Chỉ là, lời nói tiếp theo của Thẩm Minh Ngọc khiến sắc mặt anh ta cứng đờ.
“Còn xinh hơn cả đối tượng của đồng chí Triệu sao?”
Ánh mắt Triệu Vĩ lóe lên, mím chặt môi, nụ cười trên mặt biến mất, sắc mặt cũng trở nên cứng nhắc.
Sao cô ta lại biết?
Vừa thấy anh ta như vậy, Thẩm Minh Ngọc biết ngay là mình đã nói đúng.
“Không dám nhìn tôi, đây là biểu hiện của chột dạ. Mím chặt môi là đang kiềm chế cảm xúc sợ nói sai. Cơ mặt căng cứng là không ngờ tôi sẽ nói ra chuyện này. Tất cả những điều này đều cho thấy tôi đã nói đúng, đúng là đồng chí Triệu Vĩ đã có đối tượng rồi.”
Nụ cười trên mặt cô tắt hẳn, đôi mắt đào hoa lóe lên vẻ sắc bén.
“Đồng chí Triệu Vĩ có đối tượng rồi mà còn đến xem mắt, đây là coi nhà họ Thẩm chúng tôi là trò cười sao?”
Thẩm Minh Ngọc không hề lo lắng mình sẽ để lộ chuyện từng học tâm lý học, vì nguyên chủ cũng rất am hiểu về lĩnh vực này, cha Thẩm mẹ Thẩm đều là người có trí thức cao, chắc chắn những người họ tiếp xúc không phải người thường.
Trước kia nguyên chủ từng bái một người làm thầy, người đó là một sinh viên tâm lý học xuất sắc mới đi du học ở Mỹ về.
Điều đáng tiếc là, ở thời đại này không có đất dụng võ cho tâm lý học, người giáo viên này không được thỏa chí thì cũng đành, đằng này còn vì thân phận du học sinh mà bị điều đi nơi khác.
Bốn năm nguyên chủ nghỉ học chính là khoảng thời gian cô ấy chuyên tâm theo thầy học tập.
Trước khi bị điều đi, người giáo viên này đã đem tất cả kỹ năng của mình dạy hết cho nguyên chủ, nguyên chủ rất có năng khiếu và học rất giỏi, trong lòng ông ấy cũng coi như có được chút an ủi.
Điều đáng nói là, một phần nguyên nhân khiến nguyên chủ u uất không vui cũng là vì người thầy của mình, nguyên chủ đã nhìn thấy cảnh tượng thầy bị bắt đi năm đó, hôm đó sau khi về nhà cô ấy đã sốt cao mãi không hạ, tuy sau đó không sao nhưng cuối cùng cảnh tượng đó vẫn gieo một hạt mầm trong lòng cô ấy.
Ngay cả Thẩm Minh Ngọc nhớ lại cũng cảm thấy hơi rùng mình.
Triệu Vĩ ở trước mặt nói bố anh ta là phó xưởng trưởng và anh ta có việc làm, lại còn hứa hẹn bên nhà gái không cần phải đi làm.
Thoạt nghe thì có vẻ là một người đàn ông có điều kiện gia đình tốt lại còn chu đáo.
Nhưng cô là người nghiên cứu biểu cảm vi mô, lúc người đàn ông này nói những lời đó, cằm anh ta hơi hất lên còn vô thức bĩu môi.
Cằm hơi hất lên và ánh mắt nhìn xuống, đây là biểu hiện điển hình của việc coi thường người khác. Bĩu môi là thể hiện sự khinh thường và miệt thị trong lòng anh ta, tuy rằng trong lòng anh ta cảm thấy gia thế của nguyên chủ hơn anh ta nhưng từ tận đáy lòng vẫn coi thường phụ nữ.
Giọng nói của Triệu Vĩ không hề nhỏ, anh ta muốn để cho người khác nghe thấy và thích thú tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.
Một người đàn ông giả tạo lại khoe mẽ thế này, cho không cô cũng chẳng thèm, Thẩm Minh Ngọc không thể ngồi thêm được nữa, cô đứng dậy xách túi của mình rồi rời đi.
“Này, đồng chí Thẩm...”
Triệu Vĩ muốn giữ cô lại nhưng nụ cười trên mặt Thẩm Minh Ngọc đã sớm tắt ngấm, cả người cô toát ra một sự kiêu ngạo bẩm sinh, khiến anh ta trong một thoáng cảm thấy tự ti mặc cảm, hoàn toàn không dám ngăn cản.
Anh ta cũng không ngờ việc anh ta có đối tượng cả nhà còn không biết vậy mà Thẩm Minh Ngọc vừa gặp mặt một lần đã biết rồi.