Bảy Hồn Theo Sau Quân Hậu, Đại Lão Chấn Động Đến Rung Chuyển Cả Nhà.

Chương 2

Nguyên chủ từng nghỉ học giữa chừng bốn năm, năm nay hai mươi tuổi, vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông. Kể từ khi cô ấy tốt nghiệp trung học phổ thông thì vẫn luôn có người của văn phòng thanh niên trí thức đến nhà.

Bố của nguyên chủ là Thẩm Vinh Trinh, cũng là một trí thức từng học đại học, hiện là xưởng trưởng xưởng thép tại Thượng Hải.

Ông đã tìm không ít mối quan hệ muốn giúp nguyên chủ tìm một công việc, kết quả lại bị người ta tố cáo nặc danh khiến nhà họ bị để ý, nếu nguyên chủ còn muốn có việc làm thì nhà họ Thẩm coi như xong đời.

Chỉ còn lại hai lựa chọn, một là xuống nông thôn, hai là lấy chồng.

Nói ra thì, anh trai của nguyên chủ là Thẩm Minh Khải đi bộ đội, hiện tại là cấp Phó Tiểu đoàn trưởng, anh ấy đã kết hôn và chị dâu rất tốt. Em trai vẫn đang học trung học phổ thông, gia đình họ hòa thuận lại là gia đình có lương cao, cuộc sống của nguyên chủ phải nói là tốt đẹp biết bao.

Nhưng vì chuyện xuống nông thôn này khiến lòng cô ấy vẫn luôn canh cánh nỗi buồn, nhất là khi nghe không ít chuyện về nữ thanh niên trí thức bị hại nên đã u uất không vui mà qua đời.

Sau khi Thẩm Minh Ngọc xuyên đến, cũng không có cách nào hay hơn nên đành nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, bắt đầu đi xem mắt.

Mấy năm nay tình hình ngày càng căng thẳng, người nhà họ Thẩm đều vô tình hay cố ý để ý đến những đồng chí nam bằng tuổi nguyên chủ lại có gia thế không tệ, chỉ lo xảy ra chuyện gì bất trắc để ít nhất cũng có sự chuẩn bị khi nguyên chủ lấy chồng.

Người trước mặt này chính là một trong những đối tượng họ để ý.

Triệu Vĩ nói một tràng xong, thấy Thẩm Minh Ngọc đang ngẩn người như thể không nghe anh ta nói, trong lòng vô cùng bất mãn nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm trang.

“Đồng chí Thẩm, cô có đang nghe tôi nói không?”

Lúc này Thẩm Minh Ngọc mới hoàn hồn, cô nhớ lại lời nói và vẻ mặt vừa rồi của người đàn ông này, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Đồng chí Triệu, anh thấy tôi có xinh không?”

Câu hỏi này khiến Triệu Vĩ sững sờ, ngay sau đó đáy mắt thoáng qua vẻ sửng sốt trước vẻ ngoài xinh đẹp của cô.

Tất nhiên cô gái trước mặt rất xinh đẹp.

Khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt đào hoa thon dài, dù không cười cũng trông quyến rũ động lòng người, sống mũi cao thẳng đầy đặn và đôi môi đỏ mọng vô cùng quyến rũ.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy platye màu trắng, vừa nhìn đã biết là một nữ thần có khí chất thanh lãnh.

Thật ra Triệu Vĩ đã sớm biết Thẩm Minh Ngọc.

Tuy anh ta là con trai của phó xưởng trưởng xưởng đèn, nhưng cha anh ta mới được thăng chức gần đây, cho dù có được thăng chức thì cũng không sánh bằng gia thế của Thẩm Minh Ngọc, dù sao thì cha mẹ người ta một người là xưởng trưởng, còn một người là chủ nhiệm.

Anh ta và Thẩm Minh Ngọc còn là bạn học thời trung học phổ thông.

Ở trường cô chính là nhân vật nổi bật, một người ở đẳng cấp nữ thần như vậy nếu là trước kia, Triệu Vĩ có mơ cũng không dám.

Nay đã khác xưa, Triệu Vĩ biết gần đây Thẩm Minh Ngọc đang bị thúc ép xuống nông thôn, cũng biết ý định của nhà họ Thẩm, bây giờ bọn họ đang phải cầu xin anh ta cưới cô.

Nghĩ đến một cô gái như vậy sắp trở thành vợ mình, lòng Triệu Vĩ nóng ran lên.

“Tất nhiên là xinh đẹp.”

Thẩm Minh Ngọc bỗng nhiên cong môi, lúc này Triệu Vĩ mới thấy cô mỉm cười, không ngờ khóe miệng cô lại có lúm đồng tiền nhỏ, nhất thời nhìn đến ngây người.