh Xuyên lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô, tay kia chỉ vào má trái của mình.

“Trên mặt cô có vết bẩn, khăn này sạch chưa được dùng, cô lấy lau đi nhé.”

Thẩm Minh Ngọc khựng lại, ngay sau đó sắc mặt tối sầm, không cần hỏi cũng biết là vết bẩn trên người Vương Binh vô tình quệt vào mặt cô rồi. Cô do dự một lát rồi nói tiếng cảm ơn, nhận lấy khăn tay lau mặt mình theo hướng Tiêu Cảnh Xuyên chỉ.

“Tôi tên là Tiêu Cảnh Xuyên, thư cảm ơn thì không cần đâu.”

“Vốn dĩ là vì chúng tôi truy bắt tội phạm nên mới vô tình làm cô bị thương, cũng là nhờ sự dũng cảm của cô nên chúng tôi mới nhanh chóng bắt được người.”

“Phải rồi, chiêu thức cô bẻ tay gã đó, trước đây cô từng học à?”

Không thể trách Tiêu Cảnh Xuyên, thời buổi này gián điệp các thứ quá nhiều, có hơi nghi ngờ cũng là bình thường.

Thẩm Minh Ngọc lau mặt đến đỏ ửng, nghe anh nói vậy, cô suy nghĩ một lát rồi cũng không giấu giếm.

Bọn họ vừa là bộ đội vừa là cảnh sát, muốn điều tra nhà cô cũng khá đơn giản, hơn nữa có thể dễ dàng nhìn thấu chiêu thức của cô, người tên Tiêu Cảnh Xuyên này cũng không đơn giản.

“Anh trai tôi là quân nhân, anh ấy từng dạy tôi vài chiêu.”

Cô không hề nói dối, mỗi lần Thẩm Minh Khải về nhà, anh ấy luôn lo lắng cho cô em gái xinh đẹp của mình, hễ có thời gian rảnh là lại dạy cô vài chiêu võ phòng thân.

Còn bản thân Thẩm Minh Ngọc thì lại là lúc cô học tâm lý học và tội phạm học ở nước ngoài kiếp trước, giảng viên đã mời người dạy cô vài chiêu.

Học sinh giỏi thì thầy cô nào cũng quý, học sinh có năng khiếu lại càng khiến thầy cô trân trọng hơn, không may là cô đều có cả hai, vì vậy giảng viên của cô để rèn luyện hạt giống tốt này nên thường xuyên dẫn cô đến FBI giao lưu.

Có một lần cô suýt bị tội phạm khống chế, sau phen hoảng sợ đó giảng viên đã mời huấn luyện viên dạy cô một vài thế võ.

Tuy không lợi hại bằng quân nhân nhưng khả năng tự vệ thì vẫn có.

Thì ra là người nhà quân nhân, ánh mắt Tiêu Cảnh Xuyên không còn lạnh lùng như trước nữa, anh đang định nói gì đó thì Đàm Bỉnh Khiêm chạy tới.

“Bắt được hết người rồi, nữ đồng chí này có bị thương không? Nếu không thì phải theo chúng tôi về làm bản tường trình.”

Thẩm Minh Ngọc lắc đầu rồi ngập ngừng hỏi: “Bắt được hết rồi sao?”

“Đúng vậy, cả ba tên đều bị đưa về hết rồi.” Đàm Bỉnh Khiêm nói.