Lẽ nào nhà họ Thẩm đã điều tra anh ta từ trước, cũng không đúng, nếu đã điều tra thì sao còn để Thẩm Minh Ngọc đến gặp anh ta chứ?
Triệu Vĩ nghĩ mãi cũng không hiểu.
Vốn dĩ vì gương mặt của Thẩm Minh Ngọc mà không ít người trong quán ăn đều đang chú ý đến bàn của họ.
Ban đầu lúc nghe Triệu Vĩ giới thiệu, bọn họ còn thấy điều kiện của người đàn ông này không tệ, tuy ngoại hình hai người không xứng đôi nhưng ít nhất cũng có một bên nổi bật.
Vậy mà anh ta có đối tượng rồi còn ra ngoài xem mắt, đây không phải là đang khiến người ta buồn nôn sao?
Hành vi này khiến những người khác chỉ trỏ về phía anh ta.
Triệu Vĩ không kiềm được nữa muốn chạy trốn, nhưng đồ ăn đã dọn lên không thể lãng phí, trước khi đi anh ta cầm hộp cơm bằng nhôm nhanh chóng gắp đồ ăn vào, lúc này mới vội rời đi.
...
Sau khi Thẩm Minh Ngọc ra ngoài, cô chuẩn bị đến cửa hàng thực phẩm.
Lúc sắp đến nơi thì đột nhiên từ nơi cách đó không xa vọng đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn xen lẫn vài tiếng hét thất thanh kinh sợ, nghe như có người đang bỏ chạy.
Trong nháy mắt, có một người mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh đậm đang hớt hải chạy tới. Tay anh ta đút trong túi quần, túi quần hơi nhăn lại, có thể thấy tay anh ta đang nắm rất chặt thứ gì đó.
Ngay sau lưng anh ta là một người đàn ông mặc quân phục đang bám theo sát nút.
Không chỉ vậy, ở những hướng ngược lại với anh ta cũng có người đang chạy.
Theo sau những người đó là cảnh sat mặc sắc phục cảnh sat, miệng vẫn đang hét bảo họ dừng lại.
Hướng bỏ chạy của người mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh vừa hay ở phía sau lưng Thẩm Minh Ngọc, đến khi cô chú ý thì người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động đã ở ngay sau lưng cô chỉ cách hai bước chân.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này bắt đầu hét lên kinh sợ: “Nữ đồng chí, cẩn thận!”
Thẩm Minh Ngọc vừa quay đầu lại thì thấy người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động ba chân bốn cẳng chạy đến choàng tay qua cổ cô, kề sát dao.
Người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động đang chạy trốn, khi nhìn thấy quân nhân phía sau càng ngày càng gần, gã biết mình không trốn thoát được nhưng vừa hay nhìn thấy một cô gái nhìn như con nhà giàu, gã lập tức kéo người về phía mình.
Bàn tay đút trong túi cũng đã rút ra, trong tay nắm chặt một con dao kề ngang cổ Thẩm Minh Ngọc.
“Tất cả đứng im!”
Thẩm Minh Ngọc bị khống chế nhưng ngay lúc đầu không hề hoảng sợ mà lại nhăn mũi. Mùi trên người gã này khó ngửi quá, ngoài mùi mồ hôi còn có cả mùi dầu hỏa hăng nồng.
Người xung quanh hét lên kinh sợ rồi lùi về sau, người quân nhân đuổi theo người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động cũng buộc phải dừng bước.
Người quân nhân nhíu mày.
“Vương Binh, anh chạy không thoát đâu, mau thả con tin ra coi như anh lấy công chuộc tội.” Ánh mắt anh ta nhìn sang ‘con tin’ đang bị Vương Binh khống chế.
Mà lúc này, Thẩm Minh Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn sang, hai người chạm mắt nhau, đồng thời sững người.
Người đàn ông đẹp trai quá!
Nữ đồng chí xinh đẹp quá!
Chỉ thấy người quân nhân nam đồng chí đối diện có diện mạo rất không nghiêm túc, anh có đôi mắt cáo, đuôi mắt hơi xếch lên, đường nét gương mặt rắn rỏi và làn da trắng trẻo, giữa hai hàng lông mày có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt, nếu không nhìn gần thì khó mà thấy rõ.