Tổng thể có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả, nhưng cả người lại toát ra khí chất chỉ có thể từ xa ngắm nhìn không thể lại gần trêu ghẹo, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
Thẩm Minh Ngọc sững người một giây, lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục từ hướng khác chạy tới.
“Lão Tiêu, có chuyện gì vậy?”
Đàm Bỉnh Khiêm vỗ vai Tiêu Cảnh Xuyên, đang định nói gì đó thì vừa quay đầu nhìn sang thấy Thẩm Minh Ngọc cũng hơi sững người, anh ấy vội hoàn hồn nhìn về phía Vương Binh.
Vương Binh đang trong trạng thái tinh thần căng thẳng, khi thấy các cảnh sat chạy đến cách đó không xa, con dao trên tay vô thức siết chặt hơn.
“Tất cả đứng im, nếu không tao gϊếŧ cô ta!”
Thấy vậy, Đàm Bỉnh Khiêm lập tức hoàn hồn rồi trấn an nói: “Vương Binh, anh đừng kích động!”
Cùng lúc đó, Tiêu Cảnh Xuyên cũng nhanh chóng rời mắt khỏi gương mặt Thẩm Minh Ngọc, chuyển sang mặt Vương Binh, ánh mắt trở nên lạnh lùng sắc bén.
“Vương Binh, nói điều kiện của anh đi.”
Vương Binh dí chặt dao vào cổ Thẩm Minh Ngọc, khi gã nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện đồng bọn của mình chưa bị bắt thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chuẩn bị cho tao một chiếc xe, ba nghìn tiền mặt và giấy giới thiệu, còn cả súng nữa.”
Ngoài giấy giới thiệu dễ kiếm, ba điều kiện còn lại đều không dễ thực hiện.
Thời buổi này đừng nói cá nhân có xe, ngay cả đơn vị cũng phải là nơi làm ăn phát đạt mới có xe. Còn về ba nghìn tiền mặt, ở cái thời đại mà một xu cũng quý thì số tiền này không hề nhỏ, tạm thời thật sự không dễ xoay xở.
Súng thì càng khỏi phải nói.
Tiêu Cảnh Xuyên còn định tiếp tục thương lượng điều kiện với Vương Binh thì Thẩm Minh Ngọc ra hiệu bằng mắt với anh.
Rõ ràng hai người mới gặp lần đầu, còn chưa biết đối phương tên gì nhưng Tiêu Cảnh Xuyên lại hiểu ý trong ánh mắt của cô.
Cô đang bảo anh kéo dài thời gian.
Suy nghĩ một lát, anh lên tiếng: “Xe, tiền, thư đều được, nhưng súng thì không. Anh đồng ý thì tôi sẽ lập tức cho người đi làm, không đồng ý thì chúng ta lại phải dây dưa thêm.”
“...” Vương Binh cạn lời, rõ ràng con tin đang ở trong tay gã, sao người này lại nói chuyện ngông cuồng thế chứ?
“Mày không sợ tao gϊếŧ cô ta à?”
Tiêu Cảnh Xuyên cong môi: “Anh khống chế con tin là để bỏ trốn, nếu gϊếŧ người thì anh cũng phải đền mạng.”
Những kẻ liều mạng thông thường, ngay khoảnh khắc bắt được con tin sẽ gϊếŧ người ngay, bọn chúng đơn thuần chỉ muốn gϊếŧ người để gây hoang mang. Nhưng hạng người như Vương Binh còn muốn thương lượng điều kiện chính là loại không muốn chết.
Cuối cùng gã đành đồng ý.
So với việc có được súng thì trốn thoát càng nhanh càng tốt vẫn hơn.
Tiêu Cảnh Xuyên cho người đi chuẩn bị đồ, không khí tại hiện trường vẫn tiếp tục giằng co.
Đừng nhìn Vương Binh khống chế người ta như vậy, nhưng gã đã mồ hôi nhễ nhại, nhìn còn căng thẳng hơn cả con tin là Thẩm Minh Ngọc.
Rất nhanh, một cảnh sát xách một cái bao tải đi tới, bên trong là đồ chuẩn bị cho Vương Binh, anh ấy còn lái cả xe đến. Vương Binh vừa nhìn thấy cảnh này thì hơi thở phào nhẹ nhõm: “Mau đưa đồ cho tao.”
Tiêu Cảnh Xuyên nhận lấy bao tải rồi tiến lại gần Vương Binh hơn một chút.
Lúc này, Thẩm Minh Ngọc lại ra hiệu bằng mắt với anh. Dừng lại ba giây, Tiêu Cảnh Xuyên gật nhẹ đầu một cách khó nhận ra.
Ánh mắt Vương Binh đang dán chặt vào bao tải, hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ của hai người.
Thẩm Minh Ngọc nín thở, nghĩ đến chiêu thức huấn luyện viên từng dạy mình, cô nhanh chóng ra tay nắm lấy ngón tay cái của Vương Binh đang kề trên cổ mình rồi bẻ mạnh quặt ra ngoài.
Vương Binh vốn không ngờ cô sẽ phản kháng, tay đau buốt có cảm giác như sắp bị bẻ gãy, gã không kiềm được mà nới lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Ngay khoảnh khắc con dao rơi xuống, Thẩm Minh Ngọc lập tức né sang một bên, còn Tiêu Cảnh Xuyên thì như một con báo lao đến, cả hai phối hợp vô cùng ăn ý.
“Bốp!”
“Loảng xoảng!”
Đến khi mọi người kịp phản ứng thì Vương Binh đã bị Tiêu Cảnh Xuyên bẻ quặt tay ghì chặt xuống đất, không thể động đậy.
“Hay!” Người xung quanh hoan hô vỗ tay.
Đàm Bỉnh Khiêm ngơ ngác không hiểu gì, không phải là đưa đồ sao, sao đột nhiên lại khống chế được rồi? Trong lòng tuy nghi hoặc nhưng động tác không hề chậm, anh ấy dẫn theo hai người nữa xông lên trói Vương Binh lại.
Tiêu Cảnh Xuyên đứng dậy, phủi tay rồi đi về hướng Thẩm Minh Ngọc.
“Đồng chí, cô không sao chứ?”